Thiếp Thân Đặc Công

Đối mặt với câu hỏi của Bá Vương Hoa Quan Lâm, Phương Dật Thiên không nhanh không chậm lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu đưa cho Quan Lâm, nói:
-Muốn một điếu hay không?
Quan lâm buồn cười một tay đẩy tay Phương Dật Thiên ra lạnh lùng nói:
-Phương Dật Thiên, tối hôm qua đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ta hy vọng ngươi có thể nói rõ ràng mọi chuyện cho ta biết.
Phương Dật Thiên châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, ung dung trả lời:
-Mỹ nữ cô nhìn thấy trên bức ảnh này là chủ của ta, nữ nhi của chủ tịch tập đoàn Hoa Thiên tên là Lâm Thiên Tuyết, cũng là đối tượng mà ta phải làm vệ sĩ bảo vệ. Mà tối hôm qua, người của Của gia bắt cóc Lâm Thiên Tuyết, mục đích chính là bắt ta hiện thân. Tối hôm qua ta liền cùng mấy bằng hữu đên nghĩ cách cứu Lâm Thiên Tuyết, Cửu gia yêu cầu muốn ta cùng với thuộc hạ của hắn là một cao thủ hắc quyền quyết đấu trên lôi đài, ta thắng nên cứu được Lâm Thiên Tuyết ra ngoài. Cả quá trình chính là đơn giản như vậy còn mấy khẩu súng này là để dọa người nhằm mục đích trấn áp. Tất cả chỉ có thế!
Quan Lâm nghe thấy sắc mặt thoáng nghi hoặc, nhíu mày hỏi:
-Các ngươi sau đó không xung đột cùng nhóm Cửu gia sao?
-Không! Ta đánh thắng, Cửu gia thả người, đương nhiên không ngoại trừ sau này Cửu gia có thể nghĩ ra các biện pháp đối phó ta. Quan đại cảnh sát còn có cái gì muốn hỏi nữa không? Không có việc gì nữa thì ta đi về, ta còn có việc.
Phương Dật Thiên nói xong liền xoay người muốn đi.

-Đợi chút, ảnh chụp những người bạn này của ngươi là những ai? Còn như ngươi nói mấy khẩu súng này là giả, trừ phi ngươi có thể xuất ra chứng cứ cụ thể, bằng không cảnh sát chúng ta xem video póng đại, mời chuyên gia đến nghiệm chứng, là thật hay giả chúng ta tự nhiên có thể biết được.
Quan Lâm lạnh lùng hỏi
-Bọn họ chỉ là bằng hữu của ta, đều không phải là người vi phạm pháp luật. Sự việc này cũng là do ta gây ra. Quan Lâm, ta hy vọng chuyện này liên quan đến họ. Ta không hy vọng cuộc sống của họ phải vì ta mà phải gặp khó khăn, còn như có chuyện gì thì cô hoàn toàn có thể tìm ta, hiểu chưa?
Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống nhìn về phía Quan Lâm lạnh lùng nói.
Anh mắt băng lãnh của Phương Dật Thiên làm cho Quan Lâm t thấy không thoải mái, nhưng với cá tính mạnh mẽ và bưu hãn nàng hừ lạnh một tiếng:
-Vấn đề là ngươi cũng không phối hợp với ta, nhu vậy cuối cùng ta khó tránh khỏi tìm ra bọn họ để thẩm vấn.
-Thật sao? Một khi chuyện đã như vậy, ta đành phải đi tìm Triệu cục trưởng nói chuyện.
Phương Dật Thiên nói xong liền xoay người hướng ra cửa.
-Phương Dật Thiên! Đừng tưởng rằng được Triệu cục trưởng che chở thì ngươi có thể vô pháp vô thiên! Mấy cái súng ống này từ đâu mà có? Ngươi không chịu nói ta lập đi tìm mấy người này, bắt bọn họ trở về thẩm vấn!
Quan Lâm ngữ khí lạnh lùng nói.

Thân thể của Phương Dật Thiên khựng lại, ánh mắt trở nên sắt bén, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm Quan Lâm trước mặt gằn từng chữ:
-Cô dám! Cảnh sát các ngươi nghiêm nghị chính nghĩa như thế như vậy vì cái gì không bắt bọn người của Cửu gia tới thẩm vấn? Sao không đi đi? Con mẹ nó, tối hôm qua bọn họ trắng trọn bắt cóc Lâm Thiên Tuyết chi tiết này đã bị người cảnh sát chính nghĩa các ngươi biết được, bọn họ bắt cóc chẳng lẽ không phạm pháp? Tối hôm qua chúng ta bị mấy chục người của Cửu gia trong tay cầm súng chỉ vào mặt, các ngươi cảnh sát cũng như thế nào con mẹ nó không bắt người của Cửu gia tới thẩm vấn? Bắt bằng hữu của ta cũng được, nhưng ta cũng muốn bắt người của Cửu gia tới cùng với ta đối chứng ngươi có dám hay không? Có dám hay không?
Nói xong những lời cuối cùng Phương Dật Thiên gần như là rống lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Quan Lâm, hiển nhiên là phẫn nộ cực kỳ.
-Phương Dật Thiên còn không tới phiên ngươi hét lên với ta, ngươi dựa vào cái gì hét lên với ta?
Quan Lâm trong lòng cũng giận dữ, lớn tiếng nói.
-Ta con mẹ nó chính là không quen nhìn mấy thằng cảnh sát các ngươi bắt nạt kẻ yếu, không dám đi tìm Cửu gia nên tìm mấy người dân thường chúng ta trút giận sao? Hay là nói cảnh sát của thành phố Thiên Hải các ngươi cùng Cửu gia âm thầm câu kết sau đó là liên hợp lại đối phó với ta?
Phương Dật Thiên cười lạnh một tiếng nói.
-Ngươi…!
Quan Lâm trong lòng tức giận không thôi, trên mặt đỏ bừng cả lên, những lời này của Phương Dật Thiên không chỉ là vũ nhục nàng mà còn là vũ nhục cả cục cảnh sát thành phố Thiên Hải, nàng lạnh lùng nói:

-Phương Dật Thiên ngươi thật sự là rất đáng ghét, ta giết ngươi!
Quan Lâm phẫn nộ xông lên tấn công Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên ánh mắt phát lạnh, cười một tiếng, thân thể hơi nghiêng, né khỏi nắm tay Quan Lâm đang tiến tới, rồi sau đó xảo diệu bước lên, xuất thủ như tia chớp, trực tiếp túm áo Quan Lâm, muốn thuận tay ném nàng ra. Không ngờ thân thể Quan Lâm đột nhiên xoay chuyển, chân phải của nàng đá vào mặt Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên đành túm áo nàng dùng sức kéo một cái.
Phựt!!!
Chiếc áo sơ mi Quan Lâm đang mặc bị Phương Dật Thiên kéo mạnh làm đứt hết cúc áo, kết quả phần áo trước của Quan Lâm bị Phương Dật Thiên xé bung ra. Lập tức một chiếc nội y màu đen lộ ra, bên dưới là hai ngọn đại tuyết phong lắc lư không thôi tựa như sóng biển dâp dềnh cực kỳ mê người.
Hơn nửa ngực trắng như tuyết lộ ra ngoài, làn da trắng như tuyết, ba đào mãnh liệt, giống như muốn cho người ta biết thế nào là hung khí, tuyệt đối khiến người khác huyết mạch sôi sục.
Phương Dật Thiên giật mình, thật đúng là không nghĩ tới chỉ duỗi tay kéo một cái lại thành ra xé rách áo một mỹ, lộ ra cảnh xuân mê người. Cái thanh danh Bá Vương Hoa quả là chính xác. Phương Dật Thiên sợ hãi vì lỡ tay xé áo Quan Lâm chỉ có một, sau khi nhìn cặp núi của nàng hắn lại sợ hãi đến mười: hai khối thịt, mãnh liệt, cực đại, thật đúng là đường cong đầy đặn không thể chối cãi.
Quan Lâm trong lòng kinh hãi không thua gì Phương Dật Thiên, sau đó là xấu hổ tủi nhục, ngượng ngùng cực kỳ, mặt ngọc vừa thẹn vừa giận, sau đó quát lên một tiếng, thừa dịp Phương Dật Thiên ngây người ra, nàng một quyền hung hăng đánh vào bên trên ngực phải của Phương Dật Thiên.
Bụp! Phương Dật Thiên thở sâu, khuôn mặt kiên cường hiện lên một nét đau đớn, vết thương trên ngực phải tuy đã được cầm máu nhưng vừa rồi dưới một quyền của Quan Lâm hắn cảm giác miệng vết thương đã vỡ. Hắn nhịn đau ngượng ngùng nói:
-Hãn nữu… vừa rồi ta thật sự không cố ý!
Quan Lâm tức giận nhìn hắn, nhưng nét mặt vừa rồi của hắn nàng cũng trông thấy. Nàng thầm nhớ lại, một quyền vừa rồi trong lúc tức giận nàng cũng dùng quá sức, nhưng khi chạm vào ngực Phương Dật Thiên nàng lại cảm giác có một vật mềm mại cản lại.
Quan Lâm bình thường cũng thường xuyên tiếp xúc với ngoại thương, liên hệ với biến hóa trên mặt Phương Dật Thiên nàng lập tức thốt lên:

-Phương Dật Thiên trên ngực ngươi có thương tích?
Phương Dật Thiên giật mình, không ngờ lại bị Quan Lâm nhìn ra, hắn cười nói:
-Đùa sao, ta làm sao bị thương được! Đủ rồi, ta phải đi, vừa rồi để cô đánh một quyền xem như đền bù nhé.
Phương Dật Thiên cười cười xoay mình đi ra phía ngoài cửa, vết thương trên người cần cấp bách cầm máu, bằng không sẽ rất dễ nhiễm trùng.
-Phương Dật Thiên! Cởi áo ngươi ra cho ta xem! Nếu không ta lập tức đi tìm bằng hữu ngươi về thẩm vấn.
Quan Lâm đột nhiên la lên.
Phương Dật Thiên không tự chủ được dừng bước, quay đầu nhìn Quan Lâm, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái:
-Chỉ cởi áo thôi sao? Có cần ta cởi quần luôn không?
-Ngươi… tên xú hỗn đản này, ta chỉ muốn xem thương thế của ngươi!
Quan Lâm bước nhanh đi tới, trực tiếp vén chiếc áo sơ mi của Phương Dật Thiên lên tức khắc vết máu đỏ tươi dính đỏ băng vải trên ngực hắn hiện ra trước mắt nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận