Thiếp Thân Đặc Công

Phương Dật Thiên lôi Lâm Quả Nhi một mạch ra đến bãi giữ xe, sau đó mở cửa đưa nàng vào. Phương Dật Thiên vừa quay xuống đã thấy cô bé chu miệng, khuôn mặt tỏ vẻ mất hứng cùng oán giận, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Hắn nín cười, rút một điếu thuốc, khẽ châm rồi kéo một hơi, sau đó khởi động xe rời khỏi sân bay.
-Chú cười cái gì? Đồ người lớn háo sắc, trâu già mà khoái gặm cỏ non!
Lâm Quả Nhi đã không chịu được nữa, bắt đầu lên tiếng.
-Ta dù bị gọi là chú cũng là một người chú anh tuấn đẹp trai thiên hạ đệ nhất!
Phương Dật Thiên tự sướng.
-Buồn nôn… Chú à hôm nay ta còn chưa ăn gì đâu, đừng để ta phải mửa ra mật!
Lâm Quả Nhi xuất ra vẻ mặt buồn nôn vô cùng khoa trương!
Phương Dật Thiên liếc nhìn nàng, cười nói:
-Ra là đói bụng, chẳng cần phải viện cớ như thế đâu, chỉ cần gọi ta một tiếng Phương ca ca, ta sẽ dẫn em đi ăn ngay!
-Hừ, rõ ràng là chú lại còn bắt ta gọi là Phương ca ca, rõ ràng là một lolicon!
Lâm Quả Nhi hừ một tiếng đáp lời.

Phương Dật Thiên há mồm không nói gì, thầm niệm lời trẻ con không đáng để ý, sau đó khởi động xe. Hắn cũng không lập tức chạy về biệt thự Lâm gia mà ghé vào một quán ăn, tiểu loli này có vẻ thích ăn vặt.
Lâm Quả Nhi thấy không khí trong xe trầm mặc, tính cách náo động của nàng không chịu được, bật cười bắt chuyện:
-Hi hi, chú nè, vừa rồi chú đánh cho tên đáng ghét kia ngã lăn ra đất thật đẹp nha. Nếu lúc nãy anh khùng không cứu mỹ nhân thì giờ này chắc mỹ nhân đã gặp tai ương rồi.
-Ax xì… Cảm động lắm sau? Thấy thân báo đáp à? Tiếc rằng em còn quá bé!
Phương Dật Thiên nghiêm mặt.
-Chú à, người ta mới mười bảy tuổi thôi, biết rõ người ta chưa vị thành niên mà dám câu dẫn lộ liễu như thế, lát nữa ta sẽ nói với Tiêu Di và chị Tuyết, để hai người đó lấy thân báo đáp chú.
Lâm Quả Nhi gian xảo trả lời. Phương Dật Thiên đổ mồ hôi lạnh, cô bé này cũng thật là… chỉ là đùa một chút thôi đừng cho là thật chứ.
-Quả Nhi, nếu dám nói năng lộn xộn ta sẽ đánh vào mông em!
Phương Dật Thiên nghiêm mặt giả vờ tức giận.
-Hả? Sao chú dám tùy tiện đánh vào mông một tiểu cô nương chứ? Chú thật quá đáng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Quả Nhi hiện lên vẻ ủy khuất.
-Sao lại không thể, không nghe lời thì bị ăn đòn! Đừng nói là em, cho dù là chị họ của em không nghe lời ta vẫn đánh như thường!
Phương Dật Thiên vì muốn hù dọa Lâm Quả Nhi nên kéo cả Lâm Thiên Tuyết vô tội vào!
-Chú… chú còn đánh chị họ sao?
Lâm Quả Nhiên không tin hỏi lại. Phương Dật Thiên giật mình, vừa rồi quả thật là hắn túng quá làm liều, nhưng lúc này cũng không thể nói lại được, chẳng lẽ mình lại sợ tiểu nha đầu này?
-Tất nhiên, đây là do cha cô ấy nhờ ta, chỉ cần cô ấy không nghe lời ta liền có thể đánh, đã tin chưa?
Phương Dật Thiên nói. Lâm Quả Nhi kinh ngạc há hốc miệng nhịn hắn, nàng nhớ rất rõ chị họ mình vốn vô cùng khó chơi, đại thúc này thật sự có thể xuống tay được sao?
-Chú thật sự từng đánh vào mông chị ấy?
Lâm Quả Nhi hỏi lại lần nữa.

-Ờ.. tất nhiên là đã từn đánh vài lần, lúc này em phải nghe lời anh, không thì đừng trách anh nặng tay!
Phương Dật Thiên tự đắc cười, sau đó nhăn mặt hăm dọa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Quả Nhi hiện lên vẻ sùng bái:
-Quả thật là không thể đánh giá bằng vẻ ngoài nha, không ngờ chú trông bình thường thế mà trị được cả chị họ.
-Vậy mới nói, em tốt nhất nên nghe lời, nếu không thì giơ mông chuẩn bị đi!
Phương Dật Thiên nói xong trong lòng cũng thầm cầu nguyện, chỉ mới nói một lúc mà đã mệt mỏi thế này, sau này làm sao dám nói nhiều với nàng đây.
Lâm Quả Nhi nghe xong lập tức im lặng nhưng đôi mắt vẫn đảo lên xuống một cách gian xảo. Sau đó Phương Dật Thiên dẫn Lâm Quả Nhi đi ăn vặt, nàng muốn ắn gì hắn chở nàng đi ăn đấy.
Lúc này Lâm Quả Nhi vô cùng vui vẻ, cái gì cũng gọi chú chú… khiến đám thanh niên ngoài đường nghi hoặc nhìn Phương Dật Thiên, đem hắn trở thành một lolicon đích thật. Phương Dật Thiên thật sự không thể sửa đổi cách xưng hô của Lâm Quả Nhi, chỉ đành thở dài chấp nhận trong đau khổ.
Lâm Quả Nhi vui vẻ ăn uống một lúc, sau đó trở về xe chạy về biệt thự Lâm gia.
-Chú à, kì thực chú cũng rất tốt mà, vì sao cứ phải bày ra bộ mặt hung dữ với ta thế?
Lâm Quả Nhi sau khi ngồi yên lại chăm chú nhìn Phương Dật Thiên rồi bắt chuyện.
-Quả Nhi, ta đâu có như thế. Cho dù ta có thể hơi khó tính, không phải là một tiểu bạch kiểm hay nịnh nọt nhưng cũng chưa bắt nạt em lần nào mà!
Phương Dật Thiên buồn cười.
-Hi hi, đại thúc muốn làm tiểu bạch kiểm à, mà cho dù có đi nữa thì cũng là một tiểu bạch kiểm xấu xí.

Lâm Quả Nhi lè lưỡi.
-Haizzz, Quả Nhi à, sao em lại trái ngược hoàn toàn với chị Tiểu Tuyết thế. Em vừa lên xe là cứ nói mãi không ngừng, chẳng bù với Tiểu Tuyết cứ lên xe là im như thóc.
Phương Dật Thiên khẽ thở dài.
-Vậy đại thúc là thích hoạt bát như ta hay trầm lặng như tỷ tỷ?
Lâm Quả Nhi bắt đầu hứng thú. Phương Dật Thiên giật mình, sau đó sờ sờ mũi, thầm nghĩ tốt nhất là không nên trả lời, nếu không sẽ tiếp tục bị cô bé này quấn lấy.
Phương Dật Thiên lái xe vào biệt thự Lâm gia, lúc này Lâm Thiên Tuyết cũng đã bước ra cửa, nhìn Lâm Quả Nhi mỉm cười thân thiết:
-Quả Nhi!
-Chị ơi, chú vệ sĩ này thật lợi hại, còn nói sau này nếu Quả Nhi không nghe lời sẽ đánh đòn. Chị à, lúc trước chú đánh vào mông tỷ có đau không?
Lâm Quả Nhi chạy đến ôm lấy Lâm Thiên Tuyết, sau đó nghiêm mặt nhìn nàng đặt câu hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận