Lâm Thiên Tuyết lần này bị đau bụng kinh là do bệnh tự phát chứ không phải ủ bệnh lâu ngày, vì thế việc Phương Dật Thiên mát xa huyệt Tam Âm Giao của nàng là đúng bệnh hốt thuốc,làm giảm bớt đau đớn.
Theo cơn đau dần dần giảm bớt, sắc mặt Lâm Thiên Tuyết cũng dần khôi phục, không biết là ngượng ngùng hay là xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của nàng ửng đỏ một mảng,đôi mắt chớp chớp nhìn Phương Dật Thiên,cũng không biết nghĩ đến cái gì.
Lâm Quả Nhi ngồi bên cạnh Phương Dật Thiên, cả người gần như dựa vào hắn, hứng thú nhìn chằm chằm vào thủ pháp mát xa của Phương Dật Thiên, đôi mắt chuyển động, cũng không biết trong đầu đã nghĩ ra ý tưởng tinh quái gì.
-Chú, không ngờ chú có thể trị đau bụng, chẳng lẽ chú từng học qua phụ khoa? Tay chú thành thạo như vậy khẳng định đã mát xa nhiều cô nương rồi!
Lâm Quả Nhi cười nói. Phương Dật Thiên ]xấu hổ trừng mắt nhìn nàng:
-Cẩn thận lời nói, nếu không ta sẽ đánh mông.
Lâm Quả Nhi nghe vậy không khỏi nhớ lúc vừa rồi Phương Dật Thiên hung hăng đánh mông chị họ, trong lòng của nàng vẫn còn chút sợ, liền thè lưỡi tinh nghịch hướng Phương Dật Thiên, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Lâm Thiên Tuyết nhìn Lâm Quả Nhi trêu đùa Phương Dật Thiên, chẳng biết làm thế nào cho phải, đành nói:
-Quả Nhi, em xáp lại gần hắn làm gì, tránh sang một bên đi.
-Hì hì,không có việc gì, chú cũng đã từng ôm em, chú nhìn qua tuy có vẻ háo sắc nhưng thực ra không có như vậy, đúng không chú?
Lâm Quả Nhi cười nói.
-Cái gì? Phương Dật Thiên! Ngươi đã làm gì Quả Nhi?
Lâm Thiên Tuyết vừa nghe Lâm Quả Nhi nói từng bị Phương Dật Thiên ôm, trong óc trống rỗng, nhịn không được tức giận hỏi.
Phương Dật Thiên lắc đầu cười khổ một tiếng, không nói một tiếng, cũng không giải thích, tiếp tục mát xa cho Lâm Thiên Tuyết.
Lâm Thiên Tuyết nhìn vào mặt Phương Dật Thiên, trong lòng tràn đầy tức giận, giãy dụa muốn đứng lên:
-Ngươi, ngươi buông ta ra, ta không cần ngươi mát xa, cứ mặc ta! Ta cản báo ngươi, nếu ngươi dám làm gì Bảo Nhi, ta sẽ không tha cho ngươi!
Lâm Quả Nhi chứng kiến chị họ mình tức giận vội vàng nói:
-Chị họ, chị hiểu lầm chú rồi, lúc ấy chú cũng là vì cứu em mới làm như vậy.
-Cứu em?Quả Nhi, thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Thiên Tuyết sắc mặt run rẩy vội vàng hỏi.
Lâm Quả Nhi ngập ngừng, liền mang sự việc trên sân bay nói một lần. Lâm Thiên Tuyết nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp nao nao, biết mình đã nghi oan Phương Dật Thiên, không nhịn được giương mắt nhìn mắt Phương Dật Thiên, bĩu môi muốn nhận lỗi, nhưng do bản tính rụt rè nên không mở miệng được, chỉ đành áy náy nhìn Phương Dật Thiên.
-Chú, nếu ta bụng cũng đau, chú có thể giúp ta mát xa hay không?
Lâm Quả Nhi nghiêm mặt nhìn Phương Dật Thiên.
-Việc này… nếu chị họ em không tức giận thì anh sẽ giúp!
Phương Dật Thiên khẽ cười.
-Chị họ đương nhiên không tức giận, chị họ không muốn ta đau đâu, hi hi.
Lâm Quả Nhi vỗ bàn tay nhỏ bé, cười nói.
-Quả Nhi, sao em có thể nói vậy! Sau này cách hắn xa một chút, hắn cũng không phải là người tốt đâu.
Lâm Thiên Tuyết nhìn Lâm Quả Nhi liếc mắt, buồn cười nói.
-Chị họ, nếu chú là người xấu tại sao bác lại yên tâm để chú ở lại bảo hộ mọi người?
Lâm Quả nhi nháy hai mắt hỏi.
-Việc này…
Lâm Thiên Tuyết nhất thời nghẹn lời không thể nói gì.
-Chị họ, chú chỉ là mát xa thôi mà, không có gì xảy ra đâu? Chẳng lẽ chị lại ghen sao?
Lâm Quả Nhi không nhịn được bật cười.
Cái gì? Ghen? Lâm Thiên Tuyết tâm thần rung động,khuôn mặt đỏ bừng lên, thẹn thùng ướt át, nàng trừng mắt đẹp hung hăng nhìn Lâm Quả Nhi xấu hổ nói:
-Quả Nhi, em… em ở yên đó, xem chị thu thập em như thế nào!
-Em chẳng sợ, chú sẽ ở đây bảo vệ em!
Lâm Bảo Nhi vừa nói xong lập tức dùng hay tay kéo tay Phương Dật Thiên làm nũng.
Phương Dật Thiên suy tư, khẽ thở dài một tiếng, thật đúng là phục Lâm Quả Nhi này nha, đang muốn nói cái gì đột nhiên ngoài biệt thự có một chiếc xe con đi vào, là chiếc xe thể thao Porsche của Lâm Thiên Tuyết, sau đó tiếng bước chân vang lên, Tiêu Di đã chậm rãi đi đến.
Tiêu Di trên người mặc bộ quần áo công sở bó sát khiến người khác nhìn vào phải phun máu,bộ dáng thành thục, eo thon, cái mông vểnh lên, bộ ngực trước người nàng ngạo nghễ cao ngất không ngừn dao động động theo từng bước chân, bộ ngực đồ sộ tựa như có thể phóng ra bất cứ lúc nào. Hiển nhiên là nàng đã tỉ mỉ chọn cách ăn mặc xinh đẹp động lòng người,trên thân thể cao quý ung dung tỏa ra khí chất nữ vương làm cho người ta chỉ cần liếc mắt cũng không nhịn được sinh ra tâm lý quỳ bái.
-Tiêu Di, Tiêu Di...
Lâm Quả Nhi trông thấy Tiêu Di sắc mặt trở nên vui vẻ, nhảy nhót chạy như bay hướng về phía Tiêu Di.
-Tiểu Quả Nhi? Ngươi đến lúc nào?
Tiêu Di cười, giang dôi tay ôm lấy Lâm Quả Nhi đang chạy như bay hướng tới nàng.
-Ta hôm nay vừa học xong, là chú đi đón ta.
Lâm Quả Nhi cười đùa nói.
-Chú?Chú nào?
Tiêu Di ngạc nhiên hỏi.
-Chính là chú vừa mát xa cho chị họ! Tiêu Di,nói cho ngươi biết,chú rất giỏi nha, vừa rồi chị họ không nghe lời chú còn đánh vào mông chị họ, còn nói Quả Nhi nếu không nghe lời cũng đánh Quả Nhi luôn, Tiêu Di phải che chở cho Quả Nhi!
Lâm Quả Nhi nói nhỏ bên tai Tiêu Di.
Tiêu Di giật minh mình, đảo mắt nhìn về Phương Dật Thiên bên kia, vừa nghe Quả Nhi gọi Phương Dật Thiên vì chú trong nội tâm nàng lập tức cảm thấy buồn cười!.
-Tiểu Tuyết, cảm giác như thế nào? Còn đau không?
Phương Dật Thiên ôn nhu nhìn Lâm Thiên Tuyết hỏi.
Ánh mắt Lâm Thiên Tuyết có chút bối rối, khẽ trốn tránh, tựa hồ là không dám nhìn vào ánh của Phương Dật Thiên, mắc cỡ đỏ mặt, gật gật đầu nói:
-Tốt hơn nhiều, hiện tại cũng không cảm thấy đau, cám ơn ngươi.
-Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng đi ra ngoài, buổi tối có thời gian ta sẽ giúp cô mát xa một lần.
Phương Dật Thiên nói xong liền đứng lên.
-Tiểu Tuyết, ngươi không sao chứ?
Tiêu Di lúc này cũng đi tới bên cạnh Lâm Thiên Tuyết, thân thiết hỏi.
-Không có gì, Tiểu Tuyết bị đau bụng, ta giúp nàng mát xa giảm bớt đau đớn.
Phương Dật Thiên nhìn Tiêu Di..
Tiêu Di vừa rồi cũng chứng kiến Phương Dật Thiên mát xa huyệt Tam Âm Giao của Lâm Thiên Tuyết, lúc trước nàng đau bụng kinh cũng Phương Dật Thiên cũng là giúp nàng mát xa bộ vị này, tức khắc nàng liền hiểu được Lâm Thiên Tuyết đến ngày ấy, lúc này mới khiến cho bụng đau.
-Tiểu Tuyết, khá hơn chút nào không? Thân thể không thoải mái thì cứ lên lầu nghỉ ngơi trước.
Tiêu di nói.
-Tốt hơn nhiều rồi, không có việc gì đâu.
Lâm Thiên Tuyết mỉm cười.
Tiêu Di gật gật đầu, quay đầu nhìn Lâm Quả Nhi đang ôm cánh tay mình:
-Quả Nhi, nghe nói ngươi muốn ghi danh Thiên Hải đại học phải không?
-Đúng vậy, Tiêu Di yên tâm đi, ta nhất định thi đậu vào trường, đến lúc đó ta sẽ thường xuyên đi tìm chị họ chơi.
Lâm Quả Nhi cười nói.
-Ngươi xem ngươi, còn nhỏ tuổi chỉ biết chơi, ngoan ngoãn học tập, bằng không, Tiêu Di... Tiêu Di kêu chú đánh ngươi đó.
Tiêu Di nói xong không nhịn được nở nụ cười.
-A?
Lâm Quả nhi giật mình,sau đó chu miệng:
-Tiêu Di, ngươi ăn hiếp Quả Nhi, sao lại liên hợp với chú ăn hiếp Quả Nhi chứ?
Phương Dật Thiên ở bên cười khổ, con mẹ nó, tiểu nha đầu này luôn miệng kêu chú, không chừng sau này Lâm Thiên Tuyết cũng kêu mình là chú mất.
-Tiêu Di đùa ngươi thôi, một khi đã thi đại học xong là có thể vui vẻ, Tiêu Di sẽ dẫn ngươi đi chơi, sẽ thiết kế thật nhiều đồ đẹp cho ngươi, được chưa?
Tiêu Di mỉm cười ôn nhu!
-Hay quá, Tiêu Di thật tốt!
Lâm Quả Nhi nhảy nhót cười nói.
-Phương Dật Thiên, ngươi đêm nay có rảnh không?
Tiêu Di chuyển hướng Phương Dật Thiên hỏi.
-Ta? Ừm, cũng không có việc gì, làm sao vậy? Phương Dật Thiên hỏi.
-Đã như vậy theo ta tham dự buổi tiệc tối đi, ngươi mau chuẩn bị một chút.
Tiêu Di nói. Tiệc tối? Muốn ta dẫn Tiêu di tham dự tiệc tối? Phương Dật Thiên giật mình, xem ra Tiêu Di thật đúng là muốn xem mình làm bạn trai của nàng.