Phương Dật Thiên giật mình, không ngờ ra tiểu đình hút thuốc lại có thể gặp Cố Khuynh Thành, hắn mỉm cười chào nàng sau đó quay đầu sang nơi khác tiếp tục hút thuốc.
Khuôn mặt Cố Khuynh Thành cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nàng nói thêm vài câu rồi tắt điện thoại. Một mùi thơm truyền vào mũi Phương Dật Thiên, Cố Khuynh Thành đã đến bên cạnh hắn, khuôn mặt nàng còn mang ý cười:
-Thật trùng hợp, không nghĩ có thể gặp nhau ở đây. Nếu ta nhớ không nhầm ngài là người đã đánh ngã vệ sĩ của ta tại sân bay?
Phương Dật Thiên quay đầu nhìn Cố Khuynh Thành, sau đó ung dung cười;
-Cố tiểu thư muốn ta bồi thường sao?
Cố Khuynh Thành giật mình, sau đó mỉm cười:
-Không phải, cũng là vệ sĩ của ta có lỗi trước. À dúng rồi, ngài cũng đến dự tiệc của chị Hồng Vinh sao?
-Không phải, ta chỉ đi theo Tiêu Di thôi.
-Tiêu Di? À, là chị Tiêu Di sao, khó trách lúc ta vừa bước vào đã thấy ngài đứng cạnh họ. Xin hỏi ta xưng hô với ngài ra sao?
Khuynh Thành hỏi.
-Phương Dật Thiên.
-Phương tiên sinh đang trách ta phá vỡ không khí tĩnh lặng của ngài sao?
Cố Khuynh Thành cười hỏi, nụ cười của nàng đủ khiến tâm hồn vô số nam nhân nổi sóng.
-Cũng không có gì đâu, nhưng Cố tiểu thư bận trăm công nghìn việc lại có thời gian ở đây tán gẫu với ta sao?
Phương Dật Thiên gạt tàn thuốc sau đó rút một điếu:
-Cô có hút không?
Cố Khuynh Thành lắc đầu mỉm cười:
-Tiên sinh thứ lỗi, ta không hút thuốc.
Phương Dật Thiên cũng không nói nhiều, lấy bật lửa châm thuốc. Nhưng châm vài lần vẫn không ra lửa, khuôn mặt hắn hiện ra vẻ khó chịu.
-Dùng của ta đi.
Khuynh Thành vừa nói vừa rút một cái bật lửa trong ví ra đưa đến trước mặt Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên cũng không khách khí, rít một hơi:
-Cám ơn, bật lửa này dùng tốt lắm.
-Thật không, nếu ngài thích thì có thể dùng.
-Vô công bất thụ lộc, ta thật không dám nhận.
Phương Dật Thiên ngã người dựa vào ghế, thần sắc lười biếng.
-Chuyện bình thường mà, ta cũng không có ý gì đâu, chỉ là thấy Phương tiên sinh thân thủ lợi hại nên có chút tò mò thôi.
-Lúc này ta chỉ là một vệ sĩ bình thường thôi, ta cũng chỉ muốn một cuộc sống bình thường vô ưu vô lo thôi.
Phương Dật Thiên thuận miệng trả lời, khuôn mặt lại hiện lên vẻ cô đơn.
-Vệ sĩ? Là vệ sĩ của Tiêu Di sao?
Cố Khuynh Thành mỉm cười.
Phương Dật Thiên trầm mặc một lúc, không đáp lời nhưng cũng không phủ định. Thấy không khí có chút trầm lắng, Cố Khuynh Thành khẽ thở dài buồn rầu:
-Xem ra Phương tiên sinh không chào đón ta phải không?
-Ấy, được ở cùng mỹ nữ là việc vô cùng sung sướng, ta tuy không được tao nhã nhưng cũng không đến mức để mỹ nữ thất vọng.
Phương Dật Thiên cười đáp.
-Hi hi, Phương tiên sinh thật hài hước, nói chuyện với ngài một chút ta thấy thật thoải mái.
Cố Khuynh Thành cười theo sau đó cũng ngã người dựa vào lan can, ánh mắt hiện lên vài phần mệt mỏi.
-Thoải mái? Cố tiểu thư lại có thể thoải mái nói chuyện với một nam nhân xa lạ, cái này hơi nguy hiểm à nha.
Phương Dật Thiên thuận miệng nói theo.
-Thật sao? Phương tiên sinh cảm thấy nguy hiểm à?
Cố Khuynh Thành cười hỏi.
Phương Dật Thiên nhún vai đứng dậy:
-Cố tiểu thư thực sự không biết sao? Yến hội đã bắt đầu rồi, bụng ta cũng sôi rồi, nói thật là từ chiều đến giờ lão tử chưa có gì vào bụng cả!
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Khuynh Thành hiện nên vẻ kinh ngạc, Phương Dật Thiên là nam nhân đầu tiên dám nói tục trước mặt nàng. Trước kia bất luận là ca sĩ nào cũng đều duy trì bộ mặt thân sĩ lịch sự văn nhã, không giống Phương Dật Thiên này tùy ý như thế.
-Cố tiểu thư, ta vào trước, cô cứ từ từ thưởng thức phong cảnh.
Phương Dật Thiên nói xong, xoay người bước vào hội trường.
-Phương tiên sinh chậm đã, không biết Phương tiên sinh có nhã hứng là vệ sĩ cho ta hay không?
Cuối cùng Cố Khuynh Thành cũng không nhịn được phải lên tiếng hỏi. Phương Dật Thiên giật mình quay đầu nghi hoặc nhìn Cố Khuynh Thành:
-Làm vệ sĩ cho cô?
-Đúng thế, thân thủ Phương tiên sinh bất phàm, được ngài bảo hộ ta cảm giác rất an toàn.
Cố Khuynh Thành mỉm cười.
-Cũng không phải là không được, còn tùy vào cô thôi!
Phương Dật Thiên trêu chọc.
-Ơ? Phương tiên sinh ra giá rất cao sao? Ta chịu được mà!
Cố Khuynh Thành cũng nhịn cười đùa theo.
-Ta làm vệ sĩ nhận thù lao theo hai loại ràng buộc và không ràng buộc. Với thân phận Cố tiểu thư nếu nhận theo loại ràng buộc thì ta chỉ lấy một ngàn vạn thôi, còn như không ràng buộc thì…
Phương Dật Thiên hứng thú nhìn bộ lễ phục để lộ ra những đường cong của Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành quả không hổ danh là đại minh tinh nổi tiếng quốc tế, dáng người cao gầy yểu điệu, bộ ngực cao vút đủ để so sánh cùng Tiêu Di. Dáng người nàng cao gầy, đặc biệc cặp đùi ngọc thon dài trắng nõn phối hơp với giày cao gót, Phương Dật Thiên đứng cạnh nàng còn thấp hơn một chút, quả thực là vưu vật nhân gian hiếm có!
-Một ngàn vạn?
Cố Khuynh Thành giật mình sau đó phá lên cười:
-Giá trị của Phương tiên sinh quả thật là cao nha, mở miệng ra đã một ngàn vạn, nhưng cũng không thể là không được. Vậy còn kiểu thuù lao không ràng buộc kia là sao?
-Không ràng buộc à? Đon giản thôi mà, nếu là nữ nhân của ta tất nhiên chẳng cần ràng buộc gì ta cũng sẽ hết lòng bảo vệ không để nàng chịu một chút thương tổn nào!
Phương Dật Thiên mỉm cười, ánh mắt lại tập trung vào nửa phần ngực lộ ra ngoài của Cố Khuynh Thành, không cố kị để lộ bản chất sắc lang của mình. Cố Khuynh Thành giật mình, sau đó lập tức phản ứng, khuôn mặt khẽ ửng hồng, vừa định đáp lời thì Phương Dật Thiên đã đi vào.
-Cố tiểu thư, vừa rồi chỉ là cao hứng đùa giỡn thôi cô đừng bận tâm nhé, ta hiện tại đã là vệ sĩ của người khác rồi không thể đáp ứng cô được đâu!
Từ phía xa truyền lại thanh âm của Phương Dật Thiên.
Cố Khuynh Thành nghe xong khẽ mỉm cười, nhìn theo bóng Phương Dật Thiên khuất dần mới thu hồi ánh mắt, mệt mỏi dựa vào lan can, vẻ mặt trái ngược hẳn với lúc ở ngoài đại sảnh. Vào lúc này nàng như lạc vào thế giới của chính mình, dáng vẻ cô độc, rời xa tranh chấp danh vọng, rời xa thị phi lừa lọc… lúc này nàng như một cô gái mơ mộng xuất thần nhìn về phương xa.