Thiếp Thân Đặc Công

Phương Dật Thiên chỉnh lại mũ lưỡi trai cùng kính râm cho Cố Khuynh Thành rồi tiến vào quán bar, lựa một góc khuất ngồi xuống. Tuy Cố Khuynh Thành mang mũ lưỡi trai, kính râm cũng che gần hết khuôn mặt, nhưng thần hình cao gầy yểu điệu cùng dáng người hấp dẫn vẫn vô cùng hấp dẫn đám đàn ông đang uống rượu xung quanh. Đến quán bar lộ thiên này hầu hết đều là nam nhân, hơn nữa phí lại không mắc, chính là một nơi cho những người bình dân lui tới. Vì vậy không khí uống rượu ở đây so ra có hơi kém tao nhã một chút. Trên đường đi Cố Khuynh Thành nghe thấy không ít tiếng ồn ào đoán số cùng tiếng thô tục vang liên, đôi mày nàng thoáng nhíu lại, sau đó lại từ từ giãn ra, tâm tình bắt đầu tò mò, dù sao đây là nơi nàng lần đầu đặt chân. Sau khi tìm được vị trí tốt, Phương Dật Thiên liền gọi menu rồi tùy tiện gọi vài món ăn. Cố Khuynh Thành ngồi đối diện đưa lưng ra ngoài, những người xung quanh nếu tò mò cũng chỉ nhìn được bóng lưng yểu điệu của nàng, nhưng như thế cũng đủ để tạo cảm giác kinh diễm rồi. -Muốn uống rượu thì đến nơi này là thích hợp nhất, không phải câu thúc gì cả!
Phương Dật Thiên cười ha ha, khui một chai bia rồi rót cho Cố Khuynh Thành, sau đó cười nói:
-Muốn uống thế nào, cụng chén liên tục hay đổ xúc xắc?
-Làm một chén trước đi, ta kính ngài!
Cố Khuynh Thành cầm chén rượu, khẽ cười, đúng lúc một cơn gió đêm thôi qua làm tóc nàng xao động phiêu bồng, giờ phút này Cố Khuynh Thành trông cực kì xinh đẹp mê người.
-Cạn!
Phương Dật Thiên cười, chạm chén cùng Cố Khuynh Thành rồi một ngụm uống hết. Cố Khuynh Thành tựa hồ muốn không say không về, liên tục cạn năm chén cùng Phương Dật Thiên, lúc này khuôn mặt kiều diễm của nàng đã đỏ bừng, càng tăng thêm vẻ quyến rũ, nhìn vào như một quả táo mật chính, cho dù là bỏ cả đời để được hái lấy cũng đáng.
-Thật thống khoái, trước kia đều là nhấp môi uống xã giao, hôm nay mới có thể chân chính thỏa sức một lần!
Cố Khuynh Thành cười nhẹ, sau đó lại tự rót cho mình một ly, cầm lấy xúc xắc:
-Ngài vừa nói đổ xúc xắc, thế là đổ như nào?
-Đổ xúc xắc có nhiều phương pháp, đoán đếm, so lớn nhỏ… còn có đổ theo nhân phẩm, không biết cô muốn chơi loại nào?
Phương Dật Thiên cười hỏi.
-Hả, đổ theo nhân phẩm, nhân phẩm của ta chắc chắn tốt hơn ngài nhiều nhỉ, hi hi.
Cố Khuynh Thành giảo hoạt cười.
-Được được, vậy chúng ta đổ nhân phẩm. Cái này phải dựa vào nhân phẩm mỗi người thôi. Dùng hai xúc xắc để đổ, bảy điểm uống một phần tư chén, tám điểm uống nửa chén, 9 điểm uống hết, còn lại không phải uống, chơi không?
-Ồ, đơn giản thế thôi sao, nếu ta đỗ được chín điểm thì ngài phải uống một chén?
Cố Khuynh Thành đang nóng lòng muốn thử nên hỏi gấp.
-Tất nhiên là thế.
Phương Dật Thiên sờ mũi cười khổ, nghĩ thầm lần này chắc sẽ không xui xẻo như lần trước đổ cùng Lâm Hiểu Tình.
-Được, để ta thử trước.
Cố Khuynh Thành mỉm cười, tay ngọc khẽ đặt xúc xắc vào rồi lay động, một con năm một con bốn, thật đúng là con mẹ nó chín giờ. Phương Dật Thiên rùng mình, bắt đầu cảm thấy không ổn, có vẻ nữ thần vận mệnh lại bắt đầu đùa giỡn với hắn. Hắn miễn cưỡng cầm chén rượu uống cạn, thầm nghĩ lần sau còn chín điểm nữa hắn sẽ đè cái gì mà nữ thần vận mệnh ra mà giáo huấn một phen. Nhưng rất may mắn, không biết là may mắn hay bất hạnh, lần sau Cố Khuynh Thành lại đỗ ra tám điểm, Phương Dật Thiên lại phải làm thêm nửa chén. Cố Khuynh Thành vui vẻ cười, đôi mắt như muốn nói nhân phẩm xấu quả là nhân phẩm xấu, thần sắc trông rất gian trá. Lúc này thậm chí nàng có cảm giác nếu cả đêm đều bắt Phương Dật Thiên phải uống rượu quả thật tuyệt vời. Nhưng vận khí của Cố Khuynh Thành cũng không tốt mãi, sau đó nàng đỗ ra năm điểm, đành nhường lại cho Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên lại đỗ được tám điểm, Cố Khuynh Thành phải uống nửa chén, xem ra cũng gỡ gạc được một chút. Nhưng rõ ràng nữ thần vận mệnh cố tình đùa cợt với hắn, cho hắn ăn một chút đường rồi sau đó lại đấy hắn xuống hố. Cố Khuynh Thành liên tục đỗ ra hai lần chín điểm một lần tám điểm. Phương Dật Thiên cười khổ:
-Ta nghĩ nhân phẩm ta cũng không đến nỗi nào mà, hay là cô cấu kết với nữ thần vận mệnh đấu với ta, nếu không sao cô lại may mắn như thế.
-Uầy uầy đừng nói bậy, oan uổng cho ta, rõ ràng là nhân phẩm ngài quá tệ thôi, uống đi nào không nói nhiều nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp Cố Khuynh Thành không hề che dấu ý cười, thoạt nhìn như một cô bé con được người khác cho kẹo. Phương Dật Thiên đành uống rượu, sau đó tiếp tục cùng Cố Khuynh Thành đỗ xúc xắc, hắn thực sự không tin vận khí bản thân lại tồi tệ đến thế, dạo gần đây hắn ra ngoài cũng không dẫm phân mà! Hai tay cũng không hề chạm qua thứ gì dơ bẩn, tại sao lại thúi như thế! Có lẽ lão thiên không nỡ nhìn thấy Phương Dật Thiên phải chịu khổ liên tục, sau đó Phương Dật Thiên đổ ra hai lần chín điểm khiến Cố Khuynh Thành phải cắn răng uống hai chén. Sau đó thì cứ ngươi uống rồi ta uống, gần như lần lượt thay phiên, cuối cùng không phân biệt được ai thắng ai thua.
-Kì lạ, chẳng lẽ nhân phẩm của ngài bỗng nhiên được đề cao, sao bây giờ toàn là ta phải uống!
Cố Khuynh Thành nhìn Phương Dật Thiên lại đỗ ra chín điểm, bất đắc dĩ phải uống thêm một chén. Lúc này nàng đã có chút men say, hai mắt u u nhìn Phương Dật Thiên oán giận lầm bầm.
-Hý hý…
Phương Dật Thiên cười đểu.
-Cô muốn biết lí do không?
-Hả, có lí do à?
Cố Khuynh Thành lúc này đã say, hai tay để lên bàn tựa vào má, nhìn Phương Dật Thiên, đôi môi hồng nhuận ướt át khẽ mở ra hỏi.
-Vì lúc nãy ta đã lén gọi cho nữ thần vận mệnh kia, ta bảo nếu còn cố tình chơi ta nữa ta sẽ đè cô ta ra cưỡng gian! Không ngờ sau đó vận khí của ta lại tốt hẳn lên… vận mệnh này, ngươi không cưỡng gian nàng thì sẽ bị nàng cưỡng gian, ta chỉ lựa chọn thế chủ động mà thôi!
Phương Dật Thiên trong lúc cao hứng vô tình thốt lên. Cố Khuynh Thành nghe xong gò má vốn đã hồng lúc này lại càng đỏ hơn, trong lòng nổi lên một cảm giác khác thường. Từ trước đến giờ chưa có ai nói lời thô tục khi nói chuyện với nàng, không ngờ nam nhân này lại không hề cố kỵ để ý nói toẹt ra. Cố Khuynh Thành tuy hơi xấu hổ nhưng ngẫm lại cũng thấy hắn nói có vài phần đạo lý. Cố Khuynh Thành lúc này cũng biết nam nhân này đối đãi với nàng vô cùng tùy ý tiêu sái, không hề tỏ vẻ tao nhã kệch cỡm để lấy lòng nàng, đây là điểm khác biệt duy nhất so với các nam nhân khác. Kì thật lúc này Phương Dật Thiên cũng đã có chút men thấm vào người nên mới nói lời thô tục, lúc này hắn chẳng quản Cố Khuynh Thành là đại minh tinh hay là gì khác, hắn chỉ xem nàng là một bạn nhậu, là một bạn nhậu xinh đẹp, chỉ có thế. Bỗng nhiên ánh mắt Phương Dật Thiên nhíu lại, sau lưng Cố Khuynh Thành cố một thanh niên dáng vẻ bất thiện đang tiến tới.
- Khuynh Thành, đeo kính râm lên, mau!
Phương Dật Thiên trầm giọng.
-Hả?
Cố Khuynh Thành giật mình ngạc nhiên, không hiểu sao lúc này hắn lại bắt mình đeo kính. Phương Dật Thiên cũng không nói nhiều, thuận tay cầm chiếc kính trên bàn đeo vào cho nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui