Thiếp Thân Đặc Công

Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm khắp nơi.
Bảy giờ rưỡi, sau khi xoay xoay ở trong bếp cuối cùng cả ba nữ nhân đều làm xong đồ ăn, Ngô mẫu liền bưng một mâm đồ ăn đem bày ra bàn.
Thức ăn chiều vô cùng phong phú, trong đó không chỉ có đồ của Ngô mẫu tự tay làm, còn có đồ ăn của cả Tiêu Di và Lâm Thiển Tuyết nấu.
Phương Dật Thiên nghe đến việc Lâm Thiển Tuyết cũng xuống bếp nấu ăn thì không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ thiên kim đại tiểu thư mà cũng nấu ăn, thật là chuyện khó tin.
Đồ ăn tuy nhiều nhưng lại chỉ có bốn người ăn, trong đó chỉ có Phương Dật Thiên là đàn ông, bởi vậy càng hiếm.
Lâm Thiển Tuyết cố ý đem đến một chai rượu vang đỏ 95 từ trong hầm rượu lên, đi đến bên bàn ăn cao hứng nói:
"Để chúc mừng Tiêu di trở về, đêm nay uống một chút rượu ăn mừng đi."
Tiêu Di mỉm cười nói: "Cứ làm như là đã ba năm ta mới về ấy, bất quá uống một chút rượu cũng được."
« Nào, để ta rót rượu. » Phương Dật Thiên nói xong liền đứng dậy, cầm lấy chai rượu trong tay Lâm Thiển Tuyết, rót cho từng người một. Ngô mẫu kiên kì không chịu uống rượu, bởi vậy liền lấy một lon nước giải khát.
Phương Dật Thiên liền cầm lên cốc rượu có chân đế dài, cười nói: "Nào, mọi người chạm cốc, thoải mái một chút, ăn mừng Tiêu di trở về."
Những người khác nghe vậy liền cầm lên chén rượu trong tay đứng dậy.
Cuối cùng, Lâm Thiển Tuyết chỉ vào một đĩa khoai tây ngâm dấm nói: "Đây là món do ta làm, mọi người ăn thử xem thế nào."
Phương Dật Thiên giật mình, đĩa khoai tây ấy gần chỗ hắn nhất, theo lý thì tất nhiên hắn phải là người đầu tiên nếm thử, nhưng hắn nhìn đĩa khoai tây liền do dự. Kỳ thật, không cần nếm thử, chỉ nhìn màu sắc của đĩa khoai tây này cũng thừa biết là không thể ăn nổi.
Nhưng Lâm Thiển Tuyết đã mở miệng đề nghị, Phương Dật Thiên cũng không thể không biết xấu hổ mà không động đữa, dù sao đĩa khoai tây cũng ở ngay trước mặt hắn, nếu hắn không ăn chả phải là không cho Lâm Thiển Tuyết mặt mũi?
Vả lại, nếu như nữ nhân vất vả nấu ăn mà không ai ăn, như vậy quả thật giống như cho nàng một cái tát.
Hắn cười cười nói: "Vậy để ta nếm thử tay nghề của Lâm tiểu thư, nhìn thì có vẻ ngon à."

Nói xong hắn liền gắp một miếng bỏ vào miệng, nhất thời sắc mặt hắn trở nên vô cùng cổ quái. Miếng khoai tây này chua quá đi, đã thế lại còn rất mặn.
Trong một khắc, hắn thật muốn đem miếng khoai tây trong miệng nhổ ra, nhưng nhìn bộ dáng chờ mong của Lâm Thiển tuyết, hắn đành miễn cưỡng nhai nhai, cười nói: "Uhm, không tệ, không ngờ tay nghề của Lâm tiểu thư cũng không tệ lắm, lần sau bỏ ít dấm chua một chút là được!"
Nói xong, hắn liền đem miếng khoai tây trong miệng cố nuốt xuống, thề không bao giờ ăn món này nữa!
"Ăn ngon thế à, vậy ngươi ăn nhiều một chút, đây là công ta vất vả xuống bếp đấy." Lâm Thiển Tuyết nói xong, liền vươn người tự mình gắp thêm mấy miếng khoai tây bỏ vào bát Phương Dật Thiên. (DG – chết thằng dại gái :61: )
Nhất thời, Phương Dật Thiên đang chuẩn bị gắp một miếng cua hấp liền dừng đữa, nhìn một đống lớn khoai tây trong bát quả thật không biết nói gì. Nếu không ăn, chẳng phải bảo vừa rồi hắn nói món này ngon là nói phét, nhưng nếu ăn, phỏng chừng ăn một miếng khoai tây ít nhất phải uống một cốc nước to mới giảm bớt được vị chua xót lưu lại trong miệng.
"Ách, Lâm tiểu thư thật là nhiệt tình, đúng rồi, ngươi gắp cho Tiêu di và Ngô mẫu một chút đi, các nàng ngồi hơi xa, sợ là với không tới." Phương Dật Thiên nghĩ là có nạn thì phải cùng chịu, sao có thể để hắn ăn một mình được.
Lâm Thiển Tuyết nghe vậy quả thật liền tự gắp cho Tiêu di và Ngô mẫu một người vài miếng khoai tây. Phương Dật Thiên thấy thế không khỏi cười thầm trong lòng, liền cắn miếng cua hấp đang cầm.
Trừ bỏ món ăn do Lâm Thiển Tuyết làm, mấy món còn lại mùi vị cũng không tồi, món cá chép nướng của Tiêu di làm cũng khá ngon, về phần tay nghề của Ngô mẫu thì càng không phải nói.
Sau khi qua ba tuần rượu, dưới sự kích thích của hơi men, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Lâm Thiển Tuyết đã nhuộm một tầng mây đỏ, hơn nữa kết hợp với cỗ khí chất độc đáo cao quý của nhàng, nhìn đẹp vô cùng, khuôn mặt ửng đỏ của nàng nhìn như là một quả đào chin mọng, cũng hơi tản mát ra một tia thành thục.
Về phần Tiêu di, nàng đã tham dự rất nhiều yến hội, tiệc tối..v..v, do vậy uống rượu đối với nàng cũng không phải việc gì lớn, tuy vậy, dưới tác dụng của hơi men không thể nghi ngờ là càng làm cho nàng thêm quyến rũ, mê người. Mỗi một động tác nhăn mày, nở nụ cười đều kết hợp với cỗ khí chất thành thục, ung dung phong vận cô cùng, đặt biệt nàng mặc một chiếc váy cổ trễ, nên mỗi lần ngẫu nhiên nàng cúi xuống đĩa rau làm cảnh xuân chợt tiết không khỏi làm cho người khác máu sôi trào.
Vừa rồi lợi dụng lúc xem tóc của Tiêu di để chẩn đoán, Phương Dật Thiên trong lúc vô tình đã nhìn thấy một cảnh xuân mãnh liệt mê người của Tiêu di ẩn hiện dưới váy, cũng đã biết Tiêu di không hề mặc nội y. Tuy vậy, không mặc nội y nhưng đôi tuyết phong no đủ trước ngực kia cẫn có thể vươn lên ngạo nghễ, điều này làm Phương Dật Thiên không thể không tán thưởng Tiêu di bảo dưỡng thật tốt, không hề có điểm nào xệ xuống.
"No quá đi, bữa ăn tối nay thật vui vẻ." Tiêu di cười nói.
"Concũng no lắm rồi, chủ yếu là do Tiêu di trở lại nên bữa ăn mới vui vẻ như thế đấy." Lâm Thiển Tuyết cười nói.
Phương Dật Thiên liếc mắt phía 2 ngọn đại tuyết phong của Tiêu di, lòng không khỏi rung động, thầm nghĩ giá mình có thể tự dung hai tay đi đo đạc kích cỡ một chút khẳng định là sẽ rất thích! (Vớ vẩn, đứa nào chả thích, ta cũng thế - DG )
"Tiểu thư, Tiêu di, mọi người còn muốn ăn nữa không, muốn ăn thì nói ta sẽ làm thêm." Ngô mẫu hỏi.

"Không cần đâu, no lắm rồi, không ăn thêm được nữa rồi ." Tiêu di vội vàng nói.
"Con cũng không ăn nổi nữa." Lâm Thiển Tuyết nói.
"Uhm, vậy còn tiểu Phương, cháu còn ăn nữa không?" Ngô mẫu lại hỏi.
"Cháu ?" Phương Dật Thiên âm thầm thu hồi ánh mắt đang nhìn trước ngực Tiêu di, nói, "Cháu cũng không ăn thêm nữa, ăn nhiều đồ ăn như vậy đã no lắm rồi."
"Nếu tất cả đều no rồi vậy thôi không ăn nữa." Tiêu di nói.
"Uhm. Đúng rồi Tiêu di, ăn cơm xong rồi chúng ta ra ngoài đi dạo đi, đến Ngân Huy Thương Hạ (chắc là siêu thị ) đi, nghe nói gần đây Ngân Huy Thương Hạ có nhiều cái mới lắm." Lâm Thiển Tuyết nói.
"Ồ, hay quá, vậy chúng ta đi đi, thuận tiện có thể đi xem quần áo nữa." Tiêu di nói.
"Hay quá, chờ chút nha , con đi thay quần áo." Lâm Thiển Tuyết nói xong liền chạy như bay lên lầu, một lát sau liền xuống. Lúc này nàng đã thay đổi thành một chiếc quần ống bó, trên người cũng mặc một chiếc áo thun bó sát, đem than hình động lòng người hoàn toàn bày ra.
" Có thể đi được rồi…" Lâm Thiển Tuyết nói xong liền nghĩ đến cái gì đó lại nói: "Đúng rồi, Tiêu di, chúng ta có lẽ cần một người xách đồ nữa nhỉ?"
Tiêu di chớp mắt, cười cười nói: "Đúng vậy, cần một người đi cùng để xách đồ."
Lâm Thiển Tuyết gật gật đầu, hướng về Phương Dật Thiên nói: "Phương Dật Thiên, ngươi đi lái xe cho chúng ta, hơn nữa cũng đi cùng luôn, an toàn của chúng ta cần ngươi bảo hộ à."
Phương Dật Thiên âm thầm cười khổ trong lòng, thừa biết đây chỉ là lời nói bên ngoài của Lâm Thiển Tuyết thôi, cái các nàng cần chính là một người làm cu li xách đồ.
Phương Dật Thiên liền lái chiếc Porche chở hai cực phẩm mỹ nữ là Lâm Thiển Tuyết và Tiêu di, hướng Ngân Huy thương hạ ( siêu thị )mà đi.
Làm cu li thì làm cu li, dù sao ngày hôm nay cũng rảnh rỗi, hơn nữa với dạng mỹ nữ như Lâm Thiển Tuyết và Tiêu di, bao nhiêu người còn phải xếp hàng dài đăng kí làm cu li để có cơ hội tiếp cận mà không được! Phương Dật Thiên nghĩ thầm trong lòng.

Lâm Thiển Tuyết và Tiêu di ngồi ở ghế sau xe tám chuyện, cùng đàm luận một ít vấn đề của nữ nhân. Các nàng không thèm quan tâm là có một đại nam nhân như Phương Dật Thiên đang ngồi ở phía trước, không kiêng nể gì cứ thế bàn luận, quả thật là xem Phương Dật Thiên như là không khí.
Ước chừng hơn nửa giờ sau, Ngân Huy thương hạ đã hiện ra trước mắt, Phương Dật Thiên chạy xe đến bãi đỗ xe, dừng lại rồi đi xuống. Lâm Thiển Tuyết cùng Tiêu di cũng mở cửa bước xuống xe, cùng nhau bước về Ngân Huy thương hạ.
Ngân Huy thương hạ là nơi xa hoa nổi tiếng của thành phố Thiên Hải, luôn được những người có tiền ưu ái. Địa phương này không phải nơi mà thành phần trí thức bình thường có thể vào được, một món đồ phổ thông giá đã là mấy vạn, càng chưa nói đến những loại hàng trân quý có giá từ mười vạn đến mấy chục vạn.
Mà các cửa hàng kinh doanh trong Ngân Huy thương hạ đều là các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, như là Armani, LV, Chanel…
Những cửa hàng này đều là nhãn hiệu nổi tiếng, tùy tiện lấy ra một cái áo thì giá cũng tương đương với tiền lương nửa năm của một thành phần tri thức bình thường.
Bởi vậy, Ngân Huy thương hạ cũng không chật chội đông đúc như các siêu thị khác, khách trong Ngân Huy thương hạ cũng không nhiều, thậm chí còn hơi ít, hơn nữa đa số là một số trung niên quý phụ, hoặc là một số giám đốc lớn đi cùng với tình nhân.
Lâm Thiển Tuyết kéo tay Tiêu di đi vào Ngân Huy thương hạ, Phương Dật Thiên đi theo bên cạnh các nàng, trên danh nghĩa là làm vệ sĩ cho các nàng.
Ngân Huy thương hạ vô cùng tráng lệ, huy hoàng. Lâm Thiển Tuyết hẳn là thường xuyên đi đến Ngân Huy thương hạ, bởi vậy nên sau khi vào nàng liền dẫn Tiêu di ngựa quen đường cũ tiêu sái đi đến cửa hàng của Chanel. Nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy Lâm Thiển Tuyết cùng Tiêu di toát ra vẻ cao quý liền biết đây là khách quý của cửa hàng, liền ân cần đứng lên tiếp đãi.
Lâm Thiển Tuyết liền hỏi nhân viên bán hàng xem có mẫu quần áo mùa hè mới nhất của Chanel không, nhân viên nghe vậy liền đem một loạt mẫu thời trang mới như váy, quần áo của Chanel cho Lâm Thiển Tuyết xem, đồng thời cũng đưa ra một quyển catalog hình quần áo cho Lâm Thiển Tuyết xem thêm.
Lâm Thiển Tuyết nhìn trúng một chiếc váy dài trễ cổ, liền hỏi Tiêu di: "Tiêu di, người thấy chiếc váy này thế nào?"
Tiêu di nhìn qua rồi gật đầu nói: "Chiếc váy này thiết kế rất tốt, may cũng rất tinh tế, màu này cũng rất hợp với con, nếu thích thì hãy mua đi."
Lâm Thiển Tuyết cười cười, sau đó nàng lại nhìn trúng một chiếc quần ống bó, lại lựa chọn thêm ba bốn kiện quần áo nữa mới xong, cuối cùng mới cùng với Tiêu di hướng ra quầy tính tiền.
Quần áo Lâm Thiển Tuyết mua để hết 3 túi to, tất nhiên mấy cái túi này để cho Phương Dật Thiên xách rồi.
Phương Dật Thiên không nói gì mà sảng khoái xách mấy cái túi lên, đi theo hai mĩ nữ sang một cửa hàng khác.
Hai mỹ nữ liền đi đến cửa hàng LV, chủ cửa hàng vừa nhìn thấy liền biết ngay Lâm Thiển Tuyết và Tiêu di có lai lịch không vừa, liền chủ động giới thiệu với các nàng các loại túi xách LV mới nhất. Những loại túi xách này quả thật là vô cùng tinh mỹ, mặt ngoài còn được đính thêm thủy tinh lóng lánh, càng tôn thêm vẻ cao quý, Lâm Thiển Tuyết nhìn thấy liền thích vô cùng.
Phương Dật Thiên liếc mắt nhìn vào bảng giá của chiếc túi này, sáu con số hiện lên làm cho hắn hơi ngạc nhiên, hắn nhìn mãi không hiểu điều gì làm cho một cái túi vô giá trị như thế lại có thể đáng giá sáu con số.
Tiêu di lại thích một chiếc túi xách gạch chéo màu sáng thành thục khác, giá của chiếc túi này cũng làm cho Phương Dật Thiên cảm thấy líu lưỡi. Cuối cùng, Lâm Thiển Tuyết và Tiêu di mỗi người cầm một chiếc túi mình thích đi khỏi cửa hàng.
Lại đi thêm mấy vòng, hai mỹ nữ cuống cuồng đi mua đồ trang điểm. Đầu tiên Tiêu di liền đi vào một cửa hàng Estee Lauder, Lâm Thiển Tuyết biết Tiêu di thích hàng trang điểm của Estee Lauder. Tiêu di nhìn trúng một bộ trang điểm xong, tiếp theo lại được Lâm Thiển Tuyết kéo vào một cửa hàng nước hoa Chanel, chọn đúng loại nước hoa kinh điển Chanel 5.

Qua mấy cửa hàng, trong tay Phương Dật Thiên đã xách bảy, tám cái túi. Vấn đề là lâu nay hắn luôn không thích đi dạo phố, nay lại phải đi cùng hai mỹ nữ, hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, điều này làm cho hắn cảm thấy không thú vị gì cả. (Mợ, để ta đi xách cho, đi cùng 2 em đẹp như mộng còn ý kiến – DG)
Nếu không phải thỉnh thoảng lại nhìn vào chiếc mông no tròn của Lâm Thiển Tuyết và Tiêu di có khi hắn đã phát điên, bất quá lại nói ngẫu nhiên nhìn vóc dáng mê người của hai mỹ nữ này quả không phải là chuyện gì xấu.
"Đúng rồi Tiêu di, con muốn mua một chiếc váy lễ phục." Lâm Thiển Tuyết đột nhiên nói.
"Lễ phục? Đồ lễ phục thì có hàng của Nina Ricci là đẹp nhất, lại cao quý nữa. Chúng ta đi đến cửa hàng Nina Ricci xem có cái váy nào thích hợp không đi." Tiêu di nói xong liền cùng với Lâm Thiển Tuyết đi vào cửa hàng Nina Ricci.
Cuối cùng Tiêu di thay Lâm Thiển Tuyết chọn một cái váy bó eo cổ chữ V, nói: "Tiểu tuyết, cái này đẹp này, con mặc thử xem sao."
Lâm Thiển Tuyết nghe vậy liền đi vào phòng thay đồ thử bộ váy này. Một lúc sau nàng đi ra thì tất cả mọi người gồm nhân viên bán hàng và Phương Dật Thiên đều ngây người. Lâm Thiển Tuyết mặc bộ váy này thật vô cùng xinh đẹp, váy ngắn lộ ra đôi chân thon dài, đem các đường cong của mông, vòng eo hiển lộ hết. Ngoài ra cổ chữ V ở trước lại đem tôn lên bộ ngực đầy đặn của nàng, một màu trắng cộng thêm khe thần bí làm cho nàng càng thêm quyến rũ. Tất cả lại phối hợp với dung mạo tuyệt sắc của nàng thêm vào khí chất cai quý thanh lịch.
"Uhm, thật là đẹp!" Tiêu di cười cười nói.
Lâm Thiển Tuyết nghe vậy liền cao hứng chạy lại trước gương để xem. Ngay cả Phương Dật Thiên cũng không thể không thừa nhận giờ phút này Lâm Thiển Tuyết quả thực như một nữ thần xinh đẹp, gợi cảm, cao quý. Cỗ khí chất cao quý này đủ làm cho nam nhân quỳ bái, thật sự quá là đẹp. (Không chỉ quỳ bái mà còn muốn thượng nữa - DG )
Mà những người bán hàng tất cả đều ngây người, đương nhiên trong mắt tất nhiên không khỏi hiện lên một tia ghen tị.
Cuối cùng Lâm Thiển Tuyết tự nhiên là rất cao hứng mua chiếc váy này, mà Tiêu di cũng chọn cho mình một chiếc váy liền bó sát người màu tím, Tiêu di cũng chỉ nhìn qua, thấy thích là mua luôn.
Phương Dật Thiên chú ý tới chiếc váy màu tím này, phối hợp với làn da trắng của Tiêu di mặc vào hẳn vô cùng gợi cảm. Đáng tiếc là Tiêu di không đi thử đồ, nếu không khẳng định sẽ kinh diễm tứ phương đi.
Cuối cùng, thẳng đến khi hai tay Phương Dật Thiên đều đã đầy túi lớn túi nhỏ, Tiêu di và Lâm Thiển Tuyết mới hết hứng thú, chuẩn bị kết thúc lần đi mua sắm này.
Đến lúc này Phương Dật Thiên mới thở dài một hơi, cười khổ nói: "Có thể đi được rồi à? Tốt quá, nếu thêm nữa có lẽ ta không chịu nổi."
"Đi thì có thể đi rồi, bất quá ta và Tiêu di còn muốn đi một cửa hàng nữa, tất nhiên là ngươi cũng phải đi theo rồi."
Lâm Thiển Tuyết cười, còn cố tình hướng Phương Dật Thiên bày ra một vẻ mặt vô tội trêu tức.
Phương Dật Thiên vừa nghe, không khỏi đứng sững tại chỗ, còn muốn đi nữa? Con mẹ nó chứ, rõ ràng là báo thù cá nhân, cố ý liên thủ chỉnh ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận