Thiếp Thân Tể Tướng

Từ sau khi giằng co trên đại điện cùngQuân Du Trần, Hoa Xảo Ngữ liền càng ngày càng không muốn thấy hắn, mà Quân Du Trần căn bản lại không chú ý tới Hoa Xảo Ngữ bởi vì hắn hiện tại chỉ tâm tâm niệm niệm một việc là từ quan. Thái độ của Trầm Diệc Hiên đối với Quân Du Trần quả thực là thay đổi một trăm tám mươi độ, chỉ có thể dùng bốn chữ “làm như không thấy” để hình dung. Nếu không phải Quân Du Trần vẫn là tể tướng hắn thật hoài nghi mình có từng nhân thức hoàng đế này không. Mà ngược lại, Hoa Xảo Ngữ và hoàng đế cùng ăn cùng ở cùng, giường cùng gối mà ngủ. Hơn nữa đối nhân xử thế của Hoa Xảo Ngữ càng ngày càng cay nghiệt mà kẻ những thường phụ hoạ cho Hoa Ngôn lại thăng quan tiến chức nhanh chóng, mà ngay cả hành động cũng giống như Trần quốc trượng – không chỉ tùy ý nhục mạ quan lại trong triều mà ngay cả Quân Du Trần hắn cũng dám chèn ép, tiếng kêu than bất mãn không chỉ còn trong phạm vi triều đình mà có xu hướng tràn ra dân chúng bên ngoài.

Có một lần Quân Du Trần tát hắn một cái, hắn lập tức đi cáo trạng với Trầm Diệc Hiên, Trầm Diệc Hiên lại trách cứ Quân Du Trần khiến cho sắc mặt Quân Du Trần lúc đó trắng tới mức thiếu chút nữa té xỉu. Sau đó trở về hắn cảm thấy rất đau bụng, Quân Tử Khâm nói cho hắn, hắn bị động thai khí, từ đó về sau Quân Du Trần không chỉ quyết định phải cáo lão hồi hương mà còn luôn mang theo một cây mía nhỏ. Mỗi lần Hoa Ngôn không có hảo ý tới gần hắn, hắn đều rút ra, gặm một cách triệt để, sau đó luôn luôn bị Trầm Diệc Hiên gọi tới nói chuyện, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trong lúc nghe mắng vẫn luôn hồng hào, vì sao a? Vì trước đó hắn đã nhét bông vào hai lỗ tai! Phải biết rằng Quân Du Trần bình thường có vẻ không hay chọc người khác nhưng nếu có ai dám tới trêu chọc hắn thì khỏi phải nói nhiều, người đó nhất định phải chết!

Vài lần tiếp theo, hoàng đế không nói gì nữa, Hoa Ngôn cũng không đến gần nữa, hắn vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn! Di, vì sao a? Vì bụng hắn hơi nhô lên, hơn nữa hiện tại đang là giữa hè, cơ bản là hắn không thể mặc áo dầy, trong mắt người khác tuy không có gì không ổn nhưng Quân Du Trần lo lắng, có lúc hắn phát hiện Trầm Diệc Hiên đang nhìn chằm chằm vào bụng hắn, cười một cách mờ ám, chờ tới khi hắn không thể giải thích nổi, nhìn lại về phía Trầm Diệc Hiên thì hắn lại chuyển sang vẻ mặt có chết cũng không thèm quan tâm. Sau vài lần Quân Du Trần bỏ qua, bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, hắn cần dần dần kết thúc mọi chuyện, đơn xin từ quan đã suy nghĩ kỹ, sau đó sẽ phủi mông rời đi. Nhưng mỗi khi thấy Trầm Diệc Hiên và Hoa Xảo Ngữ dáng vẻ hạnh phúc như keo như sơn, trong lòng hắn lại đau, kết quả là hắn tận lực tránh mọi khả năng có thể gặp đôi “dã uyên ương” đó, vì hắn lo sợ mình sẽ sinh non.

Phủ Tể tướng.

“Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu!” Quân Du Trần vừa vào cửa chưa kịp uống nước đã gọi Tiểu Thạch Đầu, xem ra ngày hôm nay tâm tình không tệ.

“Tới đây! Thiếu gia, ngày hôm nay người gặp chuyện gì vui sao?” Tiểu Thạch Đầu thấy tâm trạng Quân Du Trần khá tốt, trong lòng cũng vui vẻ rất nhiều.

“Ha hả, Tiểu Thạch Đầu thu thập hành lý nhanh đi! Ngày mai chúng ta rời đi!” Quân Du Trần vẻ mặt vui vẻ nhưng không biết vì sao trong lòng lại rất muốn khóc.


“Không cần thu thập nữa, Tiểu Thạch Đầu đã sớm thu thập xong rồi! Chỉ còn chờ thiếu gia thôi!” Tiểu Thạch Đầu vỗ vỗ ngực, tựa hồ còn có điểm đắc ý, “Thiếu gia, cơm tối được rồi, đi ăn thôi!”

“Hảo!” Tiểu Thạch Đầu trời sinh thần kinh thô giống Cố Viêm Võ, chỉ lo làm sao cho no bụng nên  không chú ý tới vẻ mặt cô đơn của thiếu gia nhà mình.

Hôm sau, phủ tể tướng.

“Chi nha!” Đại môn phủ tể tướng đóng lại. Chủ tớ Quân Du Trần đứng trước cửa sửng sốt một hồi, dù sao ở chỗ này lâu như vậy, dù sao bọn họ cũng luyến tiếc a.

“Thiếu gia, chúng ta đi thôi!” Tiểu Thạch Đầu có chút tiếc nuối, hắn không biết vì sao thiếu gia đang làm tể tướng rất tốt lại phải đi, nhưng hắn biết thiếu gia làm như vậy nhất định có nguyên nhân riêng mà hắn vĩnh viễn đều ủng hộ thiếu gia.

“…” Quân Du Trần không nói gì, không biết đơn xin từ quan có trình lên hay không, không biết người nọ có đứng dậy hay không, không biết hắn có tưởng niệm mình hay không, không biết con đường sau này phải đi như thế nào, không biết…


“Đi thôi!” Nói với Tiểu Thạch Đầu cũng là nói với mình, đi thôi! Không nên si tâm vọng tưởng nữa, hắn là hoàng đế, ngươi là thảo dân, các ngươi vĩnh viễn đều không thể đi cùng nhau, mang theo hài tử đi thôi! Rời khỏi người này, rời khỏi nơi thương tâm này!

“Thiếu gia ngươi có thấy nhị gia không?” Tiểu Thạch Đầu hỏi.

“… Không có” Quân Du Trần lại rơi vào trầm tư.

“Kỳ quái, từ hôm qua đã không thấy hắn!” Tiểu Thạch Đầu nghi hoặc nhìn Quân Du Trần đang thất thần: Thiếu gia gần đây làm sao vậy, thường hay mất hồn mất vía a.

“Có lẽ, hắn có chuyện riêng cần làm!” Quân Du Trần phục hồi tinh thần lại, nhìn con đường phía trước.

“Thiếu gia, sáng sớm ngươi đã uống thuốc chưa?” Tiểu Thạch Đầu hỏi.


“Còn chưa uống sao. Tiểu Thạch Đầu, hôm nay ngươi hỏi rất nhiều!” Quân Du Trần gõ gõ lên đầu Tiểu Thạch Đầu.

“Không nên gõ, gõ nữa sẽ trở nên ngốc mất!” Tiểu Thạch Đầu oán giận nói.

“Ta cứ gõ!” Quân Du Trần chợt nổi hứng trêu hắn, Tiểu Thạch Đầu vì muốn tránh khỏi ma trảo của Quan Du Trần mà chạy nhanh tới phía trước, Quân Du Trần vừa định đuổi theo thì một trận chóng mặt ập đến, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần…

~~~~~~~~~

“Ngô!” khi Quân Du Trần mơ mơ màng màng tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng, đồ vật bày biện trong phòng làm hắn cảm thấy rất quen mắt, đột nhiên hắn nghĩ ra, ” Phủ lại bộ thượng thư!” Hắn vội vã ngồi dậy, có thể là quá vội khiến cho hắn lại chóng mặt, xoa xoa một chút, hắn quan sát xung quanh, kinh ngạc phát hiện mọi đồ vật vẫn giữ nguyên như trước. Quân Du Trần càng nghĩ càng thấy không ổn, hơn nữa nghĩ tới gần đây tất cả đều rất không thích hợp, hình như đang có một âm mưu gì đó đằng sau hắn. Hắn đứng dậy đi tới cửa, vừa mới mở cửa phòng phát hiện hai gã hắc y nam tử anh tuấn đang canh giữ ngoài cửa.

“Quân tương!” Hai gã nam tử chắp tay thở dài.

“…” Quân Du Trần liếc mắt nhìn hai người không khỏi nhíu mày, trên lưng bọn họ đều đeo một miếng ngọc màu đen, trên đó còn có chữ “Ám” mờ mờ, hắn đã từng nghe Trầm Diệc Hiên nhắc tới đây là dầu hiệu của ám vệ, ám vệ là do Trầm Diệc Hiên một tay thành lập khi còn đang là thái tử, đó là tập hợp các phần tử tinh anh, võ công của mỗi người đều là thâm tàng bất lộ. Bọn họ vẫn phụ trách bảo hộ an toàn cho Trầm Diệc Hiên sao có thể ở chỗ này, hai người kia chí ít cũng là cấp lão đại trong nhóm ám vệ bởi vì cấp bậc của ám vệ được biểu hiện qua ngọc bài, ngọc bài càng sẫm màu chứng tỏ cấp độ càng cao. Quân Du Trần nhanh chóng nhìn qua sân, lông mày lại càng nhăn lại, những người đang đứng trong viện không phải đang đeo ngọc bài màu nâu thì cũng là màu xanh đen, khuôn mặt hắn lại càng, những người này đều là cao thủ trong cao thủ a, túm bừa một người đưa ra ngoài cũng có thể làm võ lâm minh chủ hay ma giáo giáo chủ, ngoại trừ người kia không có người nào có thể điều động họ.


“Quân tương!” Những ám vệ vốn đang tuần tra trong sân nhìn thấy Quân Du Trần liền nhanh chóng thi lễ.

“… Thật ngại, ta không cần!” Một lúc lâu sau Quân Du Trần mới bức xúc thốt lên được mấy chữ, dường như bị tức giận, Quân Du Trần đạp cửa quay về phòng, chán nản ngồi phịch trên giường mà những người đang ở phía ngoài lại khôi phục mọi việc như trước.

“Tiểu Thạch Đầu nhất định đang rối rít tìm ta, ai! Nhi tử, ngươi nói cha nên làm cái gì bây giờ a?” Quân Du Trần ôn nhu vỗ về phần bụng đã hơi nhô lên của mình. Không biết là do đã quá mệt mỏi hay là bởi vì sàng đan quá mềm mại, Quân Du Trần dần dần chìm vào giấc ngủ. Đang trong lúc mơ mơ màng màng bên cạnh đột nhiên có gì đó lạnh lạnh khiến cho Quân Du Trần không tự chủ được nhích lại gần, mà cái thứ lạnh lạnh gì đó chỉ có thể cười khổ nhìn người đang ôm chặt mình không buông tha như con gấu nhỏ ôm chặt lấy cây này, thuận tay đưa gấu nhỏ ôm vào trong lòng, mà chú gấu nhỏ lại hiện lên vẻ mặt thỏa mãn, “vật” lạnh lạnh gì đó như đã định trước, tối nay không cách nào ngủ say, không thể làm gì khác hơn là liên tục thâu hương nhấm nháp chút đỉnh a!

Sáng sớm hôm sau.

Khi Quân Du Trần bị một tiếng động lớn đánh thức, hắn không tình nguyện mở mắt, hắn bị khung cảnh ruộng đồng xanh tươi trước mắt làm cho ngây ngẩn tại chỗ, chính xác mà nói hẳn là hoảng sợ a, mà cái tên doạ người kia lại đang mang vẻ mặt vui sướng lại còn thuận tiện hôn một cái trên mặt hắn, để lại một câu đủ cho hắn tức ói máu rồi ly khai.

“Ở yên đây an thai, ta – tướng công ngươi phải ra ngoài a!”

Lưu manh ~ Quân Du Trần kính tặng cho hắn một ánh mắt xem thường, nằm xuống ngủ tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận