Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị


Anh không lập tức rời khỏi toà nhà Tinh Quang, mà đến phòng làm việc của Trầm Y ở tầng hai.

Nhưng anh không gặp được Trầm ĩ, nghe người của bộ phận nhân sự nói, hôm nay Trầm Y xin nghỉ phép rồi.

Tiêu Sách không ở lại nữa, rời khỏi toà nhà Tinh Quang, đi thẳng về phía bệnh viện Nhân dân.

Tối qua anh đã tiến hành chữa trị cho bố Trầm, theo lý mà nói, chắc là bố Trầm không sao rồi.

Nhưng dù sao đó cũng là lần đầu tiên Tiêu Sách dùng cách này để chữa bệnh cứu người, nên rốt cuộc có hiệu quả tốt như ông già kia nói hay không, hoặc có ảnh hưởng gì khác không, Tiêu Sách vẫn chưa dám chắc chắn.

Lúc này Trầm Y lại xin nghỉ không đi làm, có lẽ là đang cùng bố Trầm làm kiểm
tra.

Tiêu Sách chuẩn bị đi thăm.

Lúc này, Trầm Y đúng là đang cùng bố Trầm làm kiểm tra.

Khi làm xong tất cả các loại kiểm tra, tất cả đều cho thấy bố Trầm đã không sao rồi, không chỉ máu bầm trong não đã biến mất, mà đến các vấn đề ở lá lách và thận cũng có chuyển biến tốt, các chức năng khác của cơ thể cũng đều nâng cao không ít.

Cuối cùng Trầm Y cũng không nhịn được mà bật khóc.

Đến lúc này, cô mới thật sự buông lỏng.

Cô biết lần này bố mình thật sự khỏi rồi, không phải ảo ảnh của cô mà là thật sự khoẻ lại rồi, thậm chí còn khoẻ mạnh hơn trước kia.

“Con bé ngốc này, mấy tháng này vất vả cho con rồi.” Bố Trầm được Trầm Y dìu, hơi đau lòng nói.

“Bổ! Con không vất vả, người vất vả là mẹ, thời gian này đều là mẹ chăm sóc cho bố.” Trầm Y lau nước mắt, nói.

Khoé môi mẹ Trầm cũng đang run rẩy, trong mắt đầy sương, nắm lấy tay bố Trầm nói: “Ông già, ông không sao là tốt rồi, tôi và Tiểu Y vất vả thì có là gì chứ.”
“Bố, buổi sáng hôm ba tháng trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng Trầm Y cũng không nhịn được mà hỏi.

Bố Trầm nghe thấy, sắc mặt nghiêm lại, nói: “Chúng ta trở về rồi nói!”
Ba người trở về phòng bệnh.

Bác sĩ Mạc cầm kết quả kiểm tra trong tay, trở về phòng làm việc của mình, miệng lẩm bẩm: “Thật là kỳ tích! Thế mà lại có chuyện này! Đáng lẽ không phải như vậy, bệnh của ông Trầm đã quan sát ba tháng rồi, không thể nào tự nhiên lại có chuyển biến tốt được!”
“Nhưng dù thế nào, cuối cùng ông Trầm cũng khỏi rồi, con bé Tiểu Y cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”
Bác sĩ Mạc cảm khái nói, sau đó bấm số điện thoại phòng làm việc của viện trưởng, thông báo đầy đủ tình trạng của bố Trầm Y cho ông ta.

Đây là việc tối qua viện trưởng dặn dò bà ấy, bảo rằng sau khi bố Trầm kiểm tra xong thì nhất định phải lập tức báo cho ông ta.

Viện trưởng Lưu nghe bác sĩ Mạc báo cáo, đột nhiên im lặng, sau đó mở
miệng hỏi: “Bác sĩ Mạc, Trầm Trường Phong vẫn luôn là bệnh nhân do bà theo dõi, bà nói xem, sức khoẻ của ông ấy xảy ra kỳ tích như vậy rốt cuộc là do nguyên nhân gì? Chẳng lẽ thật là do sức khoẻ tự động hồi phục?”.

Bác sĩ Mạc nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Chắc chắn không thể nào là tự động hồi phục! Tôi hiểu rất rõ sức khoẻ của Trầm Trường Phong hơn bất kỳ ai, đừng nói là tự động hồi phục, có thể duy trì không chuyển biến xấu đều là nhờ con gái ông ấy không tiếc tiền để cho ông ấy dùng thuốc.

Ông ấy có thể hồi phục, chắc chắn là do cơ thể đã xảy ra chuyện gì đó.

Lúc này tôi cũng có hỏi con gái của Trầm
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui