Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị


Anh ta vốn cho rằng tên nhóc tên Long Đại, tự xưng là anh cả của Long Ngũ và Long Thất và dám nhảy ra như vậy chắc chắn sẽ có chút bản lĩnh, nhưng lại bị đòn tấn công của anh ta dọa đến mức đần ra, nhất thời không nhịn được mà bật cười lên.

Nhưng cho dù bị dọa đến mức đần ra thì anh ta cũng không định buông tha cho Tiêu Sách.

“Cẩn thận đấy!”
Nhìn thấy bàn tay của Thiết Thành đang muốn hướng đến cơ thể của Tiêu Sách, Lâm Bán Thanh không khỏi kinh sợ và kêu lên thành tiếng.

Ngay lúc này, cuối cùng Tiêu Sách cũng di chuyển.

“Quá chậm rồi!”
Anh thản nhiên nói xong, đột nhiên cơ thể ngửa ra sau, trong nháy mắt đã tránh được đòn tấn công của Thiết Thành, trong nháy mắt đã giơ chân lên và đá vào quai hàm của Thiết Thành.

Thiết Thành cũng phản ứng cực nhanh, đối mặt với sự châm biếm của Tiêu Sách, anh ta không để ý chút nào, một bàn tay to khác hướng về chân của Tiêu Sách định bắt lấy.

Anh ta tin rằng, chỉ cần Tiêu Sách bị anh ta bắt được chân, thậm chí là chạm vào thì trò chơi này sẽ kết thúc.

Nhưng khi nhìn thấy anh ta muốn bắt lấy chân của Tiêu Sách thì đột nhiên chân của Tiêu Sách duỗi về phía trước, đổi đòn đá thành một cú đạp thẳng, đạp mạnh vào vị trí thắt lưng và bụng của anh ta.

Trong nháy mắt, chân của Tiêu Sách bộc phát ra sức mạnh, nhất thời khiến sắc mặt của Thiết Thành thay đổi.

Anh ta cảm thấy giống như mình bị bủa nặng đụng phải vậy, cơ thể văng về sau mấy bước mà không thể khống chế được, cơ thể phải lùi năm bước liên tiếp mới dừng lại được.

Nhưng ngay khi anh ta vừa dừng lại thì phát hiện khuôn mặt lạnh lùng đó của Tiêu Sách đã xuất hiện ở trước mặt mình.

Không đợi anh ta phản ứng, bàn tay của Tiêu Sách giống như tia chớp tóm lấy cổ tay của anh ta, sau đó bẻ một cái, ngay lập tức một tiếng xương gãy răng rắc truyền đến tai mọi người rất rõ ràng.

"Á á!" Thiết Thành lập tức kêu lên thảm thiết.

Nhưng anh ta cũng là một người mạnh mẽ, bị Tiêu Sách bẻ gãy tay nhưng vẫn có thể chịu đựng đau đớn phản ứng trở lại ngay, hung hăng đá vào bụng Tiêu Sách.

Tiêu Sách thản nhiên bật cười, anh cũng không tham công, buông Thiết Thành ra rồi nhẹ nhàng lùi lại.

Thiết Thành đã hụt, vẻ mặt bỗng chốc trở nên vô cùng hung ác, đỡ lấy cánh tay bị gãy, lúc này mặt của anh ta còn đau đớn hơn cả cánh tay mình.

Bởi vì, anh ta bị thương ở chỗ giống hệt như Long Thất!
Hơn nữa, anh ta còn bị thương nặng hơn Long Thất, Long Thất bị anh ta đánh một cái, cùng lắm chỉ nứt xướng mà thôi, trong thời gian ngắn là có thể khỏi hẳn.

Còn anh ta thì bị Tiêu Sách đánh gãy cả tay.

Vừa nãy anh ta mỉa mai thực lực của Long Thất chẳng ra làm sao, lại còn cười nhạo cả nhà họ Lâm, trừ Hàn Tô ra anh ta chẳng xem trọng ai cả, kết quả nhanh như thế đã bị mất mặt.

Chỉ đánh nhau trong một lúc ngắn ngủi, Tiêu Sách đã ra mặt cho Long Ngũ và Long Thất đánh gãy tay anh ta.

Chuyện này còn thấy khó chịu hơn việc đánh anh ta một bạt tai, thấy Tiêu Sách nhẹ nhàng lùi lại, phút chốc anh ta không cam lòng, giận dữ gào lên giống như con thú dữ nổi điên, nhưng anh ta cũng biết tình hình lúc này, nếu anh ta tùy tiện xông lên nữa thì sẽ bị đánh không kịp trở tay, vì vậy đành phải tức tối trừng mắt nhìn Tiêu Sách.

Nhưng lúc anh ta bị Tiêu Sách đánh gãy tay, vẻ mặt Lâm Triệt cũng chợt thay đổi, cậu ta bỗng đứng dậy, ra vẻ không thể tưởng tượng được quan sát mọi chuyện.

"Không thể nào!"
Vẻ mặt Lâm Khôn cũng thay đổi, hoàn toàn không ngờ đến tình huống như vậy.

Bởi vì ông ta biết rất rõ, lúc Lâm Vân và Hàn Tô không có ở nhà, hai vệ sĩ của Lâm Bán Thanh là người mạnh nhất ở nhà họ Lâm, vậy tên Long Đại này ở đầu chui ra vậy?
Ánh mắt ông ta thay đổi liên tục, vẻ mặt u ám, Tiêu Sách hạ gục Thiết Thành mạnh mẽ, khiến ông ta cảm thấy hơi lo lắng, sợ là sẽ gây ra chút biến đổi.

Người này, không giữ lại được!
Nghĩ đến đây, Lâm Khôn chợt nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Điền.

Thẩm Điền là cánh tay trái của Đàm Triết, lần này mang theo hơn trăm cao thủ đến làm việc giúp Lâm Khôn, chỉ tính trong đại viện đã có mấy chục người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui