Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị


Anh đã rời khỏi phòng thẩm vấn, được đưa đến một căn phòng gian nhỏ hẹp để nghỉ ngơi.

Anh cũng không biết bây giờ Tổng Chỉ Vân đang làm gì, nhưng anh biết chắc chắn cô sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.

Tiêu Sách cũng không quan tâm, trong lòng nghĩ có chuyện gì cứ ứng biến là được rồi, sơ hở anh để lại chỉ có nhiêu đó, Tống Chỉ Vân cũng không thể tự nhiên ngụy tạo bằng chứng để định tội anh.

Chỉ là khổ cho Ôn Liễu rồi, liên lụy cô ấy cũng bị thẩm vấn.

Lúc này, Tiêu Sách nghĩ đến nhà họ Lý và Lý Tứ Hổ, anh không thể không thừa nhận, cách làm này của Lý Tứ Hổ không thông minh lắm, nhưng đúng là đã cho anh một bài học.

Ít nhất, đã phá hoại kỳ nghỉ tốt đẹp của anh rồi.

Tiêu Sách hơi hối hận, trước đó khi đánh Lý Tứ Hổ, anh đã ra tay quá nhẹ rồi, sau khi ra khỏi đây, anh nhất định phải tìm anh ta lần nữa.

Tiêu Sách im lặng chờ đợi, còn Tống Chỉ Vân ở bên kia cũng đang bận rộn.

“Tiểu Lý, còn bao lâu nữa mới xong?”
“Rất nhanh thôi sếp, nhưng chuyện này không tốt lắm đâu, lỡ bị cấp trên biết chúng ta làm như vậy thì sẽ phạt chúng ta đó.

Sếp, chị thì không lo lắng, nhưng tụi em...”
Một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi vừa nhanh tay gõ bàn phím, vừa nhíu mày nói.

Tống Chỉ Vân phất phất tay: “Yên tâm, có chuyện gì tôi sẽ chịu! Một lát tôi tự qua đó là được rồi, các cậu đều không cần vào, sẽ không liên lụy đến các cậu đâu.”
“Sếp, em không có ý này.”
“Đừng nói nữa, mau làm đi, nhất định phải làm cho tốt, nhìn để bị nhìn ra sơ hở..”
“Yên tâm đi sếp, sếp còn không tin kỹ thuật của em sao? Đảm bảo cho dù có bị đương sự nhìn thấy thì cũng sẽ không nhìn ra, còn tưởng là trí nhớ của mình có sai sót đấy.” Thanh niên cười nói.

Tống Chỉ Vân gật gật đầu, nhắm mắt nghĩ đến bước tiếp theo.

Vào lúc này, trợ lý lại chạy đến lần nữa, rõ ràng là anh ta vô cùng phấn khích và kích động, vội vàng nói: “Sếp, lại có người đến tìm sếp, vẫn là đến vì Tiêu Sách.”
“Lần này lại là ai?” Tống Chỉ Vân bất lực hỏi.

Cô nhìn vẻ mặt phấn khích của trợ lý, không nhịn được mà trách mắng: “Cậu kích động cái
gì?"
“Sếp, em, em, em có thể không kích động sao! Lần này người đến là Lâm Bán Thanh, Lâm Bán Thanh đến đó! Ông trời ơi, Cao Cẩn Băng vẫn còn đang đợi, thì đến lượt Lâm Bán Thanh đến...”
Trợ lý nói xong, thanh niên đang gõ máy tính cũng đột nhiên ngẩn ra.

Anh ta quay đầu kích động nói: “Anh nói gì cơ? Lâm Bán Thanh đến rồi? Cao Cấn Băng cũng
đây? Vậy ở chỗ chúng ta, chỉ còn thiếu mỗi Lý Mẫn Nhi là đầy đủ bốn người đẹp của Giang Lăng rồi?”
“Làm việc của cậu cho tốt đi, bốn người đẹp Giang Lăng thì liên quan gì đến cậu, nhàm chán!” Tống Chỉ Vân vỗ một cái lên sau đầu cậu thanh niên, lạnh lùng trách móc.

Sau đó cô nhíu mày, hỏi: “Cậu chắc chắn là cậu không nhìn nhầm chứ? Người đến là Lâm Bán Thanh? Viên đá đó sao?”
“Sếp, cho dù em có ngốc thế nào đi nữa thì cũng làm sao có thể nhìn nhầm Lâm Bán Thanh chứ? Nơi mà cô ấy đi qua, nhiệt độ sẽ tự động giảm hai độ, chắc chắn không sai đâu, chính là cô ấy!”
“Tại sao cô ta lại đến vì Tiêu Sách? Chẳng lẽ Tiêu Sách cũng là vệ sĩ của cô ta?”
“À, cô ấy nói cô ấy là bạn của Tiêu Sách.”
Tống Chỉ Vân nhíu chặt mày.

Cô phất phất tay, nói: “Tôi mặc kệ Lâm Bản Thanh cô ta là ai, tất cả đều không gặp, bảo cô ta muốn đợi thì cứ đợi, trước khi điều tra rõ mọi việc, ai đến cũng vô dụng!”
Trợ lý nghe thấy thì lấy làm kinh ngạc, đó là Lâm Bán Thanh đó, thế mà Tổng Chỉ Vân nói không gặp là không gặp!
Anh ta chỉ có thể nể phục mà giơ ngón tay cái lên với Tổng Chỉ Vân, chân thành nói: “Sếp, vẫn là chị có khí phách! Em cảm thấy sếp mới là người đẹp nhất trong bốn người đẹp Giang Lăng, em mãi mãi ủng hộ sếp!”
Tống Chỉ Vân nghe thấy, phất phất tay, sau đó đột nhiên ngây ra, cô bỗng nhiên hơi hiểu ra tại sao Lý Tứ Hổ lại tố giác Tiêu Sách với cô rồi.

Bởi vì, cả thành phố Giang Lăng này, có lẽ chỉ có mình Tống Chỉ Vân cô mới dám không nể mặt Cao Cấn Bằng và Lâm Bán Thanh mà thôi!
Cao Cẩn Băng còn dễ nói, bây giờ cô ấy đang trong hoàn cảnh tế nhị.

Nhưng Lâm Bán Thanh là đại diện của nhà họ Lâm, mỗi một động tác đều gây ảnh hưởng đến thành phố Giang Lăng.

“Lý Tứ Hổ, anh muốn mượn tay tôi để đối phó với Tiêu Sách sao? Được lắm! Anh thế mà lại tính kế tôi, nếu Tiêu Sách thật sự có tội thì thôi đi, nếu như không có, lần sau tôi sẽ xử lý anh!”
Trong lòng Tống Chỉ Vân thầm nghĩ.

Mặc dù cô biết có lẽ mình đã bị Lý Tứ Hổ lợi dụng, nhưng cô không hề quan tâm, việc cô quan tâm là rốt cuộc Tiêu Sách có phải là hung thủ hay không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui