Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị


Trầm Y nghe thấy vậy, cô ngẩng đầu lên vén mấy cái tóc mai rồi nói: "Anh Tiêu Sách, thật ngại quá, tôi không nghĩ việc anh muốn nhờ tôi giúp lại là chuyện này.

Anh đã cứu tôi, nếu như là chuyện gì khác tôi chắc chắn sẽ không hề do dự đồng ý ngay, nhưng chuyện này thì mong anh thứ lỗi cho tôi, tạm thời lúc này tôi chưa thể đồng ý được..."
"Không sao..."
"Anh đừng nói gì vội, anh nghe tôi nói xong đã.

Tôi không đồng ý với anh không phải vì Dược Tinh Quang là một công ty lớn, tôi không nỡ từ bỏ công việc này, không nỡ từ bỏ cơ hội phát triển sự nghiệp ở đây, mà là vì tạm thời tôi chưa thể từ bỏ công việc ở đây! Bố của tôi đang nằm trong bệnh viện, tiền viện phí hằng ngày, tiền thuốc thang là một khoản chi không nhỏ.

Nếu như tôi không có công việc này thì bố của tôi cũng sẽ không thể tỉnh lại!"
Tiêu Sách gật đầu, anh rất thông cảm với quyết định của Trầm Y.

Trầm Y nói tiếp: "Nếu như, bố tôi không gặp chuyện thì tôi nhất định sẽ không do dự từ bỏ công việc hiện tại để đến giúp anh! Nếu không thì công việc mà anh mang đến cho tôi chỉ bằng một phần ba, một phần năm thậm chí là một phần mười, chỉ cần tôi đủ ăn đủ sống thì tôi sẽ không lưỡng lự chút nào để giúp anh!"
"Tôi biết, anh có thể sẽ nói là anh cũng có thể trả cho tôi lương cao như vậy, thậm chí là cao hơn như vậy nhưng tôi không đề nghị anh làm như thế! Bởi vì trong giai đoạn xí nghiệp mới thành lập cần phải chi tiền vào rất nhiều việc.

Mỗi một khoản tiền đều phải tiêu vào những việc đáng tiêu chứ số tiền lương cao trả cho một người như tôi có thể đổi lại bằng việc thông báo tuyển dụng nhiều công nhận lương thấp hơn, như vậy thì nguy cơ thua lỗ của anh ngày càng cao, tôi không muốn hại anh."
Tiêu Sách vừa nghe, vừa nhìn Trầm Y với ánh mắt nghiêm túc.

Anh có thể cảm nhận được Trầm Y thực sự đang lo nghĩ cho anh, không muốn sự nghiệp của anh bị thất bại chứ không phải đang biện cớ cho lời từ chối của mình.

Anh mở miệng nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không làm cho cô phải khó xử nữa.

Có điều tình hình của bố cô thế nào rồi? Ông ấy còn phải nằm trong bệnh viện một thời gian dài nữa đúng không?"
Trầm Y nghe thấy vậy vẻ mặt đột nhiên tu xìu, u ám.

Có lẽ cô đang muốn tìm một người để tâm sự, cô nói: "Tôi cũng không biết bố tôi còn phải ở trong bệnh viện bao lâu nữa, đến cả việc bố tôi có thể tỉnh lại không tôi cũng không biết, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng thôi tôi cũng sẽ không bỏ cuộc, cho dù là vì thế mà tôi phải nỗ lực nhiều đến mức nào thì cũng không đáng gì!".

Dần dần, cô đã nói hết toàn bộ sự việc bố cô bị thương kể cho Tiêu Sách nghe.

Đến khi cô nói xong thì Tiêu Sách mới biết thực ra bố của cô bị một người đánh bị thương, bố cô là một công nhân vệ sinh môi trường hằng ngày ba giờ sáng đều đi quét đường phố.

Ba tháng trước, vào một ngày nọ, sau khi bố cô đi ra ngoài rồi không quay lại nữa.

Đến lúc phát hiện ra thì ông ấy đã bị ngã xuống cống thoát nước, suýt chút nữa đã chết.

Nhưng cho dù không chết, bố cô vẫn chưa tỉnh lại, bệnh viện khám và phát hiện ra đầu của bố cô bị chấn thương nặng, có một cục máu đông trong đầu đè lên dây thần kinh dẫn đến hôn mê.

Muốn tỉnh lại được thì phải tiến hành phẫu thuật.

Nhưng bố cô vốn đã có bệnh về tim mạch, phổi và thận nên nếu như không thể kiểm soát được bệnh tình thì sẽ không thể tiến hành phẫu thuật, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Vì vậy nên ba tháng nay bố của Trầm Y vẫn điều trị ở trong bệnh viện, nhưng chẳng có gì tiến triển, chỉ có thể duy trì để không chuyển biến xấu đi mà thôi.

Nhưng tiền viện phí hằng ngày, tiền thuốc, tiền sinh hoạt đều đè nặng lên vai Trầm ĩ, khiến cho cô phải khổ sở để gánh vác.

Mẹ cô đã từng khuyên cô rất nhiều lần là bỏ cuộc đi, nhưng cô vẫn cắn răng ra sức chống đỡ, mà nếu như tiền lương của tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang không cao thì có lẽ cô đã sớm không thể gồng gánh được rồi.

Sau khi nghe Trầm Y giải thích xong, Tiêu Sách không kìm nổi mà thở dài, anh không ngờ rằng bên trong Trầm Y lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy.

Toàn bộ áp lực gia đình đều đè nặng lên một cô gái như cô, thảo nào lần đầu tiên Tiêu Sách gặp cô, tính tình của cô lại khó ở, bướng bỉnh như vậy.

Nếu đổi lại là Tiêu Sách có lẽ gặp ai anh cũng sẽ khó chịu bực bội.

Anh nói: "Vẫn chưa tìm được người đã làm bố cô bị thương sao?"
Trầm Y gật đầu nói nhỏ: "Cảnh sát vẫn đang điều tra, nhưng dường như cũng chẳng có manh mối nào có ích, tất cả phải đợi bố tôi tỉnh lại mới có tiến triển."
Trông thấy dáng vẻ buồn bã, trầm lắng của Trầm Y, ngón tay của Tiêu Sách gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt có vẻ chần chừ, suy xét.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui