Thiết Kỵ Môn

Mạnh Niệm Từ thoáng dừng, lại nói tiếp:
- Ðừng quên là lúc luận chiêu trong u cốc, hai ta đã ngang tay nhau.
Cửu U lệnh chủ quát to:
- Ðó là bổn lệnh chủ đã cố ý nhường cho!
Mạnh Niệm Từ cười rộ:
- Thế còn lần này, cũng là nhường lão phu ư?
Cửu U lệnh chủ buông tiếng cười vang dội, bỗng hai tay cùng vung lên, đánh mạnh vào một tảng đá to cạnh đó. Thế là, lại hai tiếng rền rĩ vang lên.
Cửu U lệnh chủ trầm giọng:
- Ngươi muốn để lại thương tích ở chỗ nào?
Mạnh Niệm Từ khẽ cười:
- Không phiền tiền bối nhọc tâm, vãn bối tự làm được rồi!
Ðoạn tay phải một ngóc vạch vào vai trái, "soạt" một tiếng, vai áo rách toát, máu tươi tuôn trào.
Cửu U lệnh chủ cười to:
- Ðỗ lão nhi, niệm tình lão chưa gây điều đại ác, hôm nay tạm tha mạng cho lão đó!
Ðoạn tung mình phóng đi nhanh như cắt...
Mạnh Niệm Từ theo sau phóng ra, ngay khi ấy một đám người cũng vừa chạy đến, đi đầu chính là Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu với thanh trường kiếm sáng choang cầm sẵn trong tay. Theo sau là tám lão nhân râu bạc, người nào huyệt Thái Dương cũng gồ cao, chứng tỏ đều là hàng cao thủ bậc nhất, Mạnh Niệm Từ biết ngay họ chính là bát đại trưởng lão trong Thần Phong Môn.
Mạnh Bác Cửu đến gần liền lo lắng hỏi:
- Ðỗ Tổng hộ pháp đã thọ thương ư?
Mạnh Niệm Từ vội nói:
- Lão ô bất tài, không bắt được Cửu U lệnh chủ, trái lại còn bị thọ thương...
- Có nặng lắm không?
Mạnh Niệm Từ cười:
- Không nặng lắm, chỉ thọ thương ngoài da thôi!
Mạnh Bác Cửu thở dài:
- Hắc Diêm La hoành hành chốn võ lâm, đã nhiều phen gây thương vong cho đồ chúng bổn môn, lần này nhờ có Ðỗ Tổng hộ pháp nên người của bổn môn mới tránh khỏi thương vong.
- Y thường đến quấy nhiễu lắm ư?
Mạnh Bác Cửu gật đầu:
- Ít ra cũng hơn bảy lần, lần nào ít ra cũng có hơn ba môn nhân thương vong.
Mạnh Niệm Từ vờ ngạc nhiên:
- Với thần uy của môn chủ và Thần Phong Môn cao thủ như mây, chả lẽ lại...
Mạnh Bác Cửu xua tay:
- Thôi, hãy bỏ qua chuyện này đi... Ðỗ Tổng hộ pháp mau trở về biệt quán điều thương là hơn, các ngươi còn chưa mau dìu Tổng hộ pháp về hả?
Thì ra lúc này lại có rất nhiều bộ thuộc Thần Phong Môn phóng nhanh đến, đi đầu là Du Ðặc đường chủ Thượng Quan Hoằng.
Thượng Quan Hoằng vội vã bước tới nói:
- Thuộc hạ xin hộ tống Tổng hộ pháp...
Ðưa tay ra toan nắm lấy bắp tay phải Mạnh Niệm Từ.
Mạnh Niệm Từ cười giòn nói:
- Lão ô đâu phải hồ giấy!
Ðoạn quay sang Mạnh Bác Cửu thi lễ, sải bước bỏ đi trước.
Mạnh Niệm Từ chỉ bị thương ngoài da thịt, song chàng cố ý để cho máu chảy đầy người, trông hết sức kinh khiếp. Song qua việc chàng một mình chống Hắc Diêm La, cứu vãn tai kiếp cho Thần Phong Môn, đã khiến chàng lập tức trở thành một nhân vật anh hùng trong Thần Phong Môn.
Thương thế chàng tuy nhẹ, nhưng được chăm sóc rất nhiệt tình. Bốn thị nữ Xuân, Hạ, Thu, Ðông ân cần hầu hạ, Thần Phong Môn từ phó đường chủ trở lên không ngừng luân phiên thăm hỏi.
Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu cũng đích thân đến an ủi, ngồi chơi đến gần một giờ. Ðó là niềm vinh dự lớn trong Thần Phong môn chủ, song Mạnh Niệm Từ lại thắc thỏm lo âu, có cảm giác như càng thêm lún sâu vào vũng lầy nguy hiểm.
Sau ba ngày tĩnh dưỡng, Mạnh Niệm Từ đã hoàn toàn bình phục. Mạnh Bác Cửu liền cho cữ hành lễ nhậm chức hết sức long trọng. Thế là, Mạnh Niệm Từ thực thụ trở thành Tổng hộ pháp trong Thần Phong Môn.
Ngoại trừ môn chủ, tất cả mọi người hiện diện tại Tiêu Tương Biệt Quán, bất luận chức vị tôn ti cả thảy đều đến tham yết, bởi địa vị của Tổng hộ pháp chỉ dưới mỗi mình môn chủ, có quyền sinh sát đối với toàn bộ thuộc hạ Thần Phong Môn.
Tuy nhiên, Mạnh Bác Cửu cũng còn giữ gìn khá nhiều đối với chàng. Chẳng hạn như về tình hình của tổng đà ở Kỳ Liên Sơn cùng phân chi đàn đà các nơi, Mạnh Bác Cửu không hề cho chàng biết.
Vào sáng ngày thứ năm, Mạnh Bác Cửu bỗng bước vào gian hoa sảnh Mạnh Niệm Từ đang cư trú.
Mạnh Niệm Từ vừa mới thức dậy, chưa kịp súc miệng rửa mặt, thấy Mạnh Bác Cửu đến, chàng không khỏi lấy làm lạ.
Mạnh Bác Cửu ung dung cười nói:
- Ðỗ tổng hộ pháp đừng kinh ngạc, bổn tọa chỉ ngẫu hứng đến chơi thôi!
Mạnh Niệm Từ ầm ừ đáp, nhưng lòng hết sức hoài nghi.
Mạnh Bác Cửu thư thả ngồi xuống cười nói tiếp:
- Ðỗ Tổng hộ pháp đã hoàn toàn bình phục rồi chứ?
Mạnh Niệm Từ vội khom mình đáp:
- Nhờ phúc đức của môn chủ, hạ tọa đã khỏe hẳn rồi!
Mạnh Bác Cửu cười thân thiết:
Chức trách của Tổng hộ pháp là giúp môn chủ xử lý sự vụ trong môn, lẽ ra bổn tọa không nên phái ra ngoài...
Mạnh Niệm Từ chợt động tâm, liền nói:
- Môn chủ không nên nói vậy, có nhiệm vụ gì xin cứ sai bảo!
Mạnh Bác Cửu gật đầu:
- Vì việc này quan hệ trọng đại, đối phương rất khó đối phó, nên bắt buộc phải nhờ đến Tổng hộ pháp đích thân ra tay.
Mạnh Niệm Từ chau mày:
- Xin môn chủ hãy dạy bảo rõ!
Mạnh Bác Cửu khẽ thở dài:
- Cách Kiếm Các về phía bắc ba mươi dặm có một Phiêu Hương Sơn Trang, trang chủ Chương Trường Kiểu, là tử địch của bổn môn. Bổn tọa đã suy nghĩ rất kỹ, phải Tổng hộ pháp thân hành đến đó mới có thể gặt hái thành công.
Chương Trường Kiểu là người lợi hại lắm ư?
Mạnh Bác Cửu lắc đầu:
- Luận võ công thì chẳng phải đối thủ của bất kỳ vị đường chủ nào của bổn môn!
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên:
- Vậy là sao?
Mạnh Bác Cửu nghiêm giọng:
- Nhưng bổn tọa đã nhiều lần phái người đến đó hầu hết đều không quay trở về.
- Sao lại như vậy?
Mạnh Bác Cửu thở dài:
- Nghe đâu y có một người con gái rất lợi hại, cao thủ bổn môn bại vong đều là do tay ả nha đầu này.
Mạnh Niệm Từ cảm thấy thú vị:
- Có việc lạ lùng vậy ư?
Mạnh Bác Cửu giọng trịnh trọng:
- Phiêu Hương Sơn Trang đối với bổn môn chẳng khác nào như gai trong mắt, nếu không trừ diệt thật bổn tọa khó thể an tâm.
- Môn chủ định đối phó như thế nào?
Mạnh Bác Cửu nghiến răng:
- Giết sạch không chừa một mống... Ðỗ Tổng hộ pháp có bằng lòng chịu vất vả một phen chăng?
Mạnh Niệm Từ lòng thầm do dự, song đáp ngay:
- Hạ tọa rất sẵn sàng, nhưng... Phiêu Hương trang chủ Chương Trường Kiểu là người như thế nào? Vì sao lại chống đối gây thù với bổn môn? Hơn nữa lại nằm trong phạm vi thế lực của bổn môn?
Mạnh Bác Cửu lắc đầu thở dài:
- Phiêu Hương Sơn Trang sở dĩ cả gan dám ngang nhiên chống đối bổn môn là vì có thế lực hùng mạnh hậu thuẩn.
- Thế lực nào vậy?
Mạnh Bác Cửu nhếch môi cười nham hiểm:
- Ðâu có thế lực nào đủ sức thị thiên cho Phiêu Hương Sơn Trang chống lại bổn môn ngoài Thiết Kỵ Môn ra. Người đứng sau lưng Chương Trường Kiểu chính là Chấn Thiên Thần Quân.
- Là Thiết Kỵ môn chủ ư?
Mạnh Bác Cửu gật đầu:
- Rất có thể trong Phiêu Hương Sơn Trang có tiềm phục cao thủ của Thiết Kỵ Môn... Ðỗ Tổng hộ pháp bằng lòng chấp hành chăng?
Mạnh Niệm Từ vội đứng lên thi lễ, rồi nói:
- Hạ tọa lẽ nào lại không tuân hành thượng mệnh!
Mạnh Bác Cửu cười hài lòng:
- Ðỗ Tổng hộ pháp liệu nhất định đánh thắng, mã đáo thành công chăng?
Mạnh Niệm Từ nghiêm giọng:
- Nếu bất thành, hạ tọa bằng lòng chịu chết!
Mạnh Bác Cửu cười giòn:
- Ðỗ Tổng hộ pháp định bao giờ thi hành?
- Ngay bây giờ!
Mạnh Bác Cửu hớn hở:
- Ngay bây giờ? Ðỗ Tổng hộ pháp quả là tri kỹ của bổn tọa!
Ðoạn lớn tiếng gọi:
- Bây đâu!
(Thiếu một đoạn)
- Tốt lắm, ngươi lại đây!
Ðầu lĩnh kia hoảng kinh:
- Thuộc hạ ư? Thuộc hạ đâu biết Ninh trưởng lão...
Mạnh Niệm Từ gắt giọng:
- Trước mặt bổn tọa mà ngươi dám cải à?
Ðầu lĩnh kia không dám nói nhiều, run rẫy đi đến gần.
Mạnh Niệm Từ lớn tiếng nói tiếp:
- Cung Khả Minh, Truyền Lập Thăng, Hồng Cửu Bảo, Ðinh Thành, Mã Ðại...
Liên tiếp gọi tám môn nhân!
Tám người bị gọi tên không dám lên tiếng tranh biện, cũng run rẩy đi đến gần.
Mạnh Niệm Từ đanh giọng:
- Theo lời khai của Ninh trưởng lão, các ngươi đều là đồng lỏa...
Tám môn đồ Thần Phong Môn đồng thanh nói:
- Thuộc hạ oan quá!
Rồi cùng quỳ thụp xuống đất.
Mạnh Niệm Từ quát to:
- Im ngay!
Lập tức không một ai dám lên tiếng nữa, bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt.
Mạnh Niệm Từ dằn mạnh từng tiếng:
- Các ngươi động thủ tự tuyệt hay cần bổn tọa phái người hành hình?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui