Đúng hạn quay lại Hải Thành không chỉ có mình Từ Án Viễn, mà còn có cả nhà sáng lập còn lại của Tinh Viễn, đó là Lâm Kha Tinh.
Để tẩy trần cho ông chủ lớn, mọi người đã đặt một phòng riêng để tổ chức buổi tụ tập nhỏ.
Khi Lục Tiêu nghe xong điện thoại quay lại, anh ta thấy Từ Án Viễn ngồi một mình trên ghế sofa dựa vào tường, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Trước đây, anh luôn không thích tụ tập đông người, chỉ tham dự khi Lâm Kha Tinh yêu cầu, chỉ cần anh có mặt, thì bất luận anh ăn cơm, uống rượu, trò chuyện hay là ngẩn ngơ đều sẽ chẳng có ai để ý đến, tuy nhiên, mô hình hôm nay lại khác so với trước đây.
Lục Tiêu ngồi xuống bên cạnh anh, cúi người mở nắp chai rồi đưa qua: “Gần đây đều thấy ba của Chu Phàm Tần đưa em ấy đến học, cô Tiểu Ức vẫn chưa quay lại Hải Thành sao?”
Cái hay không nói đi nói cái dở, tuy nhiên chỉ có chủ đề liên quan đến cô mới có thể khiến người nào đó trả lời: “Không uống.”
Mặc dù chỉ được mỗi hai chữ này.
“Cậu chắc chứ?” Lục Tiêu không tin, xác nhận lại nhãn mác trên chai, rồi cau mày nhấn mạnh: “Đây là bia hương việt quất trước đây cậu thích nhất mà.”
Từ Án Viễn đưa mu bàn tay gạt ra, lười chẳng buồn nhìn: “Tôi đã hứa với cô ấy hôm nay không uống rượu, muốn về nhà sớm một chút.”
Câu gốc mà Chung Ức nói là: “Ngoan ngoãn về nhà nhé.”
Lục Tiêu cười: “Chết tiệt, cậu cũng ngoan đấy chứ.”
“Bớt đến làm phiền tôi đi.” Từ Án Viễn chán ghét liếc anh ta một cái, từ này chỉ mình Chung Ức mới được nói với anh, còn phun ra từ miệng người khác, anh nghe sẽ thấy không thoải mái: “Cậu nói với Lâm Kha Tinh, ngồi thêm tám phút nữa thì tôi về.”
“Đúng giờ ghê, tám phút nữa là tròn chín giờ.” Lục Tiêu tặc lưỡi, đưa hai tay ra sau đầu, uể oải dựa trên ghế sofa: “Cậu tự đi mà nói, qua bên đó kiếm anh ta sẽ bị kéo lại uống rượu, không đến nửa đêm thì về nhà không nổi.”
Vừa dứt lời, thì một bóng người cao ráo, mặc áo trắng quần đen, ống tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay xuất hiện ở cửa, ánh mắt đang chăm chú nhìn họ, sau đó chậm rãi thở ra làn khói: “A Viễn, qua đây uống một cốc đi.”
“Ô hô.” Lục Tiêu hạ giọng, hả hê nhìn người bên cạnh, Từ Án Viễn đột nhiên đứng thẳng dậy, cầm theo điện thoại đi ra phía cửa, chẳng thèm liếc nhìn những người xung quanh: “Không uống, tôi muốn về nhà đi ngủ.” Nói rồi, anh đi ngang qua người Lâm Kha Tinh.
“Chắc hẳn là do bạn gái của cậu ấy.” Lục Tiêu cười nửa miệng giải thích, Lâm Kha Tinh trầm tư quay đầu lại: “Cậu ấy có bạn gái rồi á?”
“Không thế thì sao, bây giờ cậu ấy ngoan như cún luôn kìa.”
“Ừm, có người yêu thì có thể hiểu được.” Lâm Kha Tinh hơi nhếch cằm, chuyển mục tiêu: “Cậu, qua đây uống với bọn tôi vài ly.”
Lục Tiêu: “…”
Ý anh là sao, bắt nạt cẩu độc thân à?
……
Từ Án Viễn bước nhanh đến cuối hành lang, sau khi tránh xa sự ồn ào, nhộn nhịp, mới ấn nghe điện thoại.
“Anh đang ăn cơm à?” Đầu dây bên kia là giọng nữ ngọt ngào xen lẫn nụ cười, bờ vai Từ Án Viễn dần thả lỏng, tâm tình dễ dàng bị cô khuấy động: “Ừm, anh sắp về rồi.”
“Ngoan quá.” Chung Ức khen ngợi anh, nhẹ nhàng nói: “Tối nay anh ăn gì rồi?”
“Chẳng ăn gì nhiều.” Anh chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, giọng nói hơi dừng lại: “Không có khẩu vị.”
Chung Ức nhìn ngó xung quanh, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng đối diện với cửa sổ, cô cụp mắt, tiếng bước chân ẩn trên tấm thảm, rồi chậm rãi tiến đến phía sau anh.
Từ Án Viễn nhỏ giọng nói: “Hôm trước em đã nói rằng ngày mai quay lại, có thay đổi gì không?”
“Chắc là không.” Cô nhẹ giọng dỗ dành: “Đợt tập huấn diễn ra đột ngột quá, em cũng hết cách, chỉ tội cho A Viễn nhà ta phải đợi thêm mấy ngày.”
“Ừm, không phải lỗi của em.” Anh im lặng một lúc rồi chủ động báo cáo: “Hôm nay anh không uống rượu, lát nữa sẽ lái xe về, khi nào đến nhà anh lại gọi cho em.”
“Được!” Chung Ức dừng lại cách đó ba mét, thấp giọng nói: “Hôn em một cái rồi hãy cúp máy.”
Cô kiên nhẫn chờ đợi, sau vài giây im lặng, quả nhiên đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh giống của nụ hôn.
Những cảm xúc rộn ràng triền miên lại nhanh chóng tăng lên, Từ Án Viễn bất đắc dĩ nói: “Anh sẽ về nhà nhanh thôi, chờ anh gọi lại cho em nhé.”
“Em đợi anh mà, tuy nhiên…” Cô dừng lại một giây: “Em bảo anh đến hôn em chứ không phải hôn qua điện thoại.”
Người bên cửa sổ đứng hình một lúc, sau đó quay lại, một người ngạc nhiên, còn một người mỉm cười, ngàn vạn lời muốn nói đều chứa đựng trong ánh mắt.
“Mau lại đây đi…” Chung Ức nói xong, thì anh cứ thế sải bước lớn đến ôm chặt cô vào lòng, Chung Ức loạng choạng lùi lại, cô được anh ôm trong vòng tay, hơi ngẩng đầu lên, khóa chặt tay sau lưng anh, cảm nhận niềm hạnh phúc trọn vẹn trong vòng tay rắn chắc của anh.
Đôi môi Từ Án Viễn lướt qua vành tai cô, rất nhanh đã hôn lấy môi cô, đây là cuộc hội ngộ sau khoảng thời gian ngắn, lại còn là một bất ngờ hạnh phúc, nên Chung Ức có thể cảm nhận được tình cảm nhiệt tình khác thường ở anh.
Khi đầu óc đang choáng váng, thì Từ Án Viễn lại bế bổng cô, đẩy vào một căn phòng bao trống không, tối om, rồi ép cô lên tường, hôn cô không kiểm soát.
“Đã kiểm tra, không uống rượu.” Cô nói khi vẫn dán trên môi anh, mà nụ hôn của Từ Án Viễn lại trượt xuống cổ cô, rồi làm đỏ từng chút từng chút một.
Dưới bàn tay là làn da mát lạnh như kem, anh nặng nề thở hổn hển, nâng hông cô, bế cô lên, đồng thời đàn áp lên tiếng: “Bám lấy anh.”
Cứ như vậy, cặp đôi trẻ xa cách một tuần gặp lại đã “gặm nhấm” nhau suốt hai mươi phút trong căn phòng bao trống không, tối tăm.
Chung Ức đã phải hét lên rằng trong này có camera, vừa dỗ dành vừa uy hiếp mới khiến con sói đói trở lại thành chú chó to.
…..
Sữa tắm tối nay Từ Án Viễn dùng vẫn là mùi mà Chung Ức thích nhất, theo như lời cô nói thì trong cái lạnh lùng kiêu ngạo lại thoang thoảng hương hoa hồng ấm áp, giống như anh vậy.
Đó là hương vị chỉ thuộc về anh, Từ Án Viễn hiểu, vì vậy anh đã tích chữ một lần mười chai, dùng ngày dùng đêm, đến cả rửa tay cũng dùng, để khắp người mình đều là mùi hương mà cô yêu thích, như vậy thì cô sẽ vui hơn.
“Chú chó” nhiệt tình, sạch sẽ từ đầu đến chân đi ra từ phòng tắm, trông thấy cô gái nằm ngủ trên ghế sofa, Than Tổ Ong đang nằm bên cạnh người cô, ngoan ngoãn bầu bạn.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ, Chung Ức nhận được thông báo gấp và cứ thế đi thẳng đến địa điểm tập huấn, rồi lại về trước đồng nghiệp nửa ngày, nên chắc chắn đã kiệt sức vì vội vã về gặp anh.
Từ Án Viễn tìm chăn đắp lên người Chung Ức, sau đó ngồi xổm bên ghế sofa nhíu mày nhìn cô, mèo nhìn anh, anh nhìn cô, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, cảm thấy mỗi một giây phút ở bên cô đều vô cùng quý giá.
Chú mèo bị động tĩnh xung quanh đánh thức, Từ Án Viễn luồn tay qua gáy và kheo chân Chung Ức, định bế cô về phòng, nhưng cô lại mơ màng mở mắt, rồi vươn tay ôm lấy cổ anh, uể oải dựa vào lòng anh.
“Anh bế em về giường ngủ.” Từ Án Viễn hôn lên khóe miệng cô, Chung Ức lắc đầu nói: “Không được ngủ, còn chưa xem mà.”
“Nhưng em mệt rồi.” Anh nói: “Ngày mai chúng ta hãy… Nhé?”
Chung Ức trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên nở nụ cười, chọc chọc ngón tay lên má anh, lười nhác nói: “Có phải là anh nghĩ đi đằng nào rồi không, chẳng phải là anh có đồ gì đó cho em còn gì, em muốn xem cái đó.”
Xem ra là anh tự đa tình rồi.
Từ Án Viễn dồn lực vào cánh tay, bế cô về phòng ngủ, ga trải giường và chăn đã được anh thay mới trước khi tắm, anh muốn để cô được ngủ thoải mái hơn một chút.
Hai mắt Chung Ức long lanh ánh nước, ngoan ngoãn để anh sắp xếp, sau đó mới nghe anh nói: “Cái đó không vội, xem sau cũng được, sau này nếu thấy mệt thì em không cần đợi anh đâu, cứ ngủ trước đi.”
Chung Ức nở nụ cười móc lấy ngón tay anh, rồi khẽ dùng sức kéo anh lên giường, thuận thế chui vào lòng anh: “Nhưng hôm nay có người ấm ức nói với em rằng nhất định phải đợi điện thoại của anh ấy.”
“Vì anh nhớ em nên mới nói vậy.” Từ Án Viễn không kìm được mà hôn lên môi cô, sau khi thoáng lướt qua lại dừng, rồi thở dài: “Khi nào em mệt thì không cần để ý đến anh, bản thân thấy thoải mái là quan trọng nhất.”
Chung Ức nhẹ nhàng hít thở, cô đang nhớ lại cảm giác môi lưỡi của anh vừa rồi, sau đó nhào vào ngực anh: “Anh bóp eo cho em đi, hôm nay ngồi nhiều quá nên lưng đau đến tê tái luôn rồi.”
Từ Án Viễn làm theo, nhiệt độ lòng bàn tay nóng ấm, lực ấn vừa phải, cô thoải mái híp mắt, nghe anh nói: “Được không?”
“Ừm, được.” Chung Ức hướng dẫn anh từng bước: “Xuống dưới một chút nữa đi.”
Từ Án Viễn khẽ khựng lại, tiến đến hôn lên má cô, giọng nói khàn khàn khó nghe rõ: “Không phải là muốn bóp eo à?”
“Mông cũng đau.” Cô dụi dụi ở ngực anh như chú mèo, nhẹ giọng làm nũng: “Xoa bóp hết cho em đi mà.”
Từ Án Viễn hơi hé môi, áp môi lên môi cô, vốn dĩ đã khó kìm lòng, trong đêm gặp lại sau mấy ngày xa cách, giữa bầu không khí mệt mỏi và tĩnh lặng, bao nhiêu ham muốn bị đè nén khiến mỗi giây phút bên nhau càng thêm đê mê và bối rối.
“Mau mang tới cho em xem đi.” Cô nhớ ra, bèn nói.
Từ Án Viễn cúi đầu hôn lên gò má ửng hồng đẫm mồ hôi của cô, trong mắt nhất thời có chút trống rỗng, anh nhìn cô một lúc, khi đôi mắt mờ sương ấy mở ra, thì anh biết đêm nay chẳng thể giấu được nữa rồi…
“Đợi anh một chút.”
Từ Án Viễn đứng dậy, xuống giường, anh lấy trên tủ sách xuống một chiếc hộp, chiếc máy ảnh kiểu cũ xuất hiện trong tay anh.
“Hôm đó dọn dẹp đồ đạc, anh đã nhìn thấy cái này.” Từ Án Viễn ngồi lại bên đầu giường, Chung Ức nằm trên đầu gối anh, trầm ngâm nhìn anh, đùa nghịch: “Đừng nói đây là ảnh trước đây anh lén chụp trộm em đấy nhé?”
Anh mím môi: “Anh không chụp lén, mỗi lần chụp em đều đường đường chính chính hết.”
Chung Ức hôn lên nốt ruồi trên cánh tay anh, rồi mỉm cười đợi anh tiết lộ bí mật, động tác trên tay Từ Án Viễn ngừng lại, anh do dự nhìn cô: “Là những thứ liên quan đến em, không chỉ có em, mà còn có cả chú Chung nữa.”
Chung Ức vẫn giữ nụ cười trên khóe miệng, cô lặng lẽ nhìn anh vài giây rồi từ từ ngồi thẳng dậy, cầm lấy chiếc máy ảnh trên tay anh.
Từ Án Viễn ôm cô từ phía sau, bàn tay to lớn đặt lên mu bàn tay cô, rồi ấn nút phát.
“Ba, nhìn này! chúng ta đang ở bên trong.”
Cô gái trong video khoảng tám, chín tuổi, mặc chiếc váy khoét nách màu vàng, tóc mái bằng, búi tròn, đang kéo theo người đàn ông với nụ cười hiền lành, giơ hai ngón tay trước ống kính.
“Con đang làm gì thế?” Người đàn ông mỉm cười.
“Quay video ạ, ba lại đây mau lên, chúng ta cùng giơ hai ngón tay nhé.”
“Máy ảnh của ai thế?”
“Của Từ Án Viễn ạ.” Cô nhảy ra sau người ba, ôm chặt lấy cổ ông, đặt cằm lên bả vai ba mình, thoải mái tươi cười: “Ba, con yêu ba!”
“Ừm, ba cũng yêu con, quay xong thì trả lại cho thằng bé nhé, đừng có làm hỏng đấy.”
“Cậu ấy cho con mượn để chơi mà, không sao đâu ạ.” Cô lắc mạnh vai ba, cố tình làm nũng: “Ba, ba nói to hơn đi, ba có yêu con không?”
Người đàn ông bị chọc, chỉ biết mỉm cười, rồi lớn tiếng nói: “Ba yêu con gái bé bỏng của ba!”
……
Từ Án Viễn nghiêng đầu nhìn, nhất thời siết chặt vòng tay, gương mặt Chung Ức giàn giụa nước mắt, đang lặng lẽ nhìn vào màn hình máy ảnh.
Đoạn video dài hai phút mười bảy giây, được phát đi phát lại, sau đó, cô bất ngờ ném máy ảnh xuống, ôm mặt khóc thảm thiết.
“Chung Ức… Xin lỗi em, anh…”
Chung Ức quay đầu nhào vào lòng anh, Từ Án Viễn ôm chặt lấy lưng cô, ấn tay sau gáy cô, nghe tiếng khóc như muốn ngã quỵ của cô, cơ thể anh như bị nghiền nát thành từng mảnh.
“Em, em vô cùng hối hận…” Cô nức nở, nói ngắt quãng: “Ngày đó, tại sao em lại cãi nhau với ba chứ, em nói, em nói em ghét ông ấy, vậy nên ba đã bỏ ra ngoài.”
Khoảnh khắc quá khứ được tiết lộ, thì mọi ngụy trang đều biến mất, tựa như quay về ngày hôm đó, thế giới sụp đổ, một ngày như ác mộng.
“Em và ba đã cãi cọ về việc gì, em quên mất rồi, nhưng em nhớ, nhớ rằng…” Cô khóc đến ngạt thở.
Từ Án Viễn đau âm ỉ từng cơn, anh khẽ hôn lên những giọt nước mắt của cô, và không ngừng vuốt ve lưng cô an ủi: “Trên bờ có một chiếc túi, là dâu tây mà ba mua cho em.
Em nói mình ghét ông ấy, nên ông ấy mua cho em, em rất thích dâu tây.”
Chung Ức thở hổn hển, ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, nhìn anh bằng đôi mắt cùng chóp mũi đỏ bừng, từng giọt nước mắt lăn dài trên má: “Anh nói xem ba em đã nghĩ gì vào giây phút cuối cùng ấy? Liệu ông ấy có hối hận vì có đứa con gái là em không? Ông ấy…”
Từ Án Viễn lau nước mắt cho cô, nhưng cô lại quá đau lòng, những giọt nước mắt của cô cũng giống như nỗi nhớ ba vậy, hoàn toàn không thể ngừng.
“Anh nghĩ ông ấy có trách em không?”
“Không, chắc chắn không, không bao giờ.”
Anh áp đầu cô vào ngực mình, giọng nói kề sát bên tai cô, kiên quyết mà dịu dàng: “Ông ấy biết rằng là một người cha, nếu mất đi con gái mình thì sau này sẽ tuyệt vọng đến mức nào, vì vậy mới không thể thấy nguy mà không cứu.
Tuy nhiên…”
“Cho dù là một giây cuối cùng, ông ấy cũng sẽ chỉ lo lắng về em, biết em sẽ áy náy, thậm chí còn muốn nói với em rằng, ông ấy rất yêu em.”
Đó là một ngày đen tối nhất trong cuộc đời Chung Ức, cô đã vĩnh viễn mất đi ba mình.
Sau này, cô lại bước vào một ngày định mệnh, đó là gặp lại Từ Án Viễn, rồi sau đó nữa, chính là ngày hôm nay, anh đã cho cô được gặp lại người ba mà mình nhớ nhung bấy lâu.
Chung Ức lại càng khóc dữ dội hơn, các ngón tay bấu chặt vào bả vai và cánh tay anh, toàn thân run rẩy.
Từ Án Viễn nói: “Tình yêu này, trước đây là của chú ấy, bây giờ là của anh, sau này là của chúng ta.”
Trong nhiều năm nay, hơn năm nghìn ngày đêm, nó chưa bao giờ bị lãng quên hay thay đổi, chú Chung, con đã tìm thấy Chung Ức rồi, xin chú hãy yên tâm!.