Ngoại trừ chấn động não nhẹ và trên người có chút trầy xước ra thì tất cả kiểm tra còn lại đều bình thường, bác sĩ nói rằng chỉ cần nằm viện thêm hai ngày là có thể xuất viện.
Mối quan hệ giữa Chung Ức và Từ Án Viễn cũng giống như sự việc ập tới bất ngờ này, nó đã mang đến một ngã rẽ ly kỳ cho hai mẹ.
“Bà không đoán ra à?” Lưu Tiếu vừa ăn trái cây thăm hỏi do người thân và bạn bè gửi đến, vừa trò chuyện cùng Tần Phương trong phòng bệnh: “Tên nhóc này vẫn luôn thích Chung Ức, tôi thật sự lo lắng thằng bé sẽ không theo đuổi được.
Sau đó, nghe nói Tiểu Ức đã có bạn trai, mà nó lại chẳng nói với tôi rằng mình đã theo đuổi được con bé rồi, làm tôi còn tưởng nó đã thất bại và bỏ cuộc rồi cơ.”
Tần Phương mỉm cười lắc đầu, đặt trái cây đã gọt vỏ cắt miếng hạt lựu vào một chiếc bát nhỏ, Từ Án Viễn còn chưa với được thì Lưu Tiếu đã “cướp” trước, tiếp tục ăn một mình: “Nhưng tôi thấy khoảng thời gian đó, tâm trạng thằng bé thực sự rất tốt, nhưng hỏi thì lại không chịu nói, tôi còn thầm hỏi không biết cái đầu đất của nó đang nghĩ cái gì nữa?”
Dứt lời, bà ấy lại vỗ tay thật mạnh: “Thật không ngờ hai đứa lại lén lút yêu đương sau lưng chúng ta.”
“Tỏ vẻ thần thần bí bí, nói thì lại xấu hổ.” Tần Phương ngẩng đầu, bất đắc dĩ xua tay: “Bà phần một ít cho Tiểu Viễn, đừng có ăn một mình, phải để lại cho con với chứ.”
Lưu Tiếu nhướng mày nhìn con trai, thản nhiên nói: “Thằng bé có thể ra viện được rồi, còn để hai người chúng ta cộng lại cũng được một trăm tuổi đến chăm sóc, tôi thấy mấy ngày nay thằng bé được chăm cho mập lên luôn rồi, sắp không thấy cằm đâu rồi kìa.”
Từ Án Viễn quặn thắt trong lòng, đôi lông mày hơi nhíu lại.
Tần Phương thuận mắt nhìn qua, như đang ngẫm nghĩ gì đó, rồi nói: “Hình như là vậy thật, tuy nhiên tôi cảm thấy rất tốt mà, thanh niên bây giờ gầy quá, ngày nào Tiểu Viễn cũng bơi lội tiêu hao năng lượng, nên phải ăn nhiều một chút mới được.”
Hai mẹ, tôi một câu bà một câu nói chuyện, trong phòng bệnh tràn ngập tiếng nói cười, chỉ có mình anh là tâm trạng nặng nề.
Sau bữa tối, bọn họ cùng nhau xuống lầu đi dạo, Từ Án Viễn đứng trước gương trong phòng tắm, cẩn thận nhìn khuôn mặt mình, sau đó lại cởi áo sơ mi ra, ánh mắt dán chặt trên mặt và ngực, sắc mặt cô cùng nghiêm nghị.
Buổi tối, khi Chung Ức gõ cửa đi vào, cô thấy trong phòng có một ngọn đèn mờ, người nằm trên giường im lặng, như thể đã ngủ say, bèn đóng cửa lại, nhẹ nhàng bước đến, ngồi trên ghế nhìn anh chằm chằm.
Khoảng năm phút sau đó, người trên giường không nhịn được nữa, bèn chậm rãi mở mắt ra nhìn cô, ánh mắt có chút mất tự nhiên, còn cô thì mỉm cười: “Anh không muốn gặp em à?”
Từ Án Viễn lập tức ngước lên, lo lắng chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Đâu có.”
Chung Ức khẽ hỏi: “Không thích em nữa hả?”
“Sao có thể như vậy được chứ?” Từ Án Viễn cứ thế ngồi thẳng dậy, mím môi cụp mắt: “Em đừng nghĩ lung tung, đây là việc không thể.”
Trong chiếc bình nhỏ trên đầu giường là những bông hoa mà ngày nào cô cũng mua tới, vốn dĩ muốn cho căn phòng đơn điệu thêm chút ấm áp, nên anh đã mua chiếc bình này về để chăm chút hoa cho cẩn thận.
Ánh sáng dịu nhẹ bao phủ lên khuôn mặt Chung Ức, là sự bình yêu cùng với vẻ đẹp nên thơ, cô nhìn anh vài giây rồi nói: “Em nói sau khi tan làm sẽ đến gặp anh, nhưng anh lại luôn từ chối, tuy em sẽ hiểu rằng anh đang không muốn để em phải vất vả, nhưng tại sao đến gặp anh lại là vất vả cơ chứ? Là em sẵn lòng mà.”
Từ Án Viễn hơi mấp máy khóe môi, nhìn vào ánh mắt mê mang, mơ hồ của cô, nghe cô tiếp tục nói: “Anh ngủ lúc nào cũng nằm ngửa, chỉ khi ôm em hoặc có tâm sự mới nằm nghiêng giả vờ ngủ.”
Từ Án Viễn hơi khựng lại, Chung Ức mỉm cười với anh, rồi cầm túi đứng dậy: “Anh ngủ đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngay mai xuất viện em và các mẹ sẽ đến đón anh.”
Toàn thân Từ Án Viễn run rẩy, anh cứ thế giẫm chân trần xuống nền đất, nắm lấy cổ tay cô kéo lại, rồi ôm chặt cô trước mặt, đau khổ và áy náy giải thích: “Không phải là anh không muốn gặp em, chỉ là anh thấy sợ.”
“Anh sợ cái gì?”
Ánh mắt anh lóe sáng, chần chờ nói: “Anh, anh mập lên rồi, xấu đi rồi, mấy ngày nay không vận động, cảm thấy cơ bụng dường như cũng sắp biến mất, có phải là em… Em sẽ không thích anh nữa không?”
Trong ánh mắt Chung Ức hiện lên ý cười nhàn nhạt, cô đưa tay vuốt ve lồng ngực anh, nhẹ giọng hỏi: “Chỉ vì chuyện này mà anh ngó lơ em hả?”
“Anh không có ngó lơ em.” Từ Án Viễn chán nản lắc đầu: “Anh sợ em thấy anh bây giờ sẽ thật vọng.”
Cô nói: “Vậy hãy để em nói cho anh nghe, xem em có thật vọng hay không.”
Chung Ức đặt tay lên ngực anh, Từ Án Viễn lùi lại ngồi xuống chiếc ghế mà cô vừa ngồi, khi ánh đèn trước mắt mờ đi, thì nụ hôn của cô đã rơi xuống mí mắt, sống mũi, môi và cổ anh.
Ngón tay cô bắt đầu cởi những chiếc khuy áo bệnh nhân của anh, sau đó từ từ trượt xuống, ném tia lửa đốt cháy đồng cỏ khô.
Chung Ức thì thầm: “Sao lại có mùi sữa tắm kia thế?
Từ Án Viễn thủ thỉ: “Anh nhờ mẹ mang tới.”
Lưu Tiếu còn cho rằng anh đang làm trò, đàn ông đàn ang nằm viện mà còn đòi dùng sữa tắm riêng đúng loại, nói ra ngoài chắc sẽ bị người ta cười cho thối mũi mất.
“Vậy thì mẹ đừng có nói ra.” Khi ấy Từ Án Viễn đã đáp lại với gương mặt chẳng chút biểu cảm.
“Này, mẹ cứ nói đấy, ai bảo con không chú ý nhiều hơn đến an toàn của bản thân, cuối cùng lại phải vào viện, khiến cả nhà đều phải lo lắng cho con.”
Lưu Tiếu chuyển chủ đề, lại bắt đầu cằn nhằn không ngớt với Tần Phương: “Thời điểm không lâu sau khi bọn tôi tới Hải Thành, ở bể bơi cũng xảy ra chuyện tương tự, lúc đó ấy mà…”
Quay trở về hiện tại, Từ Án Viễn cảm thấy sống lưng nóng ran như bị điện giật, lòng bàn tay anh chậm rãi vuốt ve gáy Chung Ức, ánh mắt lúc thì mơ màng nhìn cô, lúc thì lại liếc về phía cửa.
Cứ thế cho đến khi một lực trong trẻo khiến anh bật thành tiếng, yết hầu chuyển động, mới khàn giọng nói: “Hình như chưa khóa cửa.”
Đôi mắt nai tơ ấy lại nhìn anh với vẻ khao khát thuần khiết, mái tóc cô rồi bù nơi gò má, đôi môi đỏ mọng, hai má phồng phồng.
Hình ảnh đó chấn động đến mức khiến Từ Án Viễn chỉ có thể ngẩng đầu, nhắm mắt lại, mới có thể khống chế cơ thể đang run rẩy.
Nhưng cho dù có nhắm mắt thì trong đầu anh vẫn tràn ngập hình ảnh cuồng nhiệt của tình yêu nóng bỏng cô dành cho mình, và anh đã hoàn toàn trở thành nô lệ cho cô.
……
“Ai nói là anh không đẹp.” Sau đó, Chung Ức ngồi lên đùi anh, nheo mắt hôn lên vành tai và xương quai xanh của anh: “A Viễn của chúng ta vẫn thật tuyệt.”
Sắc mặt Từ Án Viễn đỏ bừng, anh ôm chặt lấy cô, nhưng thể xác và tâm hồn vẫn cảm thấy không đủ: “Anh muốn…”
“Ngoan nào, chờ ra viện rồi tính.” Chung Ức hôn từ má lên mí mắt anh, để anh say sưa trong sự dịu dàng, thấy dáng vẻ ủ rũ chán nản của anh, cuối cùng cô khẽ ngậm lấy môi anh, để cảm nhận sức sống nóng bỏng ở anh.
Trong lúc tình yêu đang mặn nồng, Từ Án Viễn lại vô tình hôn lên nước mắt của cô, anh đột ngột mở mắt, thấy cô đang rưng rưng khóc, nhìn anh khẽ nói: “Đừng như vậy nữa, được không?”
Giọng điệu của Chung Ức rất buồn bã, mang theo chút cầu xin: “A Viễn, đừng để em có cảm giác như lúc này nữa, là kiểu… Có người nào đó nói với em, và em cảm thấy có thể mình sẽ mất anh mãi mãi, đừng bao giờ như vậy nữa, được không?”
Từ Án Viễn dùng sức ôm chặt cô vào lòng, bằng cả sức lực như thấm vào xương máu, đến cả hô hấp cũng run rẩy, thật lâu sau, anh mới thì thầm vào tai cô: “Xin lỗi em.”
“Em không cần.”
“Anh yêu Em.”
Cô lại một lần nữa khóc trên vai anh.
…..
Từ Án Viễn thuận lợi xuất viện, anh cảm thấy vẫn chưa bình phục hoàn toàn, nên cần Chung Ức ở lại nhà mình.
Lưu Tiếu bĩu môi khinh bỉ nhìn anh, còn Tần Phương thì tỏ ý rằng vẫn cần phải chú ý theo dõi, nên dặn Chung Ức chăm sóc anh cẩn thận.
Tần Phương: “Nấu nhiều đồ bổ dưỡng cho Tiểu Viễn ăn, nếu cần gì thì gọi ngay cho bọn mẹ nhé.”
Lưu Tiếu: “Cố gắng lên, con thì được ở nhà nghỉ ngơi, còn Tiểu Ức vẫn phải đi làm, mỗi ngày nhớ phải chuẩn bị cơm nước ngon lành chờ con bé về ăn đấy.”
Chung Ức: “Cả tuần này con sẽ ở bên đây, đến khi nào tình trạng của anh ấy hoàn toàn ổn định sẽ về.”
Từ Án Viễn: “Đừng đi, đừng có cách xa anh.”
……
Trước khi Tần Phương ra về, cả hai mẹ đã đến nhà của Từ Án Viễn để tụ tập, sau khi tan làm, Chung Ức nhận được tin nhắn và tiện đường ghé qua chợ để mua nguyên liệu mà Tần Phương cần.
Từ Án Viễn đã hỏi cô hai lần trên Wechat xem khi nào thì cô mới tới nơi.
Cô trả lời: “Em đến cửa rồi, mở cửa cho em.”
Tin nhắn vừa mới gửi đi, thì cạch một tiếng, cửa mở ra, Chung Ức kinh ngạc cười: “Nhanh vậy à, anh đang đợi em đấy hả?”
Từ Án Viễn cúi xuống cầm túi trên tay cô, vừa dẫn cô vào nhà bèn vội vàng hôn lên mà cô.
Tần Phương từ trong bếp đi ra, khẽ mỉm cười nhìn hai người, sau đó mở túi đưa cho Chung Ức hộp bánh việt quất: “Nghỉ một lát đi, sắp có cơm rồi.” Dứt lời thì xách theo những thứ còn lại rời đi.
“Đúng lúc anh có chuyện muốn nói với em.” Sau khi đóng cửa, Từ Án Viễn dắt Chung Ức đến trước bàn làm việc, kéo cô ngồi lên đùi mình, nghiêm túc nói: “Câu lạc bộ bọn anh chuẩn bị mở chi nhánh, hiện tại có hai địa điểm thích hợp, một là ở Nhiêu Hải, hai là ở Bình Thành.”
Bình Thành… Chung Ức có chút ngạc nhiên: “Mở ở quê chúng ta sao?”
“Ừm.” Anh ghé sát mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Anh về đó với em có được không?”
“Đây là ý tưởng của bản thân anh, hay là quyết định sau khi thảo luận chung?” Ánh mắt Chung Ức lưu lại trên gương mặt anh, rồi mỉm cười nói: “Sự nghiệp thay đổi, cuộc sống tương lai phát triển, chúng ta không nên quá nóng vội, cần phải có kế hoạch thật cẩn thận.”
Từ Án Viễn: “Phương án đã chốt rồi, đôi bên đều đang thương lượng, nếu thực sự chọn Bình Thành thì Lâm Kha Tinh và Lục Tiêu sẽ ở lại Hải Thành.”
Chung Ức mở hộp bánh, lấy nĩa xắn dọc một miếng, đưa đến miệng anh, nhưng anh vừa mới há miệng thì cô lại đút vào miệng mình, ánh mắt ngây ngô nhìn anh mỉm cười.
Từ Án Viễn không hề giận, chỉ đưa ngón tay lên lau kem bên khóe miệng cô, rồi yên lặng nhìn cô.
“Em còn chưa quyết định ở lại nơi nào, Hải Thành có quá nhiều không gian để phát triển, mà anh cũng lại ở đây.” Cô ăn một miếng bánh kem, trầm ngâm một lúc: “Vậy nên em cảm thấy, sống ở đây cũng tốt nhỉ?”
Từ Án Viễn trầm giọng hỏi: “Anh cũng là một trong những nguyên nhân khiến em muốn ở lại đây, đúng không?”
“Đương nhiên rồi, vì anh là A Viễn mà.” Chung Ức nắm tay anh khẽ đặt lên ngực: “Anh ở đây này.”
Từ Án Viễn di chuyển theo suy nghĩ của mình, từ giây phút cô bước vào cửa, thì một suy nghĩ đã tồn tại trong đầu anh, và nó luôn sẵn sàng rục rịch.
Anh ngậm lấy môi cô, hai tay nhấc eo cô đặt lên ngồi lên bàn, sau động tác sột soạt, hơi thở của cả hai đã nặng nề rõ ràng hơn.
Cô cúi đầu kêu lên một tiếng, rồi nghiêng đầu nhìn anh, động tác cắn môi vừa xấu hổ vừa hoảng loạn: “Anh sao thế, các mẹ vẫn còn ở bên ngoài…”
“Anh ở đâu?” Từ Án Viễn thở dốc nặng nề bên má cô.
“Há?!”
“Em vừa nói anh ở nơi nào?”
Hơi thở của Chung Ức không ổn định, ngón tay bấu chặt vào vai và cánh tay anh: “Tim, trong tim.”
“Là ở đây.”
Trái tim anh đập mạnh, mà sức lực cũng vậy.
Trong thế giới mây mù bao phủ, Chung Ức mơ màng nghĩ rằng, sau khi bị thương, dường như Từ Án Viễn đã biến thành một người khác, cuồng nhiệt hơn, kích thích hơn.
Tuy nhiên cô biết rằng, anh là người có vẻ mặt trông thì lạnh lùng, thờ ơ, nhưng trong xương cốt là sự nghiêm túc và nhiệt tình vô cùng hòa nhập với cô.
Tiếng cười của các mẹ từ phòng khách vọng vào, lúc gần lúc xa, tại căn bếp cách một bức tường là không khí bếp núc của một gia đình nhỏ, còn bên trong là tiếng thở mơ hồ của cặp đôi trẻ.
Từng centimet của thế giới là sự tươi mới và đẹp đẽ, ừm… Mà cũng là trách nhiệm thật ngọt ngào..