Thiết Lập Mùa Hè FULL


Trong bốt bảo vệ có thể nghe thấy tiếng động cơ xe ầm ầm đến gần, nhân viên bảo vệ tuổi trung niên thò đầu ra nhìn, trông thấy chiếc xe mô tô màu đen đang đậu dưới bóng cây cách đó không xa.

Một cô gái bước xuống từ yên sau, tháo mũ bảo hiểm ra đưa cho chàng trai ngồi trước, hai người một đứng một ngồi trò chuyện với nhau vài câu.

Chàng trai chỉnh sửa lại tóc cho cô cái, còn cô gái thì vẫy tay chào, rồi chạy chậm về phía bốt bảo vệ.
Khuôn mặt hiền lành của cô gái xuất hiện bên cửa sổ, cô đưa tấm ảnh chụp trong điện thoại ra, mỉm cười nói: “Xin chào, cháu có phỏng vấn lúc 04 giờ 30 chiều nay ạ.”
Nhân viên bảo vệ đưa tới một tờ phiếu: “Đăng ký ở đây.”
Trong khi cô gái điền và ký tên, nhân viên bảo vệ chú ý thấy người đàn ông, anh vẫn đứng bên ngoài quan sát, cứ thế cho đến khi bóng cô gái biến mất tại lối vào của tòa nhà dạy học.
Từ Án Viễn cúi đầu, buồn chán lướt điện thoại, Chu Phàm Tần đang thảo luận, gửi mười mấy dòng tin nhắn vào nhóm chat.
Cơn Lốc Nhỏ Bá Đạo: “Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây, em căng thẳng quá!”
Cơn Lốc Nhỏ Bá Đạo: “Sao lại không có ai thế này, hai người đang làm gì thế, lại đang hôn nhau hả, ngày nào cũng hôn 100 cái mà vẫn chưa đủ sao?”
Cơn Lốc Nhỏ Bá Đạo: “@X, @Yi.”
Cơn Lốc Nhỏ Bá Đạo: “Anh Viễn, anh nghĩ lần này em có thể xếp thứ mấy? @X.”
Từ Án Viễn: “Cố gắng hết sức mình là được rồi.”
Từ Án Viễn: “Nhưng mục đích của việc lập ra nhóm chat này là gì thế?”
Từ Án Viễn: “Rời nhóm đây.”
Cơn Lốc Nhỏ Bá Đạo: “Không…”
Cơn Lốc Nhỏ Bá Đạo: “Anh nói chuyện với em, em sẽ nói cho anh nghe một bí mật của cô Tiểu Ức.”
Từ Án Viễn nhướng mày, thành công bị lay động: “Nói.”
Chu Phàm Tần ngồi xổm trên chiếc ghế đẩu trong phòng, ngẩng đầu lên cười hai tiếng, đắc ý lắc lắc vai: “Cô Tiểu Ức từng thích một người.” “Mặt cười nguy hiểm”.
“Chiếc xe này bao nhiêu thế?”
Từ Án Viễn ngước mắt lên theo âm thanh, nhân viên bảo vệ đang chắp tay sau lưng đi tới, ánh mắt lưu luyến trên chiếc mô tô.

Sau khi nói ra con số, anh đứng sang một bên nhường chỗ để nhân viên bảo vệ có thể nhìn rõ.
“Đắt vậy sao!” Nhân viên bảo vệ kinh ngạc nở nụ cười, khẽ vươn tay sờ nhẹ lên đầu xe, rồi thở dài nói: “Trước đây tôi cũng có xe gắn máy, nhưng bây giờ không lái được nữa.” Ông ta vỗ vỗ đầu gối: “Chỗ này đau, bệnh khớp.”
Từ Án Viễn khẽ gật đầu, vài phút sau Chu Phàm Tần lại diễn hài độc thoại trong nhóm chat: “Anh Viễn, anh đâu rồi? Đừng có làm điều dại dột nhé, bây giờ cô Tiểu Ức thích anh mà.”
Cơn Lốc Nhỏ Bá Đạo: “Anh còn sống không thế? Nếu còn sống thì báo một tiếng đi.”
Cơn Lốc Nhỏ Bá Đạo: “Cô Tiểu Ức, em sai rồi…”
Từ Án Viễn: “Trước đây? Là khi nào?”

Cơn Lốc Nhỏ Bá Đạo: “Anh vẫn còn sống, tốt quá rồi, tốt quá rồi.”
Đó là từ trước khi cô Tiểu Ức đến Hải Thành rồi, ở quê có một người rất thích cô ấy, là người mà cô ấy quen từ nhỏ, thanh mai trúc mã đó.”
Từ Án Viễn: “Ồ, rồi sao nữa?”
Cơn Lốc Nhỏ Bá Đạo: “Anh không ghen à?”
Từ Án Viễn: “Bọn anh sắp kết hôn rồi, em cảm thấy thế nào?”
Cơn Lốc Nhỏ Bá Đạo: “Em nghe người ta nói, mối tình đầu thường khó quên, lần trước em cũng thử lén lút hỏi, cô Tiểu Ức nói hai người họ vẫn còn liên lạc với nhau, hơn nữa mối tình đầu của cô ấy rất đẹp trai, chẳng thua kém gì anh!”
“Em nghe ai nói?”
Cơn Lốc Nhỏ Bá Đạo: “Ba mẹ em! Tuy nhiên tình đầu của ba mẹ em cũng chỉ đến vậy mà thôi, anh không cần lo lắng đâu, anh rất nguy hiểm…”
Từ Án Viễn: “Vào ngày diễn ra giải đấu, mẹ em cũng đến xem, em càng “nguy hiểm” hơn đó!”
Cơn Lốc Nhỏ Bá Đạo: “Chết tiệt!”
Từ Án Viễn: “Còn nữa, anh chính là mối tình đầu đẹp trai đó của cô ấy.”
Từ Án Viễn: “Thanh mai trúc mã, bọn anh quen nhau từ nhỏ.”
Từ Án Viễn: “Từ giờ hãy gọi cô ấy là chị dâu, nghe chưa?”
Anh lướt ngón tay, rời khỏi nhóm chat, rồi đưa chiếc mũ bảo hiểm màu đen của mình qua, dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên bảo vệ, Từ Án Viễn bình tĩnh nói: “Chú có muốn đội thử không?”
…..
Ngay khi Chung Ức bước ra khỏi trường, ông chú trung niên đã bắt chuyện: “Phỏng vấn kết thúc rồi à?”
Cô sửng sốt một lúc mới nhận ra đó là nhân viên bảo vệ đã yêu cầu mình ký tên trước đó không lâu, nhưng bây giờ trên người ông ta đã thay bộ đồ khác, hoàn toàn chẳng thể nhận ra.
“Vâng, chú tan làm rồi ạ?”
“Ừm, đổi ca rồi.” Ông ta thong thả vung tay, hất cằm nói: “Chồng cháu chờ cháu lâu rồi đó.”
Chung Ức chớp mắt, tình cờ bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang đứng dựa vào mô tô cách đó không xa, trong lòng cô hiểu rằng hai người họ đã có một cuộc nói chuyện ngắn trong thời gian cô vắng mặt, hơn nữa cuộc trò chuyện ấy còn không tệ nữa.
Chung Ức mỉm cười, vẫy tay với Từ Án Viễn, sau đó quay sang nói với nhân viên bảo vệ: “Cháu qua đó với anh ấy bây giờ đây.”
Dưới bóng cây xanh mát, anh mặc chiếc áo phông trắng giản dị, nhìn từ xa trông như học sinh cấp ba, là quãng thời gian cô đánh mất.
“Đừng vội, chạy làm gì để người đổ mồ hôi.” Từ Án Viễn vươn một tay ôm lấy Chung Ức vừa chạy tới, anh cầm chiếc túi đang treo trên tay lái xe máy xuống: “Trong cốc là nấm tuyết hạt sen, anh vừa mới mua, em có muốn uống luôn không?”
Chung Ức mỉm cười gật đầu, anh cắm ống hút đưa tới, trong lúc uống, anh cứ nhìn cô chằm chằm, lúc thì nhìn vào khuôn mặt cô, lúc lại nhìn vào bàn tay cô.
Chung Ức: “Hôm nay, lúc phỏng vấn, bọn họ đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay em và hỏi em đã kết hôn chưa?”
Tứ Án Viễn: “Em trả lời thế nào?”
“Đương nhiên là có sao nói vậy rồi.” Cô mỉm cười nhìn vào mắt anh: “Em nói, chồng em đang đợi em bên ngoài.”
Trên mặt anh là niềm vui có thể nhìn thấy bằng mắt, nhất thời không biết nói gì, bèn vươn tay nhéo nhẹ lên má cô, rồi khẽ ừm một tiếng.
“Vừa rồi anh đã đi quanh đây, vị trí của trường này khá tốt, môi trường cũng ổn, bên cạnh có công viên, đi qua giao lộ là đến khu trung tâm thương mại.”

“Ừm, giáo viên phỏng vấn cũng rất tốt.”
“Khả năng thế nào?”
“Em thấy cũng ổn, nếu không thành công thì làm thế nào?”
“Thì anh sẽ đưa em đến địa điểm tiếp theo.”
Thời điểm vừa mới lên xe, Chung Ức dựa vào lưng anh, nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, bèn mỉm cười ghé vào tai anh thì thầm: “Cảm ơn anh!”
Từ Án Viễn hơi khựng lại, sau đó quay người chạm lên mặt cô.

Chung Ức lại mỉm cười: “Nha chồng!”
Trong mắt anh hiện lên ý tứ lưu luyến, nhưng vì xoay người quá nhanh nên cô không nhìn rõ.
Sau khi trăng treo trên cành, cửa đóng, đèn tường bật sáng, hai cơ thể ngã vào chiếc đệm êm ái, Chung Ức mới biết đó là ánh mắt của con mồi dụ gã thợ săn vào vòng vây rồi cố gắng chống trả.
“Gọi tiếp đi.” Hơi thở hổn hển của Từ Án Viễn áp sát vào tai cô, mang theo ý vị dẫn dắt: “Gọi đi, nào!”
Chung Ức ngửa đầu khẽ rên rỉ, chấn động kịch liệt khiến cô choáng váng.
“Không phải như thế, ưm… Tuy nhiên em rên như vậy cũng được.” Từ Án Viễn vuốt những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, nhìn vào đôi mắt còn mờ sương, áp môi xuống thì thầm: “Gọi chồng nào!”
Chung Ức luôn cảm thấy Từ Án Viễn giả heo ăn thịt hổ, bình thường luôn nghe theo cô trong mọi việc, lấy cô làm chủ đạo.

Thích ghen tuông ấm ức, nhưng cô có thể dỗ dành “ngon lành”, cũng có những lúc bị cô “ép” đến mê loạn, tuy nhiên cô biết hai người, một người biết đánh, một người sẵn sàng chịu đòn, và đổi thành những lúc “phi nước đại” cũng tương tự như vậy.
Bản thân Chung Ức không biết mình đã gọi bao nhiêu lần, tuy nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, đây chắc chắn là số lần sẽ khiến cô đỏ mặt vào ngày hôm sau.

Nhưng bầu không khí quá nồng nhiệt đã nhấn chìm tất cả những suy nghĩ phân tâm chẳng liên quan, khiến cả thể xác lẫn linh hồn cô đều bị một người vững vàng chiếm cứ.
Đêm đêm “chơi nhạc” cũng có cái hay của nó, Từ Án Viễn không dám nói ra, chỉ âm thầm cảm thấy vui sướng trong lòng.
…..
Vào ngày Chung Ức nhận được giấy thông báo, tình cờ đúng ngày Chu Phàm Tần tổ chức bữa tiệc nhỏ ba người để chia tay.

Cô kéo ống tay áo Từ Án Viễn tươi cười giơ điện thoại lên trước mặt anh, sau đó hai người ôm lấy nhau ngay trước mặt Chu Phàm Tần.
“Hai người quá đáng quá rồi đó!” Khóe miệng Chu Phàm Tần còn dính sốt cà chua, cậu không hài lòng kêu lên.
Từ Án Viễn nghiêng đầu thì thầm vào tai Chung Ức, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, khi lướt qua cái đầu nhỏ của Chung Ức, bèn đưa tay gõ nhẹ lên đầu cậu một cái.
Chung Ức rút giấy ăn lau khóe miệng cho Chu Phàm Tần, mỉm cười nói: “Giúp cô gửi lời cảm ơn mẹ em nhé.”
“Sao cô biết mẹ em có lời muốn nhắn đến cô?” Chu Phàm Tần vẫn còn đắm chìm trong màn “ngược đãi cẩu” vừa rồi, cậu bĩu môi nói: “Mẹ em nói, nếu hôm nay cô muốn em chuyển lời cảm ơn đến mẹ em, thì bảo em hãy nói với cô rằng, đây là thành quả mà cô đã bỏ công sức ra để có được và bà ấy chỉ chỉ ra một con đường nhỏ mà thôi.”

“Ừm.” Chung Ức chống cằm nhìn cậu: “Sang bên đó, phải chăm chỉ học hành nghe chưa?”
Đột nhiên ánh mắt Chu Phàm Tần trầm xuống, cậu uể oải nói: “Em không nỡ xa hai người.”
Từ Án Viễn ôm theo bó hoa đi vào, hoa cho người đẹp, còn quà cho trẻ nhỏ, hiển nhiên là anh cũng nghe thấy câu nói bất đắc dĩ vừa rồi, bèn xoa xoa đầu Chu Phàm Tần: “Chỉ đi có một năm thôi mà, cũng đâu phải cả đời không gặp nữa.”
“Một năm cũng lâu lắm.” Chu Phàm Tần thở dài: “Hai người lại có học sinh mới, sẽ không nhớ em nữa.”
“Giáo viên sẽ luôn nhớ đến những học sinh cá tính nhất.” Từ Án Viễn: “Em nói nhiều nhất, nên anh sẽ nhớ em.”
Chung Ức mỉm cười lắng nghe cuộc cãi cọ của hai người, rồi đột nhiên trầm ngâm nói: “Có phải em đang nghĩ đến Tống Thiến Vũ phải không?”
Âm thanh chợt dừng lại, Từ Án Viễn nhướng mày, còn Chu Phàm Tần thì đỏ mặt.
Hôm nay, họ đến ăn tại nhà hàng mà Chu Phàm Tần yêu thích, lần trước khi giành được huy chương bạc tại cuộc thi, ba người cũng đến đây ăn uống.

Lúc ấy, Chu Phàm Tần vẫn chưa biết anh và cô quen nhau, nên gia sức mai mối, nhưng không ngờ lại toàn làm việc thừa.
Giai điệu quen thuộc vang lên, Chung Ức nhớ ra đó là bài hát tiếng Nhật tên là “Thiết lập nhiệt độ”, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của nhà hàng này.

Bây giờ nghe lại, cô cảm thấy như đang giẫm lên cái đuôi của mùa Hè, bắt đầu từ đây, kết thúc cũng từ đây, vô cùng hoàn hảo.
Điều khiến người ta nóng bừng, đổ mồ hôi không nhất thiết phải là cái nắng chói chang bên ngoài cửa sổ, mà là ánh mắt của người mình yêu đang chiếu lên mình, nó khiến bản thân cảm thấy bức bối, bồn chồn như đang ở giữa ngày Hè.
“Không cần lo lắng, để cô nói cho em nghe một bí mật nhỏ.”
Chung Ức mỉm cười trong giao điệu sôi nổi, nói với Chu Phàm Tần: “Nếu trong lòng em nhớ tới một người, thì chắc chắn sẽ gặp lại người đó.”
Vừa mới dứt lời, Từ Án Viễn liền nắm chặt bàn tay cô dưới bàn.
…..
Vào ngày Câu lạc bộ tổ chức giải đấu Hè, Ngũ Vân Sơ và Chu Húc Hoa đã cùng nhau đến xem trận thi đấu của Chu Phàm Tần.
“Em ấy đã đăng ký một phần thi mà em ấy giỏi nhất và một phần thi mà em ấy kém nhất.” Chung Ức nói với hai người họ: “Bất luận là con đường nào thì em ấy cũng đều muốn thử thách giới hạn của mình.”
Trong mắt Ngũ Vân Sơ trần ngập sự tự hào: “Con trai giống tôi, dám đột phá, có chí khí chiến đấu.”
Chu Húc Hoa mỉm cười gật đầu, dùng sức nắm lấy bàn tay vợ mình.

Tất cả mọi người đều biết rằng, Chu Phàm Tần đang cố gắng phấn đấu cho một cái kết có hậu của bản thân mình trong năm nay, tuy nhiên độ khó của nó lại quá lớn, hoặc có thể chỉ mình cậu là người hiểu rõ nhất.
400 mét tự do luôn là điểm yếu của cậu, sức bền không đủ, sức đột phá không mạnh, sau chặng đầu tiên, khi bơi được 200 mét, đã có thể nhìn rõ khoảng cách giữa cậu ấy với các đối thủ xung quanh.

Khi các thí sinh bên cạnh bơi năm mươi mét cuối và quay vòng lại được mất mét thì cậu mới đến nơi, thành hay bại đã được định sẵn, đến cả lời bình luận cũng đã dồn cả vào người bơi ở vị trí thứ nhất, tuy nhiên điều kỳ lạ đã xảy đến vào đúng lúc này.
Chu Phàn Tần ở làn bơi số 02 đã bất ngờ bùng nổ khí thế khi quay vòng, thậm chí cậu còn vượt qua người bơi số 03 đang xếp vị trí thứ nhất.

Đường bơi số 02 tung bọt nước lớn nhất, những tiếng cảm thán dần dần vang lên từ phía khán giả, rất nhiều người đứng dậy nhìn chằm chằm vào bể bơi, Ngũ Vân Sơ và Chu Húc Hoa cũng đứng dậy, nín thở nhìn xuống bóng người.
Trong mười mét cuối cùng, khoảng cách giữa làn bới số 02 và làn bới số 03 dần được thu hẹp, Chu Phàm Tần chạm bể bơi đầu tiên, màn hình hiển thị cho thấy cậu ấy đã vượt qua làn bơi số 03 thời gian là 0.12 giây và giành vị trí số một ở môn bơi cự ly 400 mét tự do ngày hôm nay!
Cả hội trường vang lên những tràng vỗ tay và tiếng hò hét nồng nhiệt, giọng nói của bình luận viên bị át đi bởi sự phấn khích của khán giả, Ngũ Vân Sơ mắt ngấn lệ, ôm chặt Chu Húc Hoa.
Chàng thiếu niên có ước mơ trong lòng, không sợ hãi con đường phía trước, cuối cùng đã lập nên kỳ tích.


Một giấc mơ tưởng chừng như không thể, nhưng nó đã thực sự xảy ra với cậu.
Giữa những bông hoa tươi, những tiếng vỗ tay và tiếng reo hò, Chung Ức bước ra khỏi hội trường, đi lên cầu thang qua lối đi, rồi đến phòng nghỉ cá nhân thân quen phía cuối, vừa đẩy cửa, cô nhìn đến một bóng đen cao lớn.

Sau khi bước vào, cô có thể mơ hồ nghe thấy tiếng phát thanh cùng tiếng cổ vũ ở tầng dưới, nơi đây là nơi ẩn mình trong biển người, và cũng là thế giới liên kết những ước mơ.
Từ Án Viễn từng thích hỏi Chung Ức tại sao không muốn đến xem anh thi đấu, cô lại hỏi ngược lại rằng: “Tại sao anh lại thích bơi như vậy?”
Lúc đó, anh đã trả lời thế nào?
“Thích một thứ hay một việc gì đó xuất phát từ ham muốn của bản thân thì dường như không có lý do.”
Không đến một giây sau, anh lại lẩm bẩm chẳng rõ ràng: “Thích một người… Cũng vậy.”
Nháy mắt, tựa như bọt nước trong mộng, lại như sương, như điện.

Sau đó, họ gặp lại nhau và yêu nhau vào một ngày hè trong xanh, cô đã hỏi anh câu hỏi mà mình giấu kín trong lòng suốt mười mấy năm: “Tại sao anh không tiếp tục bơi nữa?”
Anh im lặng một lúc rồi nhìn vào mắt cô, như để xác nhận: “Liệu em có thất vọng về anh không?”
Lúc đó cô đã trả lời ra sao?
Cô nói: “Không đâu, chàng trai mà em yêu sẽ luôn có đấu trường riêng thuộc về anh ấy.”
Nhưng hôm nay, Chu Phàm Tần, cậu bé giống anh còn nhỏ đã lập nên những kỳ tích trên con đường theo đuổi ước mơ của mình.

Cậu ấy đã dùng hành động để chứng minh rằng, bất luận đi trên con đường này thế nào, thì mỗi người đều sẽ tìm được câu trả lời đúng đắn nhất trong cuộc đời mình.
Chung Ức nhìn bóng lưng Từ Án Viễn lặng lẽ đứng bên bể bơi, như thể cả thế giới đều đang ở dưới chân anh.

Một âm thanh vô tuyến mơ hồ từ dưới lầu truyền đến, cuộc thi mới sắp bắt đầu, cũng là phần thi mà anh từng nhiều lần phá kỷ lục, bơi 100 mét tự do nam.
Từ Án Viễn đeo kính bơi, cúi đầu chuẩn bị và luôn duy trì trạng thái mạnh mẽ, sẵn sàng cả cho hiện tại và tương lai.

Đây là con đường kiên định của anh, giống như anh từng nói, mỗi một giai đoạn của cuộc đời, anh chỉ đưa ra những lựa chọn mà bản thân không hối tiếc.
Tiếng còi vang lên, anh như một tia sét xuyên xuống nước và bơi về đích.

Vào thời khắc này, những giọt nước mắt đã trào ra từ hốc mắt Chung Ức, trong một năm này, cô đã rũ bỏ nỗi ám ảnh về quá khứ và tìm được một con đường khác để thực hiện lý tưởng sống của mình.
Họ chia xa vào thời điểm ngây ngô nhất và gặp lại nhau tại thời điểm tốt nhất.

Phải mô tả câu chuyện này chỉ bằng một câu thế nào đây?
Có lẽ là…
Gặp lại giữa ngày Hè, cùng thắp sáng cho nhau.
– Hết phần chính truyện –.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận