Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Gần như vừa bắt đầu, Trì Tả đã lâm vào khổ chiến.

Thứ Hổ là người được huấn luyện trong hệ thống chính quy, căn bản không có động tác dư thừa, từng chiêu thức đều ngắn gọn, mạnh mẽ, hơn nữa góc độ rất xảo quyệt, công kích vào toàn chỗ yếu.

Trong bản đồ, tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, hai cơ giáp mang theo khí lưu điên cuồng tàn sát, dần dần thổi thành bão tuyết, Trì Tả chăm chú nhìn động tác của đối phương, cố để bản thân thích nghi.

Mặc dù cơ giáp có tính năng giống hệt, nhưng cảm giác mà người này mang lại cho cậu khác với những đối thủ trước kia, một cảm giác kiên cường sắt đá rất rõ rệt, như thể chỉ cần dựa vào khí thế này thôi cũng có thể đè bẹp cậu. Trì Tả vô thức nhớ lại những gì Lam nói lúc trước, hắn nói những người này không phải là lính cơ giáp bình thường, họ đều thoát thân từ vô số những lần thực chiến nguy hiểm, có lẽ trận đấu sẽ rất gian nan, nhưng tuyệt đối không nên sợ, hãy dũng cảm nghênh đón và đánh hết sức có thể.

—— Nghênh đón.

Trì Tả vội vàng lách mình tránh cú đạp chân của đối phương, không còn muốn kéo dài khoảng cách để điều chỉnh tư tế và trạng thái như lúc nãy nữa, mà trực tiếp ra quyền, đánh thẳng vào cánh tay sắp hạ thủ của Thứ Hổ.

Một tiếng ầm vang lên, hai người cùng ngừng lại, bởi vì Trì Tả ra chiêu vội vàng, lúc này hơi lui về phía sau nửa bước, tiếp theo lại tránh đi đòn tập kích của đối phương, nhanh chóng lao vào một vòng chiến đấu mới. Người máy hợp kim bay qua bay lại, nếu bị đẩy lui đánh ngã sẽ lại đứng lên lần nữa, phát huy hết kiến thức của mình, không thỏa hiệp càng không lùi bước.

Thanh kiếm khổng lồ ma sát ra tia lửa, đạn pháo với thuộc tính khác nhau mang theo tia sáng chói mắt dùng sức xé toang bầu trời trắng xám, núi tuyết xa xa bị bắn cho sụp đổ ầm ầm, kéo thành một đường xám trắng thật dài, mặt đất xung quanh đều đang chấn động.

Thứ Hổ có thể cảm nhận được rõ ràng khí thế của Trì Tả đang dần dần tăng cao, cũng có thể nhìn ra được cậu đã học qua kỹ xảo chiến đấu, bèn tăng tiết tấu nhanh hơn, tiếp tục lấy được thượng phong, dần dần chiếm ưu thế.

Bạch Thời ngồi dưới quan sát, im lặng không nói.

Mặc dù chim non có thể duỗi móng vuốt sắc bén của mình về phía đại bàng, nhưng dù sao chim non vẫn là chim non, có nhiều thứ không thể chỉ dựa vào học tập đơn thuần mà có được, còn cần tự mình trải nghiệm. Ví dụ như chiến đấu, cho dù Bạch Thời đã dạy tất cả, nhưng Trì Tả vẫn không thể đánh lại cậu được, bởi vì những trận chém giết dã thú kia không phải vô dụng, trong vô số lần bị cái chết uy hiếp, ứng biến và ra chiêu gần như đã biến thành một loại bản năng, điểm này Trì Tả không bằng được.

Chiến đấu bằng cơ giáp cũng vậy, kinh nghiệm đều dựa vào tích lũy từng chút một. Nhưng cũng có một ngoại lệ, đó chính là những tuyển thủ kiểu thiên tài như chiến đội Hoàng Gia —— Chỉ cần ưu thế bẩm sinh đủ mạnh thôi cũng đủ để đền bù sự chênh lệch này, thậm chí còn có thể bỏ qua.

Đương nhiên Trì Tả cũng có thiên phú, chỉ là không biết có thể đi tới bước nào.

Trận chiến vẫn đang tiếp diễn với hình thức đối kháng cường độ cao, hộ giáp trước ngực Trì Tả đã xuất hiện vết nứt, có điều Trì Tả là kiểu càng bị áp chế thì càng bùng nổ mạnh hơn, khí thế của cậu không giảm chút nào. Trì Tả chăm chú nhìn đối thủ, cố gắng tập trung tất cả sự chú ý, chỉ cảm thấy khoảng cách càng ngày càng gần, càng giao chiến với tốc độ cao như vậy, cậu càng cảm nhận được thực lực của Thứ Hổ rõ ràng hơn, trên người đối phương phát tán ra khí thế lợi hại, lạnh như băng, dường như nó có khả năng tụ lại thành thực thể cứa rách làn da cậu, thậm chí Trì Tả còn có thể ngửi được mùi máu tươi trôi nổi trong không khí như có như không.

Thứ Hổ quay người thay đổi lộ tuyến hai lần, nhanh nhẹn lướt qua Trì Tả, bay thẳng tới phía sau cậu, nhấc chân đạp thật mạnh.


Trì Tả nghĩ thầm, không ổn, vội vàng xoay người, nhưng đến cùng tốc độ của cậu vẫn không thể nhanh bằng người nọ, trong chớp mắt chỉ kịp duỗi tay ra phòng ngự, ngay sau đó là một âm thanh đinh tai nhức óc, Trì Tả bay ngược, nện ầm ầm vào trong đống tuyết. Thứ Hổ không cho cậu cơ hội thở dốc, nhảy lùi lại lấy đà, nhanh chóng mở pháo, gần như không gần nhắm đã nã hai pháo về phía cậu. Trì Tả nhìn đối phương, cảm giác người này như một ngọn núi cao hùng vĩ, không thể nào vượt qua được.

Đây là lính cơ giáp sao?

Sau này cậu cũng vào quân đội, cũng tiếp xúc với thế giới này, có khi cũng phải chém giết với kẻ địch mạnh, thậm chí hi sinh vì nước, cho nên… Cho nên cậu nhất quyết không được mềm yếu, ít nhất hiện tại cậu không thể ngồi im mà chấm dứt như vậy.

Trì Tả bỗng nhiên ngẩng đầu, hai viên đạn sắp rơi xuống rồi.

Một giây ấy, tất cả mọi người còn tưởng rằng sẽ nghe thấy âm thanh hệ thống thông báo trận đấu kết thúc, nhưng sau hai vụ nổ liên tiếp, mọi người chỉ thấy một bóng người quen thuộc bị chấn động đánh bay ra ngoài, lại chật vật ngã trên mặt đất, rồi lập tức nhảy thẳng lên trời, nghênh đón đối thủ không chút sợ hãi!

Thứ Hổ kinh ngạc một chút, đoán rằng Trì Tả đã nhảy ra ngay thời khắc mấu chốt, liền chuyên tâm đối phó, sau đó phát hiện khí thế của cậu lại tăng cao, trong ánh mắt không giấu sự khen ngợi, nhưng bởi vì bị đạn pháo tấn công, người này phải chịu vết thương càng lớn, hiển nhiên là không thể chống đỡ bao lâu.

Thứ Hổ nghĩ như vậy, chuẩn bị giải quyết đối thủ thật nhanh, nhưng đúng lúc này y chợt cảm thấy hoa mắt, Trì Tả lại có thể lướt qua công kích của y, giơ cánh tay lên nganh nhiên đánh một quyền. Thứ Hổ vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức lảo đảo lui về phía sau, trái tim đập thình thịch, phản ứng của người này… Trở nên nhanh hơn?

Y không kịp ngẫm nghĩ nữa, thấy Trì Tả đã nhanh nhẹn lao tới ngay gần, lập tức phản kích.

Bạch Thời cũng thấy rất rõ, nheo mắt lại: “Nhanh!”

Lam ừ, nhìn màn hình không rời mắt: “Tinh thần lực?”

“Rất có thể.” Bạch Thời đáp, ngẩng đầu quan sát thật kỹ. Mặc dù tinh thần lực có thể tăng cao qua các đợt huấn luyện, nhưng cực kỳ khó khăn, đây cũng là lý do vì sao người sở hữu tinh thần lực cấp S lại ít như vậy. Bây giờ phản ứng của Trì Tả đang từ từ nhanh hơn, cho dù thay đổi rất nhỏ, nhưng cũng cực kỳ hiếm có.

Thứ Hổ nhạy bén cảm giác được trạng thái của đối thủ càng đánh càng tốt, vì tránh đêm dài lắm mộng, y bắt đầu tấn công điên cuồng. Cơ giáp của Trì Tả đã sớm hao tổn, nhưng cậu vẫn không hề từ bỏ, ngoan cường đánh tới một giây cuối cùng. Mặc dù Thứ Hổ chiến thắng, nhưng lại bị cậu làm cho hơi chật vật, y tháo kính, cười tươi bắt tay với cậu: “Cậu mạnh lắm.”

Trì Tả đánh rất sung sướng, thần thái sáng láng: “Anh còn mạnh hơn.”

Thứ Hổ lắc đầu: “Tương lai là của các cậu.”

Trì Tả nhìn bóng lưng y, dừng lại một lúc cũng xuống đài. Bạch Thời và Lam tiến tới nghênh đón, vỗ vỗ vai hỏi thăm vài câu, sau đó nhắc tới tinh thần lực. Hai người thấy Trì Tả có vẻ ngơ ngác là biết cậu không hề phát hiện ra, nhưng bất kể thế nào thì đây cũng là việc tốt, đúng là tinh thần lực của Trì Tả đã xuất hiện dấu hiệu tăng cao, mặc dù thua, nhưng thua rất đáng.


Trì Tả ngẫm nghĩ, đáp: “Em cảm thấy đánh thế này rất tốt, lần sau luyện lập hai người dùng toàn lực đi, không cần bận tâm tới em.”

Trì Tả biết bất kể là đồng đội nào của mình, khi bùng nổ đều có thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi huấn luyện bình thường, vì để cậu học được nhiều thứ hơn, họ không muốn hành hạ quá hung ác, chỉ là hôm nay cậu lại phát hiện, có lẽ thêm một chút áp lực sẽ tốt hơn.

Bạch Thời và Lam cũng nhận ra tinh thần lực của Trì Tả có khả năng tăng cao, đương nhiên không có ý kiến, gật đầu, lại nhìn về phía sân khấu.

Lượt đấu thứ hai đã bắt đầu, hai bên theo thứ tự là Phi Minh và đội trưởng Xích Thiên – Lâu Mạc Phong.

Mặc dù trước kia Phi Minh đã từng chiến đấu với bộ đội đặc chủng Ngân Nhạc Sinh, nhưng dù sao Ngân Nhạc Sinh vẫn còn trẻ, nếu so sánh thì Lâu Mạc Phong có kinh nghiệm phong phú hơn nhiều, năng lực ứng biến cũng mạnh mẽ hơn. Có điều kể từ khi đánh xong với Ngân Nhạc Sinh, Lam đã tìm cho Phi Minh rất nhiều video huấn luyện về vấn đề này, năng lực tiếp thu của Phi Minh rất tốt, đã sớm hiểu rõ đạo lý, bởi vậy kết quả của trận đấu này rất khó đoán.

Hai người đều là tuyển thủ kiểu tiến công, ngay sau khi đếm ngược kết thúc thì đồng loạt chuyển động, bất kể là động tác hay phản ứng đều không kém bao nhiêu, từ mặt đất đến không trung, lại từ trên cao đáp xuống đất bằng, quả thực là không phân được cao thấp.

Người máy khồng lồ cao lớn uy mãnh, hai người lại có thể thao tác tinh hoạt, thậm chí trong khi đối kháng cường độ cao như vậy chỉ để lại cho người xem một cái bóng, khí lưu nhanh chóng bay lên xung quanh, một luồng sóng cuồn cuộn trào ra ngoài, bên tai vang lên hai tiếng bang bang, một tòa nhà đã hóa thành tro tàn trong công kích của đạn pháo, ngay sau đó bị cơn lốc quét lên không trung, tiêu tan trong nháy mắt, mây cũng dần bị ảnh hưởng, cảnh tượng cực kỳ rung động.

Mọi người há hốc miệng, tất cả đều có cảm giác không tìm thấy được âm thanh của mình, mãi một lát sau mới nuốt nước miếng, hồi hộp nhìn màn hình. Bạch Thời ngửa đầu, cậu biết tình huống thế này sẽ không kéo dài quá lâu, người nào mệt mỏi trước, người ấy sẽ lộ ra sơ hở trước, cho dù thời gian kiên trì của hai người đều rất dài, nhưng cơ giáp sẽ không chịu nổi, lúc ấy cũng sẽ phân ra mạnh yếu.

Lúc này, Phi Minh vừa tránh thoát một pháo của đối phương, y cũng bắn trả, thấy không bắn trúng thì nhanh chóng thu pháo lại, rút kiếm ra, nhảy lên rồi chém xuống thật mạnh. Lâu Mạc Phong gần như làm ra động tác y hệt, hai thanh kiếm va vào nhau, khí lưu mãnh liệt lại bay lên, gào thét cuốn tung cát bụi.

Hai người dừng lại một giây ngắn ngủi, tiếp tục xông vào chiến đấu. Bởi vì cường độ quá lớn, trong khi giao phong không ngừng, thân kiếm dần dần xuất hiện vết nứt, trong lần va chạm cuối cùng đã hỏng hẳn. Bởi vì lực khác nhau, thanh kiếm của Phi Minh gãy trước, Lâu Mạc Phong luống cuống không kịp trở tay, đột nhiên nghiêng về phía trước, Phi Minh nắm lấy cơ hội, lập tức siết chặt nắm tay đập xuống thật mạnh.

Lâu Mạc Phong không phải là người thích chịu thua thiệt, vội vàng quăng kiếm, mượn thế nghiêng về phía trước, nhanh nhẹn ra quyền. Một giây tiếp theo, âm thanh va chạm nhức óc liên tiếp vang lên, hai người cùng trúng chiêu, lảo đảo lui về phía sau nửa bước, rồi lại không sợ mà lao về phía trước.

Đây là… Bạch Thời tìm kiếm từ ngữ, trong đầu đã hiện lên bốn chữ “Thế lực ngang nhau”. Cậu đang định xem tiếp, chợt phát hiện cái gì, vội vàng cúi đầu, chỉ thấy bé Tri Nguyên thú màu trắng chẳng biết đang chui trong áo khoác của ai lăn đến phía sau cậu, nó chìa ra một cái móng vuốt nho nhỏ lay cậu hai cái, giờ phút này thấy Bạch Thời nhìn sang, liền chớp mắt mấy cái: “Meow~”

Bạch Thời: “…”


Bạch Thời ngồi xổm xuống ôm nó vào trong lòng, nhìn về phía góc hẻo lánh của khu nghỉ ngơi, thấy bé màu đen đang cuộn mình trong lòng đại ca, được anh vuốt lông, mắt lim dim nhìn về phía họ. Cậu im lặng vài giây, chậm rãi tiến tới: “Đại ca.”

Tống Minh Uyên nhìn màn hình Trọng Thiên biến thành, ừ một tiếng. Bạch Thời không cần đoán cũng biết anh đang xem trận đấu của Tinh Diệu và Hoàng Gia, nói thẳng ra thì đang xem Joshua chiến đấu, cậu nhắc nhở: “Tiểu Hiên bò ra ngoài rồi.”

“Anh biết.”

Bạch Thời đoán là anh biết tiểu Hiên muốn đi tìm cậu cho nên không quản, lại im lặng lần nữa, liếc nhìn, cậu muốn nói thật ra có thể về phòng rồi xem hoặc xem chiếu lại, nhưng lại nghĩ nếu nói thế có khi lại bị đại ca cho rằng mình đang ghen, dứt khoát thôi, ôm tiểu Hiên bỏ vào trong cái giỏ nhỏ của nó, nhẹ nhàng vuốt vuốt, dặn nó phải nghe lời, lúc này mới rời đi.

Tống Minh Uyên kịp thời cầm chặt cổ tay của cậu, bảo tiểu Duệ trên đùi nhích ra một chút, sau đó kéo cậu qua. Bạch Thời giật mình, vừa định muốn nói mình đang xem thi đấu, thì nghe trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, vội vàng quay đầu nhìn lại. Tống Minh Uyên cũng có xem qua trận đối quyết của Phi Minh, biết thực lực hai người xấp xỉ nhau, cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Màn hình đang chiếu lại cảnh đặc sắc, hai cơ giáp đều mang vết thương chồng chất, hộ giáp đã vỡ nát, trên người lóe lên tia điện, gần như đã mất khả năng chiến đấu, cuối cùng Lâu Mạc Phong dựa vào kinh nghiệm phong phú để cướp được một chút ưu thế, thắng hiểm, Xích Thiên lại được thêm một điểm.

Sắc mặt Phi Minh lạnh lùng, hình như có chút tiếc nuối. Lam cười an ủi, nói có thể nhìn ra tiến bộ rõ ràng rồi, sau này y sẽ mạnh hơn đối phương nhiều. Phi Minh không phải là người hay để tâm vào chuyện vụn vặt, gật đầu, tìm một nơi ngồi xuống.

Phượng Hoàng đã thua hai trận liên tiếp, các fan bắt đầu căng thẳng, nhưng nghĩ đến việc Lam và Tiểu Nhị Hóa vẫn chưa ra sân, vì vậy bắt buộc bản thân phải bình tĩnh, tiếp tục xem.

Bạch Thời nheo mắt lại, nhìn về phía đối diện.

Có lẽ sách lược của Xích Thiên là đặt người lợi hại nhất vào trận đánh đơn, cố gắng lấy được điểm để đền bù vào phần thiếu, sau đó cử hai trong ba người thực lực mạnh, am hiểu thi đấu vào trận thứ hai, như vậy ít nhất có thể lấy được ba điểm, xem ra, người thứ ba họ sẽ phái ra một tuyển thủ thực lực bình thường.

Họ chờ đợi, quả nhiên thấy người đi lên giống như suy nghĩ của họ là biết mình đã đoán đúng,

Phượng Hoàng phái Địch Cổ Nguyên ra, hắn vẫn luôn phát huy rất quy củ, nhưng thực lực không tệ. Bạch Thời xem một lát, thấy Địch Cổ Nguyên đã dần dần chiếm thượng phong, cũng hơi yên tâm, thuận thế ngồi bên cạnh đại ca, sau đó ánh mắt liếc qua, khẽ giật mình: “Xong rồi?”

“Ừ.”

Bởi vì nguyên nhân chênh lệch múi giờ, trận đấu giữa Tinh Diệu và Hoàng Gia bắt đầu sớm hơn họ, hiện tại hai đội đã tới vòng đấu đoàn đội, hình ảnh nồng nặc khói thuốc súng, chỉ liếc nhìn cũng có thể thấy mảnh vỡ cơ giáp tứ tung, hai đội đều có người tử vong, nhưng Tinh Diệu nhiều hơn một chút.

Hiện tại thời gian sắp hết, đội trưởng Tinh Diệu – Ngân Nhạc Sinh đã thành nỏ mạnh hết đà, ầm ầm ngã xuống đất, dù đại ca không bật tiếng, nhưng Bạch Thời cảm thấy dường như mình thật sự nghe được âm thanh nhức óc kia. Bây giờ bên Tinh Diệu chỉ còn một mình Joshua, chiến đội Hoàng Gia thì còn ba người, cả ba đang chuẩn bị khởi xướng đợt tiến công cuối cùng.

Trời chiều dần dần nghiêng nghiêng tới đường chân trời, nhuộm cơ giáp thành một màu máu đầy thê lương, đùi phải của Joshua đã hỏng hẳn, cơ giáp lập tức mất cân đối, ngay sau đó được hắn dùng kiếm chống đỡ, uy phong sừng sững trên cánh đồng bát ngát.

Hình ảnh lập tức ngừng lại, trận đấu kết thúc.


Mặc dù cuối cùng chiến đội Hoàng Gia đã thắng, nhưng đây là lần đầu tiên từ lúc thi đấu Liên Minh đến nay, họ bị người ta ép hòa trong khi đấu đoàn đội. Bạch Thời ngơ ngác một lát: “Sao em có cảm giác Joshua lợi hại hơn nhỉ?”

Nếu như lúc trước dùng tài nghệ này để đánh với họ, thì làm sao họ có thể thắng thuận lợi đến thế được?

Tống Minh Uyên gật đầu: “Thời điểm cậu ấy phấn khởi đều phát huy vượt xa người thường.”

Bạch Thời nhìn sang, thấy hai bên đã rời khỏi hệ thống, khóe miệng Joshua đang giữ một nụ cười, tà khí trên người còn đậm hơn trước kia, cho dù nhìn qua màn hình cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được. Cậu im lặng một lát, đột nhiên phát hiện đây là một nhân tài, rất ưu tú cũng rất có sức quyến rũ, trên thực tế còn là thanh mai trúc mã của đại ca, nếu như người này quả thật thích đại ca, thực ra cũng có thể… Mịa, cậu không thèm nghĩ tới sự việc này nữa!

Tống Minh Uyên thấy bạn nhỏ này cứ nhìn chằm chằm người ta mãi, không kiềm chế nổi mà nắm chặt cái cằm cậu xoay về phía mình.

Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Sao thế?”

Tống Minh Uyên đóng màn hình lại, xoa xoa đầu cậu, ý bảo lượt đấu thứ ba đã kết thúc. Bạch Thời nhìn về phía sân khấu, thấy Địch Cổ Nguyên đã chiến thắng thuận lợi, liền đứng dậy đi lên đài.

Bên phía Xích Thiên đã sớm cảm giác sự việc không ổn, họ cứ tưởng Tiểu Nhị Hóa sẽ xuất hiện trong trận đầu, ai ngờ cậu lại tổ đội với Lam để đấu ở vòng hai. Thứ Hổ không nhịn được mà thở dài, nghĩ thầm, thất sách.

Bạch Thời và Lam bước tới chỗ ngồi trong tiếng hét chói tai của fan hâm mộ, đồng loạt tiến vào hệ thống, đợi tính thời gian chấm dứt thì đồng loạt công kích đối phương. Quái giả thuyết xuất hiện tùy cơ hội, ai biết sẽ gặp được bao nhiêu, còn không bằng thẳng tay giết đối thủ

Hai người của Xích Thiên đã sớm nhận được chỉ thị phải chạy trốn, nhưng dù sao họ cũng đứng ở cùng điểm khởi đầu, căn bản không chạy được bao xa, nhanh chóng bị chặn đường, ngay sau đó là từng đợt công kích như cuồng phong bạo vũ.

Thực lực của Bạch Thời thì không cần phải nói rồi, mà thực lực của Lam còn mạnh hơn Phi Minh một chút, hơn nữa cũng có thể thấy hắn đã được huấn luyện bài bản, chỉ khác đế quốc Erna một chút, cũng không biết là học ở đâu, nhưng bất kể thế nào, hắn cũng rất mạnh. Bạch Thời và Lam cùng phát lực, hai người của Xích Thiên không phải là đối thủ, nhanh chóng tử vong.

Hai bên nghỉ ngơi một lát, tiến vào thi đấu đoàn đội cuối cùng.

Trước mắt là một vùng rừng rậm tươi tốt, hệ thống đã điều chỉnh tỉ lệ, cây cối đều cao lớn phi thường, đứng ở nơi đây, cơ giáp cũng nhỏ bé như con người. Trì Tả đứng ở điểm khởi đầu nhìn về phía đó: “Muốn đi vào không?”

“Không, chúng ta không có kinh nghiệm tác chiến trong rừng, nhưng họ thì khác, cho nên đi vào chẳng khác nào chịu chết.” Lam phân tích, “Nhưng bay lên trời cũng không được, tầm mắt đều bị lá cây chặn, không những không thể nhìn thấy họ, mà còn có thể bị pháo bắn trúng.”

Trì Tả không nén nổi tò mò mà hỏi: “Cũng không thể đứng đây đợi chứ? Xung quanh không có vật che chắn, cũng sẽ bị bắn lén.”

Lam ừ, mỉm cười nhìn qua bên cạnh: “Em trai, nói đi.”

Bạch Thời nheo mắt nhìn về phía trước, nhả từng chữ một: “Phím thuộc tính Hỏa và Phong, chúng ta… Đốt rừng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận