Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Ban đêm trên hành tinh này tương đối dài, đợi đến lúc các tân sinh ăn xong và ra ngoài tập hợp, sắc trời vẫn tối như vây.

Trước mặt là một mặt hồ mênh mông, mặt nước yên ả phản chiếu mặt trăng song sinh, cảnh tượng rất đồ sộ, bên cạnh bờ là một vùng đất trống, đám Tống Minh Uyên sẽ thành lập trụ sở tạm thời ở đây.

Phi thuyền thả họ xuống là đi luôn, gió mạnh gào thét thổi khắp bốn phương tám hướng, khiến bãi cỏ và mặt nước gợn sóng từng đợt. Tống Minh Uyên ôm Bạch Thời vào trong lòng, đợi tới lúc gió nhỏ dần mới buông ra, sau đó nhìn về phía tân sinh, bảo họ dùng nhóm nhỏ làm đơn vị xuất phát, tự sắp xếp thu thập, sau khi làm xong thì tập hợp ở đây.

Các tân sinh biết rõ trường sẽ đưa số điểm này vào tổng thành tích, đương nhiên không muốn lãng phí thời gian, nhanh nhẹn đi theo đội trưởng, mới chốc lát, xung quanh chỉ còn lại giáo sư, sinh viên năm hai và một bạn nhỏ với khuôn mặt tuấn mỹ vô cảm, thực ra là ngốc manh đang mơ màng buồn ngủ.

Mấy người quan sát một lát, nhanh chóng chọn địa điểm dựng lều, bắt đầu lấy công cụ ra.

Trên cơ bản thì đồ đạc thời đại này đều là đồ công nghệ cao, cực kỳ thuận tiện, chẳng bao lâu đã làm xong. Trụ sở tạm thời là một không gian bán cầu rất lớn, bên trong thì chứa máy móc, ghế và một vài vật phẩm gia dụng, mấy gian phòng ngủ được dựng thông với nơi này, nhìn cũng thấy rất giống dãy nhà trọ bình thường.

Ban đầu Bạch Thời ngơ ngác vài giây, sau đó ý thức được mình không thể đứng đờ ra đấy, ánh mắt liếc qua thấy máy chế dưỡng khí đã bật, bèn tháo bình ô xy đi giúp đỡ, đợi đến khi gần xong thì nghiêng người thả mình vào sô pha, chợp mắt một lát, trong lúc mơ mơ màng màng cậu chợt nghĩ đến dưới tình huống bình thường thì phương diện đó có liên quan trực tiếp tới sức mạnh và gene, theo độ bền bỉ và sức bật của đại ca nhà cậu… Má, tuyệt đối thuộc về phạm trù bình thường của cấp S đúng không, cả đêm suýt nữa đã giết chết cậu rồi á.

Ở đây có một sinh viên năm hai khác là nam, cùng lớp với Tống Minh Uyên và Lydia, đã sớm tò mò về người nào đó, chỉ là bạn nhỏ này thường xuyên rúc trong phòng không ra ngoài, ít cơ hội tiếp xúc, lúc này đi ngang qua bèn cố ý quan sát cậu, sau đó phát hiện dấu hôn sặc sỡ ở nơi cổ áo trễ xuống, lại liên tưởng tới trạng thái bây giờ, đoán ngay là người này bị chà đạp không nhẹ, hắn không nhịn cười được, quay đầu rời đi.

Lydia đứng ở gần đấy nhìn sang, tầm mắt của hai người chạm vào nhau, nam sinh thấy ánh mắt của cô dường như lạnh hơn bình thường, có lẽ cô cũng nhìn thấy, cười hỏi: “Không sao chứ?”

Lydia ừ một tiếng lạnh băng, nhanh chân đi làm việc.

Trên đời này chỉ có một Tống Minh Uyên, cô sẽ không bỏ qua, chỉ là cô khinh thường làm mấy việc như đâm lén sau lưng, bởi vì cô tin thời gian là minh chứng tốt nhất, chỉ cần cô trở nên thật ưu tú, sớm muộn gì có một ngày Minh Uyên cũng sẽ thấy ai mới là người thích hợp với anh nhất, mà thiếu niên kia cũng sẽ biết ai mới là người xứng đáng được đứng bên cạnh anh.

Giờ phút này Tống Minh Uyên vừa mới dựng phòng ngủ xong, lúc đi ra chỉ thấy bạn nhỏ ngốc manh nào đó đang co lại thành một cái nắm, ánh mắt trầm xuống, tiến lên ôm cậu, đi về phòng.

Bạch Thời mở hé mắt, giọng nói mơ hồ: “… Hưm?”

“Ngủ đi.”

“Ừm.”

Tống Minh Uyên hôn khóe miệng Bạch Thời, đặt cậu xuống giường.

Giường ở nơi này không được thoải mái như trên phi thuyền, nhưng hai năm ở căn cứ, bởi vì vật liệu làm giường không nghịch thiên như hợp kim, đã hỏng từ lâu rồi, cho nên Bạch Thời toàn ngủ trên sàn nhà, đương nhiên bây giờ không chê, còn phối hợp cho đại ca cởi quần áo, sau đó phát hiện trong ngực được nhét vào hai quả trứng, bèn duỗi móng vuốt ra ôm, ngủ thiếp đi.


Chẳng biết đã qua bao lâu, lần mở mắt tiếp theo Bạch Thời cảm giác tinh thần dồi dào, nghỉ ngơi rất tốt, cậu thấy xung quanh vẫn lờ mờ, mà mình thì đang được đại ca ôm, không khỏi giật mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ mình ngủ một ngày rồi?

Tống Minh Uyên thấy động tĩnh bên cạnh, xiết chặt cánh tay: “Tỉnh rồi?”

“Ừ, em ngủ bao lâu?”

Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn thời gian: “Không đến hai giờ?”

Không phải chứ, bị chơi đùa thảm vậy mà có thể khôi phục nhanh thế này á? Bạch Thời tiêu hóa thông tin vài giây, chợt nhớ tới việc gene của mình cũng là cấp S, mặc dù bị khống chế, nhưng không hoàn toàn, hơn nữa nói sao thì cậu cũng là nam chính trong truyện chủng mã mà, đương nhiên năng lực ở phương diện đó rất mạnh, cơ mà chẳng lẽ hoa cúc cũng mạnh luôn ấy hả? Nói như vậy, hai người cấp S lăn giường có phải quá rơi tiết tháo không?

Tống Minh Uyên không rõ suy nghĩ trong đầu cậu, thấy bạn nhỏ này đã tỉnh thì tiến tới hôn một cái. Bạch Thời đáp lại, nhớ tới quyết định lần trước, hỏi: “Trời sắp sáng?”

“Ừ.”

“Ngắm mặt trời mọc không?”

Tống Minh Uyên: “…”

Bạch Thời mặc quần áo rất nhanh, cưỡng chế kéo đại ca ra ngoài, bộ dạng đã quyết tâm thì phải làm tới nơi tới chốn. Tống Minh Uyên bình tĩnh nhìn cậu, dứt khoát chiều theo, cầm một cái chăn lông, chậm rãi đi theo cậu tới ven hồ, nhìn xung quanh một chút, tìm một nơi không ai quấy rầy, ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi.

Nơi này hơi xa lều vải, bên cạnh có một gốc đại thụ phải hai người ôm mới hết, là vách ngăn thiên nhiên hoàn mỹ với bên kia, coi như là thế giới hai người. Bạch Thời rất hài lòng, dự định khuyên bảo đại ca một lát, nhưng phía chân trời bắt đầu ửng hồng, sau đó cậu phát hiện mình bị ôm đặt lên đùi người nào đó, Bạch Thời chợt thấy sự việc có chút không đúng rồi.

Chăn lông được phủ lên hai người, Bạch Thời nhạy bén phát hiện có thứ gì đó cứng cứng nóng rực đang tiến vào cơ thể mình từng chút một, lập tức kiềm nén tiếng rên: “Không, mặt trời mọc…”

“Không phải em đang xem à?”

Bạch Thời: “…”

Tống Minh Uyên cảm thấy không đã, bèn quay mặt cậu về phía mình, dùng sức ấn sâu vào bên trong cậu. Bạch Thời kinh ngạc thở gấp một tiếng, lập tức tháo bình ô xy, phẫn hận cắn vai anh một cái. Tống Minh Uyên sở hữu gene cấp S, ngồi trong hoàn cảnh dưỡng khí thấp cũng không thấy khó chịu, cho nên không cần mang bình ô xy, giờ phút này liền nhếch miệng cười, nắm cằm Bạch Thời vừa triền miên cùng cậu, vừa hô hấp nhân tạo.

Dục vọng của Bạch Thời đã sớm bị gợi lên, vươn tay run rẩy ôm anh thật chặt, bỏ mặc bản thân chìm đắm.

Ban ngày ngắn ngủi đã xuất hiện, ánh nắng không quá nhiều đã chiếu sáng đã vùng đất này, chẳng mấy chốc đã gần giờ ăn cơm. Mặc dù sinh viên năm hai dẫn đội sẽ tạm thời ở lại trụ sở, nhưng họ phải tự giải quyết việc ăn uống. Nơi này gần hồ, mỗi người trong số họ đều có thiết bị tinh lọc, bởi vậy không cần lo lắng vấn đề nước uống. Còn đồ ăn, có thể mang theo viên năng lượng cũng có thể ra ngoài đi săn, không hạn chế.


Tống Minh Uyên mang theo viên năng lượng, nhưng anh nhìn thấy mặt liệt của bạn nhỏ ngốc manh nào đó, anh biết bây giờ oắt con nhà anh mà ăn thứ này là ói ra ngay, quyết định không lấy ra nữa, hỏi: “Đi săn không?”

“Không đi.” Bạch Thời dùng bản mặt vô cảm để từ chối, lúc nãy đại ca chỉ mới làm một lần, hơn nữa bởi vì đề phòng nên không làm quá kịch liệt, hiện tại cậu hoàn toàn không khó chịu chút nào. Nhưng nếu đi theo, có khi đại ca sẽ làm một lượt ở dã ngoại, nếu dùng cơ giáp, có khi lại thêm một lượt giữa không trung, dù sao lúc gặp lại, đại ca còn có vẻ muốn làm trên ghế cơ mà, cho nên có chết cũng không thể đi.

“A Bạch?”

“Không, em ngủ.” Bạch Thời nói xong thì đứng dậy, vội vã tiến vào phòng ngủ.

Tống Minh Uyên nhìn bóng lưng cậu, không miễn cưỡng, trước khi đi nhờ bạn học coi chừng đừng để cậu chạy loạn, sau đó mở cửa đi ra ngoài, dự định đi nhanh về nhanh. Bạch Thời căn bản không buồn ngủ, ngồi trong lều một lát, lết ra quan sát: “Đại ca của tôi đâu?”

“Đi rồi… Cậu gọi cậu ấy là đại ca?”

“Ừm.”

“Này.” Nam sinh thấy Bạch Thời lại quay vào, không kiềm lòng nổi mà lên tiếng gọi lại, vẫy tay, “Ngồi một mình không buồn hả? Tới đây ngồi một lát đi.”

Bạch Thời không có ý kiến, chậm rãi bước tới.

Các vị giáo sư và nam sinh lập tức giật mình, một đằng là vì phía nhà trường đã từng nói phải cố gắng giữ gìn quan hệ với người này, một đằng thì do thầy cô đã lén đưa nhiệm vụ, nhưng giáo sư cũng có thể nhận thấy tâm tư của Lydia dành cho Tống Minh Uyên, vì thế không nói chuyện này với cô, chỉ có nam sinh được giao thêm trách nhiệm, nhưng từ khi tới đây đến giờ Tống Minh Uyên coi chừng người này quá kỹ, mãi tới hôm nay mới tìm được cơ hội.

Họ trò chuyện với Bạch Thời, phát hiện thực ra chẳng có gì để nói, nam sinh thì biết sau này cậu sẽ tới hệ cơ giáp, bèn lôi máy tính ra đưa cho cậu một cái kính: “Muốn đánh mấy trận không?”

Nơi này không có mạng, nam sinh có cài game offline trong máy, môi trường không khác Tranh Bá là bao, có thể tự tạo nhân vật. Bạch Thời vẫn cảm thấy cái ID của mình quá phiền muộn, đương nhiên bây giờ thấy vậy thì rất vui, nhanh chóng đăng nhập, đặt một cái tên thật là khí phách, lựa chọn cấp bậc cao nhất.

Nam sinh chần chừ hỏi: “Cơ giáp cao cấp có thao tác rất phức tạp, cậu chắc chắn chứ?”

“Ừ.”

Nam sinh gật đầu, đeo kính của mình vào, nhanh chóng tiến vào phòng quyết đấu, sau đó… Bị ngược đãi. Hắn sững sờ nhìn chữ chấm dứt, miệng há hốc, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, nói sao thì hắn cũng ở ban một trong hệ cơ giáp, hơn nữa trình độ còn tầm trung-thượng, không tới mức thảm như vậy chứ? Chẳng lẽ là do mình khinh thường?

“Thêm trận nữa?”


Bạch Thời ừ một tiếng, thấy đếm ngược kết thúc, lập tức xông tới, lại thành hạ người ta nữa rồi.

“… Thêm một trận.”

“Ừ.”

Mấy phút sau, nam sinh bắt đầu cam chịu, nghĩ thầm: người có thể được học trưởng chú ý quả nhiên không đơn giản. Lydia và các giáo sư vẫn ngồi bên cạnh quan sát, thấy nam sinh lại thua, Lydia đột ngột tiến lên hai bước: “Để tôi.”

Nam sinh liếc nhìn cô, dứt khoát tránh ra. Lydia dùng luôn nhân vật của hắn, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, nhanh chóng di chuyển. Gần đây Bạch Thời gặp quá nhiều việc phiền muộn, cần một nơi để trút ra, cho nên đối xử với ai cũng như nhau, không ngoài dự liệu, cậu lại hành hạ người ta tới bến. Nam sinh âm thầm hít khí, Lydia là một trong những người xếp hạng cao ở hệ cơ giáp, ai ngờ cũng không phải là đối thủ của người này, lai lịch của thiếu niên này là gì?

Lydia im lặng vài giây, giọng nói lạnh hơn: “Tiếp tục.”

Bạch Thời đáp lại một tiếng, chăm chú chiến đấu, chẳng tốn bao nhiêu công sức đã đánh xong.

“Tiếp tục!”

Bạch Thời hơi dừng lại, cảm giác giọng điệu của người này không ổn, cậu đoán mình gặp phải người hiếu thắng rồi, đợi đã nào, đây không phải là em gái chứ? Bạch Thời lập tức rời khỏi trò chơi: “Được rồi, đừng đánh nữa.”

Lydia siết tay thật chặt, hoàn toàn không thể chấp nhận việc mình lại không phải là đối thủ của người này, cô nhìn chằm chằm vào Bạch Thời thật lâu, nét mặt không thay đổi: “Nếu như cảm thấy thế này không thú vị, chúng ta có thể đánh thực chiến.”

Bạch Thời lắc đầu, nhắc nhở: “Cơ giáp của tôi là cơ giáp cao cấp.”

Với tình hình trước mắt thì cơ giáp cao cấp khá là hiếm, đa số quân giáo sinh bình thường đều dùng cơ giáp trung cấp, có điều gia tộc của Lydia rất giàu, đương nhiên cô phải khác với họ rồi, lạnh lùng nói: “Vừa khéo, của tôi cũng vậy.”

Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Lưới thần kinh có phức tạp không?”

“Có, nếu cậu lo lắng, tôi có thể chỉ dùng một phần…” Lydia còn chưa nói xong, chỉ thấy một ánh sáng màu đỏ lóe lên, không gian cầm tay trên cổ Bạch Thời bắt đầu bay lơ lửng, mấy giây sau lại rơi xuống, cô lập tức ý thức được đây là cái gì, biến sắc, nam sinh bên cạnh cũng hiểu, hai người cùng nhìn về phía Bạch Thời.

—— Đây là tinh thần lực cấp S!

“Không phức tạp đến mức tôi phải khởi động, cơ giáp của tôi có thể khởi động đấy.” Bạch Thời lựa lời, “Hơn nữa sắp tới giờ ăn cơm rồi, cho nên đừng đánh nữa nha?”

Lydia không nói không rằng, quay người rời đi, niềm tin kiên định trong lòng đã bị đánh cho nát bấy, tinh thần lực cấp S, sự chênh lệch giữa cô và người này lớn như rãnh trời!

Nam sinh thì nhìn chằm chằm Bạch Thời sững sờ, nghĩ thầm, động tác khi chiến đấu lúc nãy quá đơn giản, hắn thật sự không nhận ra tinh thần lực cấp S… Trong giây lát, hắn đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cực kỳ kinh ngạc: “Tôi nhớ Tống Minh Uyên từng nói cậu tên là Bạch Thời? Cậu… Cậu có phải là Bạch Thời mà tôi biết không?!”

Bước chân Lydia dừng lại, quay phắt sang.


Bạch Thời: “…”

Bà nó, suýt nữa thì cậu đã quên việc mình từng giáng cho học viện Hoàng Gia một cú tát đau điếng ngay trên địa bàn của người ta, làm sao bây giờ? Đại ca không ở đây, mình sẽ bị mấy người này dùng ánh mắt giết chết hả?

Bạch Thời im lặng một lát, mặt liệt đứng dậy: “Tôi mệt, gặp lại.”

“Đợi đã đợi đã.” Nam sinh vội vã đuổi theo, “Cậu là Tiểu Nhị Hóa, nhất định là Tiểu Nhị Hóa đúng không?!”

Mi mới nhị hóa, cả nhà mi đều nhị hóa, đừng có dùng cái tên đấy gọi ông đây được không! Bạch Thời tiếp tục giữ mặt liệt, chậm rãi lui về phía sau. Nam sinh coi như cậu cam chịu, toàn thân đều kích động.

Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa của Phượng Hoàng.

Mặc dù sau trận chung kết, người này hoàn toàn không ra mặt trong hai năm liên tiếp, nhưng cái tên kia vẫn cực kỳ vang dội, nhất là trong học viện Hoàng Gia, nhân vật tinh anh lợi hại nhất hệ cơ giáp lúc trước, sự kiêu ngạo của toàn bộ đế quốc, dưới ánh nhìn của bao người, bị Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa ngược đãi, ấy là chưa kể chuyện hai đánh một, việc này có sức tấn công quá mãnh liệt, đến giờ chiến đội Hoàng Gia vẫn bị bao phủ trong bóng tối của Tiểu Nhị Hóa, mấy mùa giải gần đây thường xuyên bị ép nghe vài câu hỏi về đối phương.

Đương nhiên, đối tượng bị bóng tối tấn công là chiến đội của sinh viên năm ba và năm bốn, những người còn lại ôm một tâm trạng khác hoàn toàn. Bởi vì thời điểm mùa giải ấy diễn ra, sinh viên năm nhất, năm hai còn chưa nhập học, mặc dù họ lập chí thi vào học viện Hoàng Gia, nhưng tạm thời không có lòng trung thành mãnh liệt với trường như vậy, cho nên chỉ cần sinh viên đến từ sinh hệ Bell hay là người thích xem Liên Minh, chắc 80% đều là fan của Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa, mà hắn chính là một trong số đó.

Nam sinh vui sướng đi tới đi lui hai bước, dừng sức ôm cậu thật chặt, sau đó lục tìm không gian cầm tay cả buổi, cuối cùng cũng tìm được một cây bút và một cuốn sổ: “Có thể ký tên không?”

Bạch Thời: “…”

Hình như cốt truyện không đúng lắm hả, chẳng phải nên trợn mặt nhìn tui đầy căm hận sao? Bạch Thời ngơ ngác vài giây, ngoan ngoãn ký.

Nam sinh càng kích động hơn, đang định ôm người ta thêm một cái thì thấy Tống Minh Uyên đã trở về, động tác khựng lại, lập tức rời đi. Tống Minh Uyên hơi nheo mắt, rõ ràng anh thấy bạn học đang rơi vào trạng thái phấn khởi còn Lydia thì lặng đi ở đằng kia, cuối cùng nhìn Bạch Thời, kéo cậu ra ngoài: “Làm sao thế?”

Bạch Thời hơi mờ mịt, cậu nghĩ mình gặp trúng fan rồi, chỉ nói câu không có gì, nhìn đại ca: “Cơm đâu?”

“Ở bên ngoài.” Tống Minh Uyên dẫn cậu tới một chỗ thoáng đãng ngồi xuống, Trọng Thiên đang biến thành người máy chế biến thức ăn, có lẽ sắp được ăn rồi. Bạch Thời rất hài lòng, bảo Lục Việt đi giúp đỡ, còn mình thì kiên nhẫn chờ đợi.

Thời gian trôi qua như thường lệ, nam sinh thân cận với Bạch Thời hơn rất nhiều, còn Lydia bắt đầu giam mình trong phòng riêng, hình như là điên cuồng luyện tập trên máy tính, trên cơ bản đa số thường gian đều im lặng, nhuệ khí cũng giảm bớt, trạng thái này vẫn tiếp diễn cho tới khi tân sinh lục tục trở lại.

Mọi người âm thầm kinh ngạc, có chuyện gì thế, chẳng lẽ đã bỏ lỡ điều gì?

Họ không kịp ngẫm nữa, vì ngay sau đó đã đón nhận một tin như sét đánh giữa trời quang, bởi vì nam thần không đi cùng họ, mà muốn đưa người nào đó về nhà. Nghe nói chuyện này đã được báo cáo với nhà trường và cũng được đồng ý rồi, cho nên họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nam thần rời khỏi họ ngay giữa đường.

Mọi người: “…”

Nuông chiều đối phương như thế sao? Mẹ nó, khả năng nam thần bị dụ đi mất quá lớn phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận