Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Nhiệm vụ được huấn luyện viên Trình đặt ra có độ khó không cao, công cụ được phân phối rất đầy đủ, hơn nữa trước khi xuất phát còn tập hợp sinh viên lại để giảng qua về những thứ có độc trong rừng, nhưng các huấn luyện viên sợ có một vài sinh viên lơ mơ nên đã phát cho mỗi người một liều thuốc kháng độc, bảo họ phải mang theo bất cứ lúc nào, đề phòng bất trắc.

Thiếu tá từng ghé qua một lần, cười nói: “Việc này khác gì cắm trại dã ngoại?”

Huấn luyện viên Trình hơi mỉm cười: “Nói chung là vẫn khó hơn một chút.”

Thiếu tá lại cười, không phản bác.

Địa điểm huấn luyện quân sự mỗi khóa của học viện Hoàng Gia đều ở nơi này, dựa theo lệ cũ, trước khi kỳ huấn luyện chấm dứt sẽ có một vài hoạt động giải trí, có thể là một chuyến du lịch đơn giản, hoặc là một bữa tiệc bên đống lửa, so sánh mới thấy hành trình sinh tồn ở dã ngoại lần này tốt hơn nhiều. Thiếu tá hỏi: “Nghe nói anh không cho phép mang thức ăn?”

Huấn luyện viện Trình gật đầu: “Tối đa là kéo dài ba ngày, không tìm thấy đồ ăn cũng chỉ bị đói.”

Đúng là không đến nỗi chết đói, chưa kể những sinh viên này có thể thi đậu vào học viện Hoàng Gia, chắc khả năng liên quan tới ngành quân sự và tố chất thân thể sẽ không tệ lắm đâu… Thiếu tá nghĩ xong cảm thấy sẽ không có vấn đề gì, liền nói sang chuyện khác, đa số đều liên quan đến Bạch Thời, kể từ sau khi tiếp xúc với thằng nhóc kia, hắn càng muốn kéo người về đơn vị.

Huấn luyện viên Trình cũng muốn kéo Bạch Thời về, liếc thiếu tá một cái, chuẩn bị ném một viên đạn nặng ký: “Biết người yêu cậu ta là ai không?”

Thiếu tá chỉ xem mấy video, không chú ý tới chuyện đời tư của người ta lắm, bây giờ nghe vậy thì nhướn mày: “Ai?”

“Tống Minh Uyên.”

Thiếu tá giật mình choáng váng: “… Anh nói ai?”

Huấn luyện viên Trình bình tĩnh chỉnh sửa lại đống tư liệu trên tay, không đáp lời. Thiếu tá nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ thầm nếu sau lưng Bạch Thời có Tống gia, cho dù không ngầm yêu cầu cũng sẽ đề nghị Bạch Thời, mà đế quốc có mấy đơn vị cơ giáp ưu tú, khả năng Bạch Thời có thể tới nơi này không cao.

“Đây là sự thật?”

“Ừm.”

Thiếu tá cảm thấy cực kỳ tiếc hận, nhưng lại không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy, hắn ngẫm nghĩ, nếu có cơ hội sẽ đề cập với thủ trưởng, còn nếu không thì đành chịu. Thiếu tá đứng trong văn phòng một lát, mấy phút sau đã cáo từ.


Huấn luyện viên Trình đưa mắt nhìn người này đi ra ngoài, chắc là đối phương chưa bỏ cuộc, y trầm ngâm hai giây, thầm nghĩ quan hệ giữa lão đại của họ và Tống tướng quân không tệ, y lại là huấn luyện viên của Bạch Thời, tỷ lệ cướp được Bạch Thời về đại đội của họ sẽ lớn hơn, vì vậy huấn luyện viên Trình bình tĩnh sắp xếp tài liệu, sau đó liếc nhìn thời gian, đi tới thao trường.

Hoạt động lần này dùng các nhóm nhỏ làm đơn vị, mỗi nhóm sáu người, do sinh viên tự quyết định, nhưng cần phải thỏa mãn vài yêu cầu, đó chính là cả nhóm không thể học cùng một ngành, hơn nữa sinh viên hệ chiến đấu phải dẫn theo ít nhất một viên sinh không học hệ chiến đấu, và ngược lại.

Thời gian huấn luyện quân sự, Phòng Thiên Kỳ chơi với Bạch Thời khá hòa thuận, hai người đã thành bạn bè, đương nhiên phải vào cùng một đội. Bên cạnh Phòng Thiên Kỳ có hai người, Bạch Thời suy nghĩ, muốn dẫn theo tiểu đệ Lawn, lúc Lawn nghe số lượng huấn luyện mà Bạch Thời từng trải qua thì đã âm thầm bội phục cậu rồi, hơn nữa hắn biết Phòng Thiên Kỳ là anh họ của Lilisa, liền đồng ý rất sảng khoái.

Hiện tại nhóm của họ đã có năm người, còn thiếu một sinh viên không thuộc hệ chiến đấu, có điều họ đều là ban một, trên thực tế còn có sự hiện diện của Bạch Thời, căn bản không cần hao tâm tổn trí, chỉ cần nói thiếu người thôi là sẽ có rất nhiều sinh viên đua nhau xin vào nhóm.

Bạch Thời không có ý kiến với người được thêm vào, nghe Phòng Thiên Kỳ nói hắn sẽ tìm thì cũng tùy hắn, sau đó hôm nay nhìn thấy trong đội có thêm một thiếu niên gầy yếu, không nén nổi tò mò đánh giá một lát.

Người này có vóc dáng không cao, mặc áo khoác rộng, vành mũ kéo rất thấp, hơn nữa còn đứng cúi đầu, nửa khuôn mặt đều bị che khuất, hình như phát giác có người đang nhìn trộm, cậu ta không nhịn được mà rụt người sang bên cạnh. Bạch Thời cảm giác tính cách của thiếu niên này có chút hướng nội, chậm rãi thu ánh mắt, nhìn về phía Phòng Thiên Kỳ hỏi thăm.

Phòng Thiên Kỳ cười giải thích nghi hoặc cho Bạch Thời: “Tiểu Cẩm, ngành chế tạo tinh hạch.”

Bạch Thời đã sớm nghe nói lần này ngành chế tạo có một thiên tài tên là Tiểu Cẩm, chỉ là không chú ý, giờ nghe thấy thế thì giật mình, lại nhìn thiếu niên này một chút, phát hiện vẫn chỉ có thể thấy một bên mặt bị che khuất, dứt khoát bỏ qua, yên lặng đứng trên thao trường chờ đợi tổng huấn luyện viên lên tiếng.

Huấn luyện viên Trình biết những gì nên nói đã nói hết, chỉ cường điệu những sự việc cần chú ý, không bao lâu đã vẫy vẫy tay với các vị huấn luyện viên, ra hiệu xuất phát. Những người khác nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng tổ chức học sinh lên máy phi hành, cùng bay về vùng rừng rậm tươi tốt.

Thứ tự lên đường được quyết định do rút thăm, nhóm của Bạch Thời xếp ở phía trước, chẳng mấy chốc đã bị ném xuống, họ đưa mắt nhìn máy phi hành rời đi, biết rõ hành trình sinh tồn nơi dã ngoại chính thức bắt đầu.

Nhiệm vụ của họ là tìm được biểu tượng được chỉ định, sau đó bắt liên lạc với trụ sở tạm thời và đợi đối phương đến đón là xong, rất đơn giản.

“Manh mối nói mục tiêu đang ở phía nam.” Bạch Thời lấy la bàn ra quan sát, chỉ vào một vị trí bên trái, “Ở đây, tôi đi trước, sau đó…”

Phòng Thiên Kỳ không đợi Bạch Thời dứt lời đã nói: “Tôi đi theo cậu, có vấn đề gì cùng xử lý.”

Bạch Thời liếc hắn, gật đầu, dặn Tiểu Cẩm và một người khác đi ở chính giữa, những người còn lại đi sau cùng với Lawn. Cậu nói: “Nếu khó chịu hoặc có việc gì phải nói ngay, đừng cố chịu đựng, có biết không?”

Mọi người đồng thanh lên tiếng, cùng nhìn về phía tổ trưởng này.


Bạch Thời vô thức muốn hét một tiếng: các em, nhưng há miệng ra lại yên lặng nuốt vào: “Chúng ta đi.”

Rừng rậm tươi tốt, khá giống vùng rừng mà lão đầu dẫn cậu vào lúc trước, khác nhau là lúc ấy họ đi rất sâu, mà bây giờ chỉ men theo mé ngoài, phụ cận không có động vật nguy hiểm lởn vởn, cũng không có mấy thứ có độc, Bạch Thời hoàn toàn không có chút áp lực nào, dẫn theo họ thẳng tiến về phía trước, chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn cơm.

Hoạt động lần này không thể mang theo thức ăn và cơ giáp, mỗi người được phân cho một thanh đao, còn có thể nhét đầy bao tử hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của mình rồi. Lúc nãy họ khá may mắn khi gặp được một cây ăn quả không độc, đã hái một ít, Bạch Thời bảo họ tùy tiện ăn một chút, đứng tại chỗ đợi cậu.

“Cậu muốn đi tìm đồ ăn?” Phòng Thiên Kỳ nhìn Bạch Thời, “Tôi đi với cậu.”

Bạch Thời lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ quay lại ngay.”

Người của nơi trú quân không hề biết Lục Việt là một cơ giáp, bởi vậy nhị hóa này vẫn đang giả vờ làm vòng tay của cậu, có nó ở đây, tìm động vật không phải là vấn đề, quan trọng nhất là nhị hóa này không biết an phận là gì, mặc dù bình thường thỉnh thoảng sẽ tự giải trí bằng cách xem phim hoạt hình, nhưng cậu vẫn phải định kỳ trao đổi hữu ái với nó một lát, nếu không nó sẽ đau lòng rồi uốn lượn trên cổ tay, mãi tới khi cậu chịu để ý đến nó mới thôi.

Đã mấy ngày cậu không tán gẫu với Lục Việt rồi, Bạch Thời quyết định phải nhân cơ hội này nói chuyện với nhị hóa hoặc là nghe nó hát một bài, đương nhiên không muốn có người đi cùng.

“Để tôi đi đi.” Phòng Thiên Kỳ nói, “Như vậy đảm bảo hơn, không phải huấn luyện viên đã nói phải có ít nhất hai người cùng hành động sao?”

“Đúng vậy, tổ trưởng đừng đi một mình, nhỡ gặp chuyện không may lại không có người giúp đỡ.” Tùy tùng của Phòng Thiên Kỳ rất biết đoán tâm tư của người ta, vội vàng khuyên nhủ, “Cứ đi theo đi, bọn tôi không có chuyện gì đâu.”

Những người còn lại cũng khuyến khích, ý kiến hoàn toàn nhất trí. Bạch Thời bất đắc dĩ, đành phải đồng ý, nhanh chóng dẫn Phòng Thiên Kỳ rời đi.

Lúc đó là giữa trưa, nhiệt độ khá cao, nhưng không nóng bức lắm, ánh nắng rải xuống từ phía chân trời, khắp nơi đều là màu xanh lục sáng lạn, vừa nhìn đã thấy sảng khoái. Hai người quan sát tình hình xung quanh, yên lặng đi thẳng về phía trước, Phòng Thiên Kỳ liếc Bạch Thời một cái, bỗng nhiên nổi hứng thú hỏi: “Cậu và Tống Minh Uyên… Ý tôi là Tống học trưởng, hai người quen nhau như thế nào?”

“Trên mạng.” Bạch Thời đáp qua loa, “Lúc tôi vừa chơi Tranh Bá không lâu.”

Phòng Thiên Kỳ hơi sững lại: “Đã lâu rồi?”


“Ừm, tôi nhớ lúc đó là năm mới, chắc là thời điểm tôi mười ba tuổi.”

Hóa ra đã gặp nhau sớm như vậy… Phòng Thiên Kỳ nheo mắt, lại hỏi: “Ai theo đuổi trước?”

Bạch Thời vẫn cảm thấy ngay từ ban đầu đại ca đã cong rồi, giờ có đánh chết cậu cũng không chịu thừa nhận cái sự cong này có liên quan tới mình đâu, mặt liệt đáp: “Anh ấy theo đuổi tôi.”

Phòng Thiên Kỳ đã hiểu, nghĩ thầm việc này càng nói rõ Tống Minh Uyên thật lòng, mà như vậy Bạch Thời càng có giá trị để cướp.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể cướp.

Hắn cực kỳ muốn hỏi rằng cậu thích Tống Minh Uyên ở điểm nào, nhưng nếu nói thẳng như vậy thì ý đồ quá rõ ràng, đành phải hỏi: “Tống học trưởng là người như thế nào?”

Trong đầu Bạch Thời lập tức hiện lên bộ dáng của người nào đó, cảm giác có chút nhớ anh rồi, im lặng một giây mới nói: “Là người rất hoàn mỹ.”

Ngoại trừ suy nghĩ có chút nguy hiểm, có lẽ một ngày nào đó sẽ đi phản xã hội và hủy diệt vũ trụ, à còn không biết nấu cơm nữa, thì đại ca nhà cậu hoàn toàn không có chỗ nào để bắt bẻ.

Phòng Thiên Kỳ âm thầm hừ lạnh một tiếng, đang định phản bác rằng trên đời này không có ai hoàn mỹ cả, thì bỗng thấy Bạch Thời thủ thế, sau đó phát hiện phía trước có động vật, liền im lặng chuyên tâm săn bắn, nhanh chóng thành công trở về.

Ngồi trong rừng không thể nhóm lửa, nhưng họ có công cụ đun nóng. Bạch Thời tìm một con sông để xử lý đồ ăn sạch sẽ, thuận lợi giải quyết xong vấn đề cơm trưa. Mấy người ăn xong lại xuất phát, cả quãng đường vừa đi vừa nghỉ, đợi đến chạng vạng tối thì dừng hẳn, bắt đầu dựng lều và tìm thức ăn.

Bạch Thời vẫn phụ trách tìm đồ ăn, cậu biết ba ngày này mình không thể hành động một mình được rồi, cũng biết mục đích huấn luyện viên sắp xếp lần hoạt động này là để rèn luyện họ, dứt khoát thay đổi người dẫn theo mỗi lần, lên kế hoạch kéo tiểu đệ đi săn bắn. Phòng Thiên Kỳ không có dị nghị, kiên nhẫn ngồi chờ đợi, đợi lúc họ trở về cùng cơm nước xong xuôi, tất cả bắt đầu thương lượng chuyện gác đêm.” Bạch Thời nói: “Ca lúc ba giờ để tôi.”

Lawn biết đây là thời gian dễ mệt mỏi nhất, nhưng hôm nay Bạch Thời đã rất vất vả, hắn nhếch môi, cuối cùng vẫn không nhịn được phải nói: “Để tôi.”

“Không cần, tôi không sao.” Bạch Thời đáp, tố chất cơ thể của cậu cực kỳ tốt, không ngủ cũng không có vấn đề, cậu thấy tiểu đệ vẫn muốn khuyên nhủ, liền nói: “Quyết định như vậy đi, chấp hành mệnh lệnh.”

Lawn thấy Bạch Thời kiên trì, cuối cùng không phản bác, khẽ gật đầu.

Bạch Thời nhanh chóng sắp xếp xong mấy việc còn lại, bảo họ đi nghỉ ngơi, sau đó đi một vòng xung quanh, xác nhận không có vấn đề gì mới đi vào trong lều, sâu sắc cảm thấy mình làm tổ trưởng cũng tốt ghê chứ.

Bạch Thời cảm giác mình có chút manh, mở túi ngủ ra chuẩn bị ngủ, lúc ánh mắt liếc qua thấy Tiểu Cẩm đang ngồi trong góc, không khỏi sững lại. Thiếu niên này đã chui vào túi ngủ từ sớm, hơn nữa còn co người lại, cảm giác tồn tại rất yếu.

Bạch Thời nhớ ban đầu chưa nghe thấy thiếu niên này mở miệng bao giờ, lại liên hệ với trạng thái hiện tại, có lẽ người này bị bệnh tự kỷ hoặc khó giao tiếp, trong đầu nghĩ, quả nhiên thiên tài rất ít người thập toàn thập mỹ, rồi lại nghĩ, sáng sớm ngày mai nên gọi cậu ta dậy để tâm sự về cuộc đời, Bạch Thời nhắm mắt nằm xuống, ngủ thiếp đi.


Một đêm bình an.

Cuối cùng Bạch Thời không thực hiện ý định tối qua, bởi vì mấy người này dậy rất sớm, cậu không có cơ hội tâm sự với người ta, chỉ thu dọn đồ đạc rồi tiếp tục đi, tái diễn quy luật của ngày hôm trước, thời gian dần qua, đã gần chạng vạng tối.

“Mọi người chú ý giới hạn, đừng đi quá.” Bạch Thời nói, “Huấn luyện viên nói nếu như phương hướng chính xác, chỉ cần đi hai ngày là đến, chắc chúng ta sẽ không đi sai đâu.”

Phòng Thiên Kỳ gật đầu: “Tôi cũng quan sát rồi, không thấy có biển cảnh báo.”

Bạch Thời cảm thấy đại khái đã tới nơi, liền dặn họ nhìn xung quanh một chút xem có dấu hiệu hay không, mau mau tìm được còn về doanh trại. Tất cả đồng thanh đáp lời, duy trì nguyên đội hình tiếp tục tiến lên.

Cùng lúc đó, máy truyền tin ở trụ sở tạm thời bỗng vang lên, huấn luyện viên Trình nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì?”

“Đội trưởng.” Một huấn luyện viên phụ trách canh chừng vội vàng nói, “Lúc nãy chúng tôi tuần tra ở biên giới phát hiện một tấm biển cảnh báo đã biến mất, vừa có một nhóm đi tới, bọn tôi nghĩ rất có thể họ đã tiến vào…”

Ánh mắt huấn luyện viên Trình u ám: “Tìm theo đi, nhìn xem có dấu vết người từng ở lại không.”

“Vâng!” Huấn luyện viên nói xong thì lập tức đi thi hành mệnh lệnh, sau đó khựng lại.

Huấn luyện viên Trình vẫn chưa ngắt liên lạc, nhạy bén hỏi: “Có tiếng kêu?”

“… Có.” Huấn luyện viên chần chừ, “Hình như là… Lân sư, nhưng không thể nào, dã thú lớn như thế này đều ở sâu trong rừng rậm, làm sao lại đi ra ngoài rìa?”

Huấn luyện viên Trình lập tức ra lệnh: “Đi xem, cẩn thận một chút.”

“Rõ!” Huấn luyện viên nọ đóng máy truyền tin, tiến tới cùng chiến hữu.

—— Đây là thứ gì?

Trong ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, ngay khi lân sư có ý định tấn công Tiểu Cẩm, suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Bạch Thời, cậu đang định đứng dậy đối phó với nó thì chợt thấy mũ của Tiểu Cẩm rơi xuống, mái tóc dài xõa tung, bên tai đồng thời vang lên một giọng nữ rất mềm mại, Bạch Thời chỉ thấy Tiểu Cẩm nhìn sang, là một gương mặt đủ tiêu chuẩn để làm mỹ nhân.

Bạch Thời: “…”

Má, cái quái gì vậy hả?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận