Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Lúc Bạch Thời tỉnh lại đã biến thành một nắm trắng nho nhỏ, hơn nữa đang cuộn mình nằm trong chăn, cậu mờ mịt chớp mắt mấy cái, nhanh chóng phát hiện được hơi ấm đang truyền vào cơ thể, giật mình quay đầu lại, ngay lập tức bắt gặp khuôn mặt tinh xảo của đại ca, vô thức nhào tới cọ cọ, ngay sau đó mới nhớ ra hình ảnh lúc trước, nhảy dựng lên. NGAOOO?!

Mẹ nó, lão đầu đâu?!

Tống Minh Uyên ngủ không sâu lắm, mở mắt nhìn cậu, ôm vào lòng xoa xoa: “Cuối cùng cũng tỉnh.”

Bạch Thời muỗi móng vuốt lay lay anh: “A ô?”

Đương nhiên Tống Minh Uyên đâu có hiểu, nhưng lại đoán được đại khái, bèn cầm chặt móng vuốt nhỏ nhỏ trắng trắng của cậu, kiên nhẫn kể lại sự việc.

Đây là ngày thứ ba sau cuộc đại chiến, tổng bộ của Trọng Huy bị hủy, danh sách nhân viên cũng đã lấy được, giờ phút này họ đang trên đường bay thẳng tới hoàng cung của Phỉ Tây, mặc dù vết thương của Trì Hải Thiên rất nghiêm trọng, nhưng đã qua cơn nguy hiểm, không cần lo lắng.

Chỉ là…

Trong lòng Bạch Thời cực kỳ căng thẳng: “A ô?”

Tống Minh Uyên nói: “Phượng Tắc đã xảy ra chuyện.”

Bạch Thời yên lặng nghe anh kể lại, cảm thấy đây đúng là chuyện mà Phượng Tắc có thể làm ra, há hốc mồm, cuối cùng chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng, nghĩ nghĩ, đứng dậy chuẩn bị đi thăm tiểu đệ.

Tống Minh Uyên kịp thờ đè cậu lại, kéo cái nắm nhỏ về: “Đi đâu?”

Bạch Thời chỉ chỉ cửa phòng: “A ô?”

Tống Minh Uyên vẫn không thể hiểu nổi, nhưng nhìn hướng bạn nhỏ này chỉ là biết không phải đi vệ sinh, vì vậy hất cằm bảo cậu nhìn thời gian, bây giờ còn chưa tới năm giờ sáng, ngoại trừ người trong khoang điều khiển, tất cả đều vẫn đang ngủ.

Bạch Thời chớp mắt mấy cái, ngoan ngoan lui về rúc vào lồng ngực đại ca, đàng hoàng cực kỳ.

Đi từ đây tới đế đô của Phỉ Tây cần sáu ngày, Bạch Thời lại ngủ một giấc, đợi tới khi mở mắt ra đã có thể thành công biến về hình người rồi, chỉ là giống như lần trước, trên cơ thể cậu vẫn mang theo một chút vảy bạc đẹp đẽ, con mắt mang màu đỏ nhạt, da thịt trắng nõn như tuyết, nhìn cực kỳ mê hoặc.

Đến lúc hạ cánh, trạng thái này vẫn chưa biến mất, con cháu thế gia của Phỉ Tây tới đón tiếp điện hạ đều đưa mắt nhìn cậu, ánh mắt đờ đẫn, chỉ muốn ôm trái tim nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, tràn đầy nhiệt tình đón điện hạ về nhà, lúc này mới ôm sổ nhỏ lại gần ai kia, muốn xin chữ ký, chụp ảnh chung các kiểu để nói bắt chuyện, kết quả ánh mắt lạnh nhạt của Tống Minh Uyên vừa liếc qua, người nọ vô thức run lên, lập tức thua cuộc.

Mặc dù Tống Minh Uyên ít khi lộ diện ở Phỉ Tây, nhưng bọn họ đều biết đây là con trai của công chúa điện hạ, rất được bệ hạ yêu thương, làm sao dám chọc, đành phải cam chịu bỏ cuộc.

Bạch Thời yên lặng nhìn đại ca, không biết đây là lần thứ mấy cậu cảm thấy đại ca ngầu muốn chết, không hổ là đãi ngộ của nhân vật phản diện.

Nếu như đặt ở nguyên tác, nhất định là nhân vật chính xử lý xong nhân vật phản diện ở Erna, sau đó chuyển bản đồ tới Phỉ Tây, kết quả lại gặp nhân vật phản diện đang tỏa hào quang nơi đây, hai bên đấu đá, cho đến khi chết mới thôi.

Tống Minh Uyên đã sớm quen ngốc manh nào đó thường xuyên ngơ ngác, xoa xoa đầu cậu, nắm cằm hôn một cái.

Bạch Thời a một tiếng, liếc thấy tiểu đệ đang đứng ở sân thượng nhìn qua, vội vàng bỏ đại ca chạy tới, vỗ vỗ vai tiểu đệ, yên lặng đứng cạnh.

Bên ngoài trồng quốc hoa của Phỉ Tây, gió nhẹ thổi qua, không khí tràn đầy mùi thơm thoang thoảng.

“A Bạch.” Trì Tả bỗng lên tiếng, “Tớ chuẩn bị tạm nghỉ học một năm.”

Bạch Thời giật mình: “Hở?”

“Đi du lịch xung quanh.”

Bạch Thời im lặng một giây: “Đi đi, chú ý an toàn.”

Từ khi Phượng Tắc gặp chuyện không may, Trì Tả liền trở nên yên tĩnh, mặc dù Bạch Thời không rõ liệu tiểu đệ có thích Phượng Tắc hay không, nhưng cậu biết Trì Tả không phải là người không thể chịu nổi đả kích, chỉ cần cho thời gian điều chỉnh một chút là được, đi du lịch là ý kiến không tệ.

Trì Tả gật đầu, ừ một tiếng.

Người của Trọng Huy vẫn chưa bị diệt sạch, chưa kể đế quốc Erna vừa trải qua chiến loạn, công tác sau này vẫn còn nhiều, bởi vậy Tống Minh Uyên chỉ ở lại hai ngày liền chuẩn bị về. Lúc này Trì Hải Thiên trên cơ bản đã khỏi hẳn, Bạch Thời và Trì Tả thấy thế cũng đi theo.

Bọn họ muốn về, đương nhiên Joshua cũng không ở lại, trước khi đi còn nhìn Lam đầy ẩn ý: “Tớ vô cùng mong đợi giải thi đấu cơ giáp hữu nghị giữa hai nước.”

Lam cười tủm tỉm nhìn lại, không đáp lời.

Becky cũng đứng trong đội tiễn khách, nghe vậy vô thức nhớ tới giải thưởng “Phục vụ không ràng buộc trong ba ngày”, sắc mặt rất tệ, cho dù có chút cảm kích vì Joshua đã cứu Lam, nhưng giờ phút này hắn không nhịn được mà trợn mắt lườm tên kia một cái.

Joshua bỏ qua người nào đó, cuối cùng nhìn Lam thật lâu, tiến tới hôn hắn một cái dưới ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, quay người rời đi.

Becky thấy Lam hoàn toàn không né tránh, hốc mắt đỏ bừng, oa oa nức nở bỏ chạy, chuẩn bị tìm người nện tiền kéo tất cả át chủ bài gia nhập chiến đội, còn lâu bọn họ mới thua nhá, hừ!

Hai mắt Bạch Thời tỏa sáng, lúc lên phi thuyền không nhịn được lết tới gần đại ca nói thầm: “Đúng là hai người này có một chân, có phải nhị ca đã sớm bị đè rồi không, thời gian trước nhị ca đúng là không bình thường mà.”

Tống Minh Uyên thấy oắt con này lại bắt đầu lên cơn, nhắc nhở: “Thực ra em có thể đi hỏi xem.”

Bạch Thời suy nghĩ một lát, duỗi móng vuốt ôm anh, chui vào trong ngực: “Vậy thì còn gì thú vị nữa.”

Tống Minh Uyên: “…”

Chân tướng của sự kiện Velar đã sớm được vạch trần, hôm nay tất cả đều kết thúc, danh tiếng của đám Tống Minh Uyên, Bạch Thời và Joshua ở đế quốc càng ngày càng tăng cao hơn trước. Nhất là Tống Minh Uyên, rất được bệ hạ thưởng thức, thường xuyên được gọi tới thương lượng chính sự.

Khi được hỏi cái nhìn về tương lai của đế quốc, Tống Minh Uyên bình tĩnh nhìn ông thật lâu, lãm đạm hỏi: “Ngài muốn nghe lời nói thật?”


Bệ hạ bật cười: “Nếu không thì ta đã không hỏi cháu câu này.”

Tống Minh Uyên gật đầu, ngày hôm sau đưa cho ông một bản phương án cải cách.

Hoàng thất vĩnh viễn là hoàng thất, địa vị không thay đổi, nhưng quyền lực không thể tập trung như trước, phải từ từ rút ra, thiết lập một chức vị chấp hành khác được quyết định do bỏ phiếu. Bởi vì không ai có thể cam đoan đời sau của hoàng thất mãi mãi ưu tú được, nhỡ xuất hiện một tên hôn quân, người gặp nạn chính là dân chúng.

Đương nhiên, cũng có thể để hoàng thất và quan chấp hành cùng tồn tại, phân ra chủ yếu và thứ yếu cùng nhau chấp chính, hết thảy phải xem kết quả thương lượng.

Có thể nói, phương án này cực kỳ lớn mật. Sau khi Tống tướng quân biết được chỉ thấy mắt tối sầm lại, sâu sắc cảm giác mình có thể dọn đồ đi Phỉ Tây tị nạn rồi, nhưng nghĩ là nghĩ thế, ông biết con út trước giờ luôn tỉnh táo, không phải là người lỗ mãng, làm như vậy chắc chắn đã nắm chắc không có rủi ro, đành yên lặng chờ đợi.

Tống Minh Uyên có thể lấy ra bản cải cách này, cũng là vì nhận ra gần đây bệ hạ có cân nhắc vấn đề kia, dù sao đã đưa rồi, còn lại phải xem ý bệ hạ.

Đế vương nhìn phương án này, im lặng rất lâu.

Sau khi Velar gặp chuyện không may, ông đã nghĩ rất nhiều, thời gian ấy ngoại trừ phản quân, chủ đề người ta nói đến nhiều nhất chính là thái tử, chỉ là bên phía hoàng thất không tìm được đứa trẻ nào ưu tú như Velar, mặc dù cũng có người khá xuất sắc, nhưng ông bắt đầu ý thức được không thể giao quốc gia cho một người như vậy.

Quyền lực đời này truyền đời kia thật sự đầy rủi ro.

Đế vương khép tài liệu lại, cải cách là một quá trình dài, có thể không chảy máu là tốt nhất.

Cuộc sống diễn ra như thường ngày, Tống Minh Uyên không hỏi về chuyện này, tiếp tục xử lý công việc trong tay. Phòng Thiên Kỳ và Joshua cũng giúp đỡ, chuẩn bị cùng ra tay nhổ sạch người của Trọng Huy.

Bạch Thời ngẫu nhiên cũng giúp đỡ một chút, nhưng gần đây cậu không đi được, bởi vì trong nhà xảy ra một việc cực lớn, đó chính là em gái và mẹ được gửi tới sao Bạch Thụy tị nạn bây giờ không về được rồi.

Việt tướng quân rất đau đầu, triệu tập bọn họ mở cuộc họp gia đình, chuẩn bị dẫn hai đứa con trai đi đòi… À không, đón người. Mặc dù cha vợ không chào đón ông, nhưng đã có hai đứa cháu ngoại ở bên khuyên bảo, xác xuất thành công hẳn là rất lớn.

Việt Tu suy nghĩ một lát: “Ba, nói như vậy nhỡ ông ngoại cũng bắt ba ở lại luôn, lúc ấy chúng ta hoàn toàn không về được rồi.”

Việt tướng quân: “…”

Bạch Thời: “…”

Việt tướng quân cảm thấy có lý lắm, để hai người ngoan ngoãn trông nhà, còn mình đi đón vợ và con gái. Bạch Thời nhìn ông bước lên phi thuyền không nao núng, há hốc miệng, không khỏi cảm thán: “Gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh lẽo, tráng sĩ một đi không trở lại. Đi vào hang hổ gặp thuồng luồng, ngửa mặt thở dài thành bạch hồng.”

Việt Tu quay đầu nhìn cậu: “… Có ý gì?”

“Không có gì.” Bạch Thời đáp, đi vào phòng.

Đương nhiên cậu chỉ nói giỡn thôi.

Thuốc của nhân ngư đang trong giai đoạn thí nghiệm, một khi thành công có thể cải thiện hiện trạng con lai yếu ớt, cải biến địa vị kì thị, hơn nữa đế vương đã biết thân phận của họ, bây giờ tới sao Bạch Thụy không cần lo lắng nhiều, như vậy ông ngoại có thể gặp họ nhiều hơn, dần dần cũng tan oán khí.

Bạch Thời nghĩ xong lên lầu, định đi xem

“Ha?”

“Cho dù ba tự đi, nhưng cũng phải ở đó một một gian chứ hả?”

Việt Tu gật đầu: “Có lẽ sẽ không ngắn, sao thế?”

Bạch Thời không vui: “Em vẫn chưa kết hôn mà, ba mẹ không có mặt làm sao cử hành hôn lễ được?”

Việt Tu: “…”

Bạch Thời nhìn đại ca độc thân, cảm thấy mình có chút không đúng, tiến tới vỗ vỗ vai an ủi, không kiềm lòng được mà nói: “Nên tìm chị dâu cho em rồi đó, mà nói rốt cuộc làm sao anh chống cự được thời kỳ động dục vậy?”

Việt Tu: “…”

Việt Tu dở khóc dở cười, xoa đầu cậu.

Bạch Thời không nhận được đáp án, không thèm quan tâm, chơi với Tri Nguyên thú một lát rồi tới tìm đại ca, thấy anh rất bận rộn, cảm thấy trong thời gian ngắn có lẽ đừng nghĩ tới hôn lễ, đành cam chịu ngồi xuống giúp đỡ.

Đối với văn kiện kia, đế vương chưa nói đồng ý, cũng chưa nói phản đối, nhưng nửa tháng sau vung tay lên, ném toàn bộ sự vụ cho đám Tống Minh Uyên để bọn họ tự quyết định, bản thân ông kéo con gái và vợ chạy tới sao Thương Hà.

Bạch Thời sửng sốt, sau đó nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Cuối cùng anh ấy cũng có ý thức rồi hả?”

“Ừ, chỉ là vẫn chưa tỉnh, chắc bây giờ có thể cử động.”

Bạch Thời đoán sớm muộn gì người cũng tỉnh thôi, lập tức vui vẻ, ngồi lại một lát, thấy người của quân bộ nhờ cậu tới, đành phải đi cùng.

Tư liệu ở tổng bộ của Trọng Huy được hai nước dùng chung, có một vài tri thức khó hiểu phải nhờ tới Lục Việt, bây giờ bọn họ chỉ cần trông thấy Lục Việt hoặc Trọng Thiên là hai mắt tỏa sáng ngay.

Bạch Thời giao Lục Việt cho họ như mọi khi, dự định tới phòng huấn luyện giết thời gian, lúc này lại bị người ở quân bộ ngăn cản, nghe ngóng tình huống về Phi Minh, không khỏi giật mình: “Sao thế?”

“Chỉ muốn hỏi người này thế nào?”

Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Đến cùng là có chuyện gì?”


“Cậu cứ nói đi.”

Bạch Thời không rõ lắm, nhưng đánh giá rất đúng trọng tâm, càng nghĩ càng thấy không ổn, đợi xong việc lập tức chạy tới chỗ Phi Thần, sau đó vừa mở cửa đã thấy Tiểu Cẩm với dáng ngồi dịu dàng khuê cách đang ngồi trên ghế sô pha làm người mẫu cho Phi Minh, tiếp tục giật mình.

“Anh.” Tiểu Cẩm lập tức chạy tới chào hỏi, được xoa đầu xong vội vàng về chỗ cũ, tiếp tục làm người mẫu.

Phi Minh nguyên tục nhìn bảng vẽ, thấy Bạch Thời chỉ gật đầu, coi như chào hỏi.

Bạch Thời yên lặng đi tới chỗ ngồi gần cửa sổ, nhìn bọn họ đầy tò mò ngạc nhiên, đợi Phi Thần rót trà cho mình mới rời mắt, thì thào hỏi: “Có phải bọn họ đã?”

“Vẫn chưa.” Phi Thần cười ngồi xuống phía đối diện, “Nhưng tớ cảm thấy đã gần lắm rồi, thái độ của anh tớ đối với cô nàng khác xa những cô gái khác.”

Nói nhảm, tiểu Cẩm được quân đội nuôi lớn cơ mà, nếu hai người yêu nhau, toàn bộ người ở quân bộ đều thành cha vợ… trái tim Bạch Thời đập mạnh một cú: “Đừng bảo ảnh…”

“Không đâu.” Phi Thần đoán được băn khoăn của cậu, “Về mặt tình cảm anh tớ rất chân thành, không đùa giỡn đâu.”

Vậy là tốt rồi, Bạch Thời hơi yên tâm, tuy nói Phi Minh có vẻ hơi lạnh, nhưng thực ra đối xử với người khác không tệ, như vậy tiểu Cẩm cũng có người chăm sóc.

Bạch Thời ăn tối xong mới về, nhìn sắc trời, báo cho anh trai mình một tiếng, chạy tới Tống gia, tắm rửa xong xuôi, bò lên giường vào mạng.

Lúc Tống Minh Uyên trở lại đã thấy ngốc manh ngủ rồi, ánh mắt dịu lại, tắm rửa qua loa xong bèn kéo người vào lòng, hai mắt nhắm lại.

Ngày qua ngày, trong lúc bận rộn, Tống Minh Uyên cũng đang suy tính tới chuyện kết hôn, chỉ là Việt tướng quân một đi không trở lại, tới nay vẫn chưa có tin tức, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Bạch Thời âm thầm đồng tình với ba mình một lát, lại nhìn đại ca, đề nghị có nên động phòng trước không nè.

Tống Minh Uyên nhìn bạn nhỏ nào đó, đè xuống, bắt đầu hưởng thụ bữa ăn..

Bạch Thời nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, không biết đây đã là lần thứ mấy cậu cảm khái, may mà lúc trước kéo đại ca lọt hố cùng, nếu không thì sao người như vậy có thể thuộc về cậu được?

Cậu tiến tới hôn đại ca một cái, thỏa mãn rúc vào ngực anh, ngủ thật say.

Lần mở mắt tiếp theo đã thấy ngoài cửa sổ chim hót hoa nở, Bạch Thời duỗi người, trước mắt là cảnh tượng xa lạ và quen thuộc, bên cạnh còn để một cái máy tính và ít tư liệu, còn có một chén cà phê rỗng.

Bạch Thời nhìn xung quanh một vòng, phản ứng thật lâu, lại phản ứng thật lâu, lập tức câm nín.

Mẹ nó, đây không phải là phòng mình sao?! Sao mình lại trở lại?! Đại ca đâu? Tiểu Tả đâu? Lão đầu đâu? Mọi người đâu? Đâu hết rồi?!

Dường như đáp lại lời kêu gọi của cậu, cửa phòng mở ra, anh trai ruột của Bạch Thời – Bạch Khiêm rảo bước tiến vào, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước: “Tỉnh rồi? Ra ăn cơm.”

Bạch Thời ngơ ngác nhìn anh, há hốc miệng, cảm thấy mũi cay cay: “… Anh.”

Bạch Khiêm thấy sắc mặt cậu không ổn, sờ đầu một cái: “Không thoải mái hay là gặp ác mộng?”

Bạch Thời sững sờ tóm lấy cổ tay anh, ngao một tiếng, dùng sức nhào qua ôm chặt lấy anh: “Đại ca!”

Bạch Khiêm: “…”

Bạch Khiêm tốn bao nhiêu sức lực mới dỗ dành được em trai động kinh nhà mình, bảo cậu rửa mặt ăn cơm. Bạch Thời ngoan ngoãn dạ, chạy vào phòng tắm.

Trí nhớ trước khi xuyên việt ầm ầm nhào đến, rõ ràng như thể chưa bao giờ rời khỏi, cậu nhớ mình ăn cơm đại ca nấu, tới bệnh viện Thần Ái truyền nước biển, sau đó đã xuyên việt.

Bây giờ nhìn lại… Mới một đêm trôi qua?

Nhưng cậu đã ở lại đó nhiều năm, bây giờ chỉ cần nghĩ thôi vẫn còn khắc sâu ấn tượng. Bạch Thời sững sờ nhìn mình qua gương, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ.

Mất bao nhiêu thời gian để đọc xong một quyển sách?

Nếu đọc nhanh, tốn một đêm là đủ, cho nên… Quả nhiên là mơ sao?

Không trở về được sao?

Sắc mặt Bạch Thời tối sầm lại, mở cửa đi ra phòng khách, thấy bên bàn có cháo hoa, yên lặng liếc nhìn ông anh trai nhà mình, dân đen, ngươi dám cho ta ăn thứ này sao?

Bạch Khiêm mơ hồ cảm thấy khí thế trên người em trai mình khác với lúc trước, tò mò nhìn cậu, ngay sau đó bắt gặp phải cặp mắt nhỏ đầy ghét bỏ kia, khóe môi cong cong, giọng điệu cực kỳ dịu dàng: “A Bạch, không muốn ăn?”

“…” Bạch Thời lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, ngoan ngoãn cúi đầu húp cháo, đừng đùa, không chọc nổi ông anh nhà cậu đâu, quả thực còn khủng bố hơn nhị ca nữa đó!

Bạch Khiêm hơi thỏa mãn, đợi cậu ăn xong lập tức ra lệnh bạn nhỏ nào đó đi rửa bát, còn mình tới công ty làm việc, giữa trưa quay về.

Bạch Thời dạ một tiếng, nghe lời làm việc, sau đó tiếp tục ngồi trên sô pha ngơ ngác.

Mặc dù thời điểm vừa xuyên việt cậu luôn nghĩ tới việc trở về, nhưng trải qua nhiều thứ như thế, cậu đã sớm coi mình thành người ở đó, không thể nào rời bỏ nơi ấy nữa rồi, bây giờ đột nhiên về nhà, cứ cảm thấy trái tim thật trống rỗng.

Đúng rồi, còn có đại ca.


Nếu cậu về, có phải đại ca cũng về không? Cậu nhớ đại ca có cho mình địa chỉ, nhưng nếu đại ca không ở thành phố này, có muốn tới đây cũng không tới vào lúc này.

Bạch Thời ai oán thở dài, lại ngơ ngác nửa ngày, yên lặng quay về phòng ngủ rúc vào chăn trồng nấm, mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông mới chịu xuống giường. Cậu tự tay mở cửa, nhìn anh đẹp trai mà mình ưng khi gặp ở quán bar, khẽ giật mình.

Người ngoài cửa cũng khẽ giật mình, nâng cằm bạn nhỏ nào đó lên: “A Bạch?”

Bạch Thời: “…”

Mẹ nó, tình huống bây giờ là sao?

Người phía ngoài thấy cậu đờ đẫn, cảm thấy cực kỳ quen thuộc, chủ động vào nhà đóng cửa, xoa đầu một cái: “A Bạch, là anh.”

Bạch Thời há hốc mồm: “… Đại ca?”

“Ừm.”

Bạch Thời ngơ ngác, giật mình nhớ tới trước khi xuyên việt có nghe bạn mình nói bên cạnh anh đẹp trai có trai lạ, tò mò hỏi.

Tống Minh Uyên nói: “Đấy là em họ anh.”

Bạch Thời giật mình bừng tỉnh, ngay sau đó cảm thấy mừng muốn chết, như thể mới trúnẫyổ số năm trăm vạn, cậu đã câu được anh đẹp trai mình thích rồi nè, lần sau kéo anh tới quán bar, chắc chắn đám người kia sẽ bị hù chết cho coi.

Tống Minh Uyên nheo mắt nhìn cậu: “A Bạch, làm sao em biết anh tới quán bar, hơn nữa còn có người đi theo?”

Bạch Thời: “…”

“Ha?”

Bạch Thời nhìn anh, cảm thấy khí thế của đại ca vẫn mạnh như vậy, hơi do dự một chút đành khai báo toàn bộ.

Tống Minh Uyên gật đầu: “Khó trách anh cũng xuyên việt.”

“Ừ, em hại mà.”

“Không nhất định.” Tống Minh Uyên thấy ngốc manh đang nhìn mình, đành nói tiếp.

Nhà anh ở thành phố khác, tới thành phố C là vì đi công tác, ngày đầu tới khá rảnh rỗi, bèn tìm một quán rượu, sau đó phát hiện người ngồi trong góc cực kỳ thuận mắt.

Anh còn định làm quen, nhưng sau đó có việc phải về, mấy ngày tiếp theo đều bận rộn nên không rảnh rỗi tới đó, mãi tới khi em họ tới thăm anh mới rút được thời gian, dẫn cậu ta tới quán bar, muốn thử xem có thể gặp lại người nọ hay không, nhưng đáng tiếc vận khí không tốt, hơn nữa tên em họ ngốc kia còn uống say, anh đành phải đưa nó về.

Bạch Thời mất trọn vẹn vài giây để tiếp thu thông tin: “Người kia là em?”

“Ừ.”

Hai người nhìn nhau, rơi vào trầm mặc. Nói cách khác, nếu như may mắn, có lẽ ba ngày sau họ sẽ gặp lại, kết quả lại bị ném vào trong sách, mất bao nhiêu năm mới tu thành chính quả.

Họ đã đắc tội với thần sao?

Bạch Thời yên lặng bỏ qua suy nghĩ quỷ dị này, kéo anh ngồi xuống sô pha hàn huyên một chút, sau đó tìm ra điểm giống nhau, trước khi gặp chuyện không may một ngày, bọn họ đều tới bệnh viện Thần Ái!

Cậu là vì tiêu chảy, còn đại ca là vì tên em họ ngốc kia uống say quá, không cẩn thận bị thương nhẹ, cho nên mới đưa đi bệnh viện.

Bạch Thời nói: “Em đã nói bệnh viện này không đáng tin, anh thì sao? Có nói gì không?”

Tống Minh Uyên nói: “Anh nói anh không tin thần.”

Bạch Thời: “…”

Vậy là quả nhiên họ đã đắc tội thần phải không?

Tống Minh Uyên thấy bạn nhỏ này lại thất thần, nắm cằm bắt cậu nhìn mình. Bạch Thời giật mình, đưa mắt nhìn anh đẹp trai, không nhịn được duỗi móng vuốt vuốt mặt anh một cái. Đáy mắt Tống Minh Uyên mang nét vui vẻ, cúi đầu hôn.

Bạch Thời nín thở, ôm chặt lấy anh.

Cửa phòng đột ngột vang lên tiếng mở cửa, trái tim yếu ớt của cậu run lên, vội vàng nhìn sang, thấy anh trai nhà mình đang đứng đằng kia im lặng nhìn chằm chằm vào họ, lập tức run rẩy: “…. Anh anh anh, anh đã về.”

Bạch Khiêm nhẹ nhàng lên tiếng, dò xét Tống Minh Uyên, nói thầm người này không hề đơn giản, hỏi: “Vị này là?”

“Là bạn, bạn…” Bạch Thời cà lăm, đến bây giờ cậu vẫn chưa come out à nha, không biết người nhà sẽ có suy nghĩ gì, sợ muốn chết!

“Bạn bè.” Tống Minh Uyên biết rõ thế giới này khác với nơi ấy, đương nhiên mức độ chấp nhận cũng khác nhau, phải đợi anh nắm chắc mới được, anh đứng dậy, đưa tay ra, “Em là bạn cậu ấy, chào anh.”

Bạch Khiêm bắt tay lại, nhẹ nhàng nói: “Đã trưa rồi, hay là ở lại ăn cơm?”

Tống Minh Uyên đang muốn giữ gìn mối quan hệ với người nhà của Bạch Thời, đương nhiên đồng ý.

Bạch Khiêm bảo hai người nói chuyện trước, mình đi ra tiệm cơm mua mấy món ăn, cố ý chọn một món em trai nhà mình không thích ăn, ra tiệm thuốc mua thuốc xổ, nghiền nát bỏ vào, bình tĩnh mang về, mời hai người ăn cơm.

Lúc này Bạch Thời đã tỉnh táo, không ngừng nói tốt cho bạn trai, lảm nhảm đủ điều rằng Tống Minh Uyên cực kỳ quan tâm chăm sóc mình.

Bạch Khiêm cười gật đầu, động tác tự nhiên như không gắp thức ăn cho Tống Minh Uyên: “Trước kia anh vẫn làm việc ở nơi khác không quan tâm tới nó, nhờ có mấy đứa, làm phiền mấy đứa rồi.”

Tống Minh Uyên nói: “Là việc nên làm thôi.”

Bữa cơm này ăn rất hòa khí, chỉ là sau khi ăn xong Tống Minh Uyên trúng thuốc xổ phải vào bệnh viện. Ban đầu Bạch Thời còn khờ dại nghĩ rằng không hợp đồ ăn, mãi tới khi thấy anh trai mình thờ ơ đổ toàn bộ đĩa đồ ăn kia đi, thuận miệng hỏi. mới biết nó đã bị bỏ thuốc xổ, lập tức kinh hãi.

“Vì vì sao chớ?”

“Còn cần hỏi vì sao.” Bạch Khiêm nói, “Nếu như em có một đứa em trai quý giá, khi em về nhà lại gặp nó bị một người đàn ôm xa lạ vừa ôm vừa gặm, cũng sẽ rất không vui.”

Bạch Thời: “…”


Bạch Khiêm dịu dàng nhìn em trai mình: “Được rồi, người thừa đã đi, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ rồi.”

Bạch Thời: “…”

Móa, anh zai à, anh có nên phúc hắc như vậy không? Có phải mấy năm nay anh làm chuyện thất đức quá nhiều cho nên mới báo ứng vào em, rồi em đây mới bị xuyên việt đúng không hả? Chứ không thì vì sao lúc trước em độc miệng mãi mà không xuyên, anh vừa tới là xuyên mất? Việc này sao có thể trùng hợp như vậy chứ?!

Bạch Khiêm hỏi: “Không có gì muốn nói à?”

Bạch Thời ậm ừ cả buổi, ăn ngay nói thật: “Em yêu anh ấy.”

Bạch Khiêm yên lặng nhìn cậu.

Bạch Thời đối mặt với anh: “Em thật sự rất yêu anh ấy.”

Bạch Khiêm nhìn cậu thật lâu, cuối cùng vươn tay xoa đầu em trai mình.

Tống Minh Uyên nghỉ ngơi nửa ngày mới xuất viện, vì hòa bình, Bạch Thời không dám nói nhiều, nhưng Tống Minh Uyên nào phải người bình thường, anh càng nghĩ càng thấy không đúng, tiếp tục tới nhà chơi, còn đến liên tiếp ba ngày.

Vào ngày thứ ba, anh mua chút thuốc ngủ nghĩ cách để Bạch Khiêm uống, sau đó ngay lúc Bạch Khiêm ngủ say lập tức đẩy A Bạch vào phòng cậu, ăn xong lau sạch.

Ngày hôm sau Bạch Khiêm tỉnh dậy thấy em trai mình bị ăn ngay dưới mắt mình, cười dịu dàng, lập tức hắc hóa.

Bạch Thời kinh hãi nhìn hai người đối đầu, cảm giác mình như một cọng cỏ non đứng trong cuồng phong vũ bão, lá gan rung động quan sát vài giây, cảm thấy sẽ mất mạng đó, đành yên lặng lẻn vào phòng ngủ, đeo tai nghe lên mạng.

Âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên, cậu nhìn nhóm thảo luận, phẫn nộ gõ lạch tạch: “Móa, một lũ khốn nạn!”

Cả đám ngạc nhiên: “Hôm nay chưa uống thuốc à?”

Bạch Thời hít sâu một hơi, nhẫn nại không bùng cháy: “Gửi nhầm, tiểu thuyết của mấy ông viết đến đâu rồi?”

“Bắt đầu càn quét băng đảng và thi đấu.”

Bạch Thời giật mình nhớ tới khoảng thời gian ấy, cố nén cảm xúc trong lòng: “Bao giờ viết tiếp?”

“Nói sau, trước mắt bọn tôi vẫn còn mấy bộ chưa xong, cái này phải tồn trữ một thời gian ngắn, xem tâm trạng đi, chẳng biết sẽ ghi đến đâu.”

Bạch Thời có dự cảm xấu: “Đừng bảo là bỏ hố chứ?”

“Sao có thể? Xem nhân phẩm của bọn tôi đê!”

Bạch Thời ừ, nhịn một chút, không nhịn được, hỏi một đống thứ, ví dụ như đến cùng thì đám người thời kỳ văn minh đã đi đâu, liệu có thể quay lại không, đến cùng thì ở thời kỳ văn minh Tống gia hay Việt gia mới thành vua vậy.

“Không biết, chưa nghĩ tới?”

Bạch Thời không vui: “Sao có thể chưa nghĩ tới?”

“Không liên quan tới nam chính, bọn tôi chỉ đang nghĩ đến một giai đoạn gần nhất, sau đó có thể khiến nhân vật chính thăng cấp cưa gái là được.”

Bạch Thời tự động bỏ qua cái câu “cưa gái” kia, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Ngẫm lại đi, nhỡ có một ngày bọn họ trở về thì sao? Nhỡ đâu phát triển thành văn minh cao cấp thì sao? Hoặc nhỡ bọn họ mang về một bản đồ vũ trụ mới? Chưa kể có lẽ gene của họ xảy ra vấn đề, đời sau không bằng đời trước, muốn trở về tìm kiếm cách giải quyết từ những người sống sót? Câu chuyện hay như vậy mà!”

“Không, quá phiền toái, cứ giết chết Tống Minh Uyên rồi kết thúc là được.”

Bạch Thời há hốc miệng, ý thức được cái kết mà đám kia nói không cùng thế giới với cậu, đành thôi, yên lặng nói chuyện đến tối, nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau cậu tỉnh lại bên trong dinh thự của Tống gia, Tống Minh Uyên đã dậy từ lâu. Hai người đối mặt, Tống Minh Uyên nâng cằm bạn nhỏ nào đó lên: “Có phải em lại nói gì đó không?”

Bạch Thời: “…”

Mẹ kiếp, rõ ràng đã qua cửa rồi mà, việc này không khoa học!

“Nói.”

Vì vậy Bạch Thời ngoan ngoãn khai báo toàn bộ.

“Những tinh hệ khác? Văn minh cao cấp?”

Bạch Thời đờ đẫn gật đầu, không nhịn được phải bổ sung: “Em nói bừa thôi, không liên quan đến em phải không? Về phần vì sao lại xuyên… Đừng hỏi em, hỏi thần.”

Tống Minh Uyên đứng dậy: “Được rồi, đợi đám người kia xuất hiện rồi nói sau, xuống lầu ăn cơm.”

Bạch Thời nghĩ thầm cũng phải, bên cạnh nhiều nhân vật lợi hại thế này, chưa kể còn có cơ giáp mạnh mẽ và thú cưng, còn có cái gì cậu không làm dược đây? Tốt nhất là đối phương đừng có làm màu, bởi vì ông đây còn biết làm màu hơn nhá!

Cậu mặc quần áo tử tế, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, vô thức nghĩ tới câu chuyện lần này không nằm trong phạm vi cân nhắc của mấy tên kia, cũng không có giới hạn cái kết… Cậu bỗng nhiên có dự cảm, có khi bọn họ sẽ ở lại thế giới này mãi mãi.

Đến khi tóc trắng, đến khi mặt mũi nhăn nheo, cùng nhau trải qua những chuyện vui vẻ trong đời, sau đó nhắm mắt lại, cùng trở về hiện thực tiếp tục một cuộc đời khác.

Tống Minh Uyên thắt ca vát, thấy Bạch Thời lại đang ngơ ngác, xoa đầu một cái: “A Bạch?”

Bạch Thời nhìn người đàn ông xuất sắc trước mắt, vươn tay, nhào vào lòng anh.

HOÀN CHÍNH VĂN

Cuối cùng cũng hoàn rồi~~~~~~ ✪◡ू✪

Cám ơn các gái đã theo tui trong thời gian vừa qua (๑・ω-)~♥

Chuyện của Trì Tả và Phượng Tắc sẽ có trong ngoại truyện, ngoài ra còn có cả sự xuất hiện của bánh bao nhỏ nha~

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận