Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Có thể nói Bạch Thời đã chạy trối chết, cậu đứng trong phòng tắm thật lâu, bắt đầu suy nghĩ có nên chuyển qua chỗ khác để ngủ tiếp không, chỉ là chuyển rồi thì mai phải giải thích thế nào đây? Mộng du hả? Nhưng trước kia chưa từng bị mà, nếu như nói là kỹ năng mới liệu có ai tin không?

Cậu vừa nghĩ vừa chậm rãi lết qua, sau đó bước chân dừng lại, phát hiện đèn phòng ngủ đã bật từ bao giờ, đại não trống rỗng mất mấy giây, yên lặng nhìn qua, cố gắng giả bộ như bình thường: “Đại ca.”

Tống Minh Uyên đã sửa sang quần áo xong rồi, đang tựa vào đầu giường, tâm trạng có vẻ không tệ chút nào, liếc cậu một cái, biết rõ còn cố hỏi: “Làm sao thế?”

“… Không sao.” Bạch Thời do dự một giây, bỏ qua ý định chuyển đến chỗ khác ngủ, chậm rãi bò lên giường, do dự một chút liền hỏi: “Anh tỉnh từ bao giờ thế?”

“Vừa mới.”

“Ồ.” Bạch Thời hơi yên tâm, vén chăn lên co người lại thành một nắm, cảm thấy mình vẫn chưa hoàn hồn lại từ chấn động lúc nãy.

Ở trong mơ, cậu đã lăn trên giường cả buổi với một bóng người mơ hồ, cuối cùng linh hồn phá vỡ khỏi cơ thể mà xông lên tận chín tầng mây, phải nói là cực kỳ thoải mái, sau đó lại lười biếng nằm trong chốc lát, chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang ôm đại ca thật chặt, quần áo hai người không chỉnh tề, hơn nữa áp sát thật là sát, bờ môi chạm vào nhau như có như không, thậm chí hơi thở cũng quyện lại với nhau.

Bạch Thời chỉ thấy hình ảnh sắp chìm xuống trong đầu lại hiện lên, mà bóng người mơ hồ ấy cũng đổi thành người trước mắt, rõ ràng tới mức khiến cậu thậm chí có ảo giác mình vừa mới lăn lộn trên giường cùng đại ca, ảo giác làm cậu sợ tới mức vội vàng bỏ chạy.

Nhưng càng ép bản thân không nghĩ tới, mấy thứ kia càng rõ ràng hơn, thời gian dần qua còn tỉ mỉ và chi tiết vô cùng, quả thực làm Bạch Thời muốn tuyệt vọng.

Không thể phủ nhận, cậu có chút tình cảm với đại ca.

Mặc dù người này vẫn chưa tới hai mươi, nhưng từ khi gặp tới nay đều biểu hiện quá chính chắn, quá mạnh mẽ, cũng khiến người khác rất an tâm, làm cậu hoàn toàn quên sự tồn tại của tuổi tác, cho nên ngoại trừ tình cảm huynh đệ như đối với Lam và Trì Tả, thì cậu còn có thêm phần ỷ lại vào người này.

Nhưng chút tình cảm này cũng có giới hạn thôi, cậu sẽ không đời nào làm nó biến chất tới cấp bậc người yêu đâu, bởi vì đây là một quyển tiểu thuyết, còn là một quyển truyện chủng mã.

Cậu là gay, riêng chuyện liên quan tới phương diện này, lúc trước đám kia thảo luận hoàn toàn không đề cập tới, nhưng sau khi xuyên việt cậu đã cố tình để ý rồi, ở thế giới này, hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp, nhưng bởi vì cậu là nhân vật chính trong truyện chủng mã, cậu biết đám đàn ông hoặc tiểu đệ mà mình gặp đều thẳng tắp hết lượt, tuyệt đối không có ai cong đâu, đương nhiên người trước mắt cũng thế.

Huống chi cậu phải về nhà, nhất định không thể gieo họa cho người khác, bởi vậy từ trước kia rất lâu, Bạch Thời đã phân rõ giới hạn, cậu nghĩ mình có thể tuân thủ và khống chế, nhưng chuyện tối nay khiến cậu cảm nhận được chút nguy hiểm. Bạch Thời quyết định phải cách xa người này một chút, cậu muốn yên tĩnh.


Tống Minh Uyên nhìn cái nhúm nhỏ bên cạnh, không biết oắt con này đang nghĩ gì, anh đưa tay đắp chăn cho cậu, đứng dậy đi xuống giường.

Bạch Thời sững sờ, lập tức ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh bước vào phòng tắm, chợt nhớ vừa nãy không nhìn kỹ, chẳng biết cái thứ kia của mình có dính vào người anh không, nhỡ dính vào thật thì cậu phải làm sao đây?

Bạch Thời giãy dụa đấu tranh trong chốc lát, chậm rãi xuống giường lết về phía trước, vịn cửa phòng tắm nhìn sang, thấy đại ca đang rửa tay, nghĩ thầm: mới vậy mà đã xong rồi? Tốc độ thật là nhanh.

Tống Minh Uyên thản nhiên lau sạch nước đọng trên tay, quay người nhìn cậu.

Bạch Thời tranh thủ liếc nhìn một vòng, phát hiện không có vấn đề, thở phào một tiếng, sau đó lặng lẽ đối mặt với anh, trong đầu thì nghĩ phải nói gì đây? Không có khả năng vừa đi vệ sinh xong lại đi nữa chứ? Nhưng nếu không trả lời vậy thì biết phải nói thế nào, rình trộm hả? Cậu muốn chết hay là muốn chết?

Tống Minh Uyên nhìn cặp mắt nhỏ ngốc manh của Bạch Thời, thích thú mở cho cậu một lối thoát: “Gặp ác mộng? Không ngủ được?”

Bạch Thời ngoan ngoãn gật đầu, đại ca quả là khéo hiểu lòng người!

Ánh mắt Tống Minh Uyên mang ý cười, xoa xoa đầu Bạch Thời, kéo cậu về: “Nhắm mắt lại, chỉ một lát là ngủ ngay.”

Bạch Thời lại nghĩ tới mấy hình ảnh H kia, vô thức rụt rụt sang bên cạnh, trong đầu không ngừng nghĩ phải qua cửa về nhà, từ từ tỉnh táo, sau đó lại nghĩ nhỡ không về nhà được thì phải làm sao đây?

Đến lúc đó cậu chỉ có hai con đường, một là thử tự sát, hai là sinh sống ở đây, nếu chọn phương án thứ hai thì chắc chắn là phải tìm bạn rồi, nếu không sống một mình thì cô đơn lắm.

Nhưng mà căn cứ vào định luật của truyện chủng mã, những người lợi hại xuất sắc xung quanh cậu đều thẳng hết, chỉ có một trường hợp đặc biệt duy nhất hứng thú với cậu thì đã bị cậu chém chết rồi, cộng với việc có lẽ lúc ấy cậu đã thay đổi đến mức siêu ngầu, cực trâu, chắc những người mộ danh mà tới đều là 0, vấn đề là cậu cũng là 0, thụ thụ chơi với nhau thì có thể làm gì? Uống trà nói chuyện phiếm hả? Vậy thì thà chết luôn cho rồi.

Bạch Thời lại cảm thấy tuyệt vọng, co lại thành một nắm nhỏ.

Tống Minh Uyên đưa tay tắt đèn, yên lặng nhìn qua hình dáng mơ hồ trước mặt, một lát sau, chậm rãi nhắm mắt lại.

Năm mới đã qua, các vị quản lý và các đội viên cũng lục tục trở về, câu lạc bộ lại náo nhiệt như trước.


Khả năng điều chỉnh bản thân của Bạch Thời vẫn tốt như thế, mặc dù một ngày sau khi chuyện xảy ra cậu vẫn còn hơi xấu hổ, cứ vô thức nghĩ này nghĩ nọ, nhưng sau khi ai trở evè ngủ phòng nấy, cậu đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Bạch Thời yên lặng an ủi bản thân rằng mấy thứ kia chỉ là ảo giác thôi, tiếp tục canh chừng đại ca, ý định bảo vệ phụ tá đắc lực nhất, tranh thủ sớm ngày giết được nhân vật phản diện, thuận lợi qua cửa.

Cậu vẫn nhớ tới chuyện của Lục Việt, cũng đã từng tìm một chỗ không người thử gọi nó, hỏi xem lần trước nó muốn nói gì, nhưng tinh thần lực của cậu đã không còn là cấp S nữa, căn bản không thể nào liên lạc với nó khi ở bên ngoài. Nếu cậu muốn trò chuyện với Lục Việt lần nữa, chắc phải phóng cơ giáp ra rồi ngồi vào khoang điều khiển.

Lúc trước trong câu lạc bộ chỉ có mỗi mình cậu và đại ca, căn bản là không đi được, bây giờ các đội viên đã trở về, Bạch Thời liền dặn Phi Minh thỉnh thoảng chú ý tới đại ca một chút, đừng để anh rời khỏi hành tinh này.

Ưu điểm lớn nhất của Phi Minh là không hỏi một câu vì sao như Lam hay Trì Tả, nghe vậy cũng chỉ lạnh lùng ừ một tiếng.

Bạch Thời yên tâm, đi ra ngoài bắt xe bus, đi tới trung tâm phục vụ cơ giáp lớn nhất thành thị. Nơi này không chỉ có các dịch vụ sửa chữa và bảo dưỡng chuyên nghiệp, mà còn cung cấp một không gian riêng biệt, tính bảo mật rất cao, vô cùng thích hợp với những người có cơ giáp nhưng không có phòng làm việc riêng.

Cậu thuê một gian, lập tức phóng Lục Việt ra.

Bạch Thời vừa ngồi xuống là khoang điều khiển đã tự động bật sáng, giọng nói của Lục Việt vang lên bên tai: “Tinh thần lực của cậu lại giảm, tui hiểu rồi, cậu vốn là cấp A, ngẫu nhiên mới đột phá tới cấp S, đúng không?”

“Ừ.”

Lục Việt thở dài đầy ưu thương: “Được rồi, nể tình cậu là chủ nhân, tui sẽ không nói gì nữa.”

Bạch Thời: “…”

Đồ nhị hóa chết tiệt, nếu mi thật sự không muốn nói gì, sao còn khơi gợi như thế hả?

Lục Việt hỏi: “Cậu có huấn luyện tinh thần lực rồi hả?”

“Ừ.”


Lục Việt lập tức cổ vũ: “Cậu phải cố gắng lên, ra sức cố gắng tới một ngày có thể giữ nguyên cấp S, tinh thần lực của cậu càng cao, tui càng có thể phát huy uy lực lớn hơn.”

Bạch Thời lại ừ một tiếng, không muốn tốn thời gian với nó nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề tới chính sự. Nhờ có Bạch Thời nhắc nhở mà Lục Việt mới nhớ ra, giọng điệu rất chi là kinh hãi: “Tui nói cho cậu biết nha, từ đó tới giờ đã là bảy trăm hai mươi sáu năm trôi qua! Ôi trời đất thiên địa ơi, tui đã ngủ lâu như vậy!”

Đồng tử của Bạch Thời hơi co lại, cậu nên nghĩ tới từ trước mới phải, cơ giáp lợi hại thế này nhất định phải sinh ra từ thời kỳ văn minh.

Giống như mỗi hành tinh đều có quỹ tích vận hành, tinh hệ cũng có trục tâm cố định của riêng nó, nhưng hơn bảy trăm năm trước, mấy trục tâm lớn trong vùng vũ trụ này đồng thời xuất hiện vấn đề, năng lượng khủng khiếp chấn động khiến cho từ trường của các hành tinh trở nên hỗn loại, điện cực bị đảo lộn, động đất, sóng thần, núi lửa dồn dập, hơn nữa thỉnh thoảng còn xuất hiện bão hạt nhân và bão côn trùng, chẳng khác nào ngày tận thế.

Khi ấy chỉ có khoảng một phần cư dân sống sót qua trận đại nạn ấy, sau đó những người còn sống ấy mới từ từ xây dựng lại quê hương, nhưng lúc đó điều đầu tiên họ nghĩ tới là giải quyết ấm no, trên thực tế tỉ lệ thiên tài ưu tú sống sót cực kỳ thấp, việc này khiến cho một lượng kỹ thuật lớn bị thất truyền, tạo thành sự đứt đoạn văn hóa vô cùng nghiêm trọng.

Hiện tại, bất kể là cơ giáp hay kỹ thuật ở các lĩnh vực khác đều dựa vào những nghiên cứu lúc trước còn lại rồi phát triển thêm, trước mắt loài người đang cố gắng sưu tầm những tài nguyên quý giá còn sót lại trong vũ trụ, chúng được gọi là di tích, mà thời kỳ huy hoàng với vô vàn công nghệ cao kia được người đời sau xưng tụng là thời kỳ văn minh.

Nghe nói trong thời kỳ văn minh có xuất hiện năm máy cơ giáp cao cấp vô cùng lợi hại, đến nay mới tìm lại được một máy, đang được hoàng thất nắm giữ trong tay, bốn máy khác đã đã mất tích… Bạch Thời sững sờ, liên tưởng tới tên gọi của cơ giáp nhị hóa này, thì thào thốt lên: “Mi là… Máy thứ sáu?”

Lục Việt còn đang xoắn xuýt với việc mình đã thành đồ cổ, thế mà lại có thể thức tỉnh thuận lợi, còn không phát sinh trục trặc, thật quá khó khăn, đây quả là một tin tốt nên ăn mừng khắp chốn, phải đi mua sổ xố thôi.

“…” Bạch Thời nói, “Đủ rồi nha.”

Lục Việt dừng lại: “Làm sao chớ? Hơn bảy trăm năm đó, không cho tui được cảm khái một chút sao? Còn nữa, chẳng lẽ cậu không cảm thấy chúng ta gặp được nhau là một kỳ tích hả?”

Bạch Thời lờ đi, hỏi: “Có phải trước khi mi ra đời còn có năm máy cơ giáp khác không?”

“Đúng, nhưng chỉ có mình tui là thể năng lượng thôi, chỉ cần tui có thể khởi động hoàn toàn thì sẽ lợi hại hơn đám kia nhiều.” Lục Việt đang nói thì dừng lại, thì thào bổ sung, “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tinh thần lực của cậu phải lên tới cấp S, gene cũng không được kém hơn cấp B, cậu là cấp gì thế?”

“Cấp C.” Bạch Thời thuận miệng đáp một câu, trong lòng đang dậy sóng vì phát hiện trọng đại nào đó, cơ giáp từ thời kỳ văn minh này là lão đầu cho cậu, có vẻ ông đã sớm biết được bí mật của nó, nhưng mà, ông lấy được nó từ đâu?

Còn nữa, hình như cơ giáp màu đỏ mà lão đầu dùng lần trước cũng lợi hại ghê lắm, đừng bảo nó là một trong năm cơ giáp kia nha? Vậy đến cùng thì thân phận của ông là gì? Mịa nó, cuối cùng thì cốt truyện khiến Trì Hải Thiên kiêng kị tới mức phải đi ẩn cư là cốt truyện quỷ quái gì chứ? Đến lúc đó liệu cậu liều chết có tác dụng không?!

Lục Việt không biết chủ nhân của mình đang suy nghĩ gì, nó im lặng thật lâu, yếu ớt nói: “Cấp C… Được rồi, tui sẽ không nói gì.”

Mi cứ câm miệng dùm, cám ơn, sau này sẽ có lúc ông đây khiến mi run rẩy đó! Bạch Thời không thèm để ý tới nó, vừa qua loa nói tạm biệt với nó thì đã bị nó gọi lại để download một đống tài liệu, đợi xong mới đứng dậy về được.


Mặc dù kỳ nghỉ lễ vẫn chưa chấm dứt, nhưng các bài huấn luyện đã được sắp xếp kín mít, thời điểm Bạch Thời trở lại câu lạc bộ là gần giữa trưa, cậu dứt khoát đi về phòng, sau đó phát hiện cửa phòng mình mở toang, bên trong vang lên hàng loạt âm thanh máy móc, không khỏi giật mình.

Tống Minh Uyên đứng ở cửa, nhìn thấy Bạch Thời liền đi tới: “Đi đâu thế?”

“Em ra ngoài dạo quanh một vòng.” Bạch Thời đáp xong, đi vào trong nhìn qua, chỉ thấy một mặt tường đã bị đục ra, hai ba công nhân đang sửa chữa, chỉ lát nữa là xong việc.

Cậu mất trọn vọn vài giây để tiếp thu: “… Đại ca, đang làm gì thế này?”

“Không phải em vẫn sợ anh bỏ em lại nên muốn đục một cái lỗ trên tường hả?” Tống Minh Uyên xoa xoa đầu Bạch Thời, nét mặt vẫn bình tĩnh như trước, “Cho nên anh mời người thông hai căn phòng, nếu như em vẫn không yên lòng, có thể chạy qua phòng anh ngủ chung.”

Bạch Thời: “…”

Ngủ cái con khỉ, ngủ tiếp rồi xảy ra vấn đề thì phải làm sao đây? Ai chịu trách nhiệm?

Cậu yên lặng nhìn người trước mặt, cảm giác mình đã thoát khỏi giai đoạn lúng túng mập mờ, vì vậy gật gật đầu, chỉ ồ một tiếng.

Cánh cửa thông giữa hai phòng được hoàn thành vào buổi trưa, Lam và Trì Tả đều tới tham quan, Lam nhìn Tống Minh Uyên, nở một nụ cười như có như không: “Đây là chủ ý của thằng bé?”

“Xem như thế, sao?”

“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Lam cười đáp, nghĩ thầm: ngay cả không gian cá nhân cũng không cần, thái độ của người này đối với Bạch Thời càng ngày càng khác biệt, nhưng rốt cuộc là vì sao chứ?

Hắn khẽ thở dài một tiếng, thôi được rồi, mặc kệ là vì cái gì, người này vẫn luôn đối xử với huynh đệ rất tốt, chắc sẽ không gây bất lợi cho họ đâu.

Trì Tả thì đã biết rõ quan hệ giữa họ vẫn rất tốt, hoàn toàn không cảm thấy gì kì lạ, chỉ nói nếu như không phải phòng cách nhau quá xa thì cậu cũng muốn đục một cái cửa thông tới phòng Bạch Thời.

Bạch Thời vô thức muốn nói nếu muốn thì cứ dọn luôn qua là được chứ gì, nhưng lại nghĩ tới tiết mục thanh mai trúc mã lâu ngày sinh tình gì gì đó, nghĩ thầm phải kéo dài khoảng cách cho yên tâm, miễn tới ngày sự việc thực sự xảy ra, đành yên lặng nuốt lời vào trong bụng.

Từ bây giờ trở đi cậu đã ở cùng phòng với đại ca rồi, cảm thấy chẳng khác gì trước kia, càng bình tĩnh hơn. Cuộc sống vẫn trôi qua rất có quy luật, năm ngày sau, họ nghênh đón trận đấu thứ tư trên sân nhà, mà lần này họ gặp phải một đội mạnh, khách quen trong vòng trung kết, chiến đội xếp hạng mười một – Lục Thạch.

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận