Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Từ khi phát hiện đại ca có mặt trên chiến hạm vận tải, trong lòng Bạch Thời an tâm hơn nhiều, cũng cảm thấy mình đang mở ra nội dung cốt truyện nào đó, lúc này Bạch Thời đã không còn suy nghĩ chạy trốn nữa, mà là tẻ ngắt co mình trong một nơi hẻo lánh nhìn ra phía ngoài.

Trời chiều dần tan, đại thúc và những người khác trong phòng bếp đang bận rộn nấu cơm, vì thế Bạch Thời lại thành chân chạy việc vặt, bưng trà rót nước, thêm cả việc mang hoa quả và điểm tâm lên, câu thật sự muốn đánh cho thiếu niên tóc đỏ kia một trận lắm rồi, bởi vì mặc dù mới tiếp xúc không lâu nhưng Bạch Thời có thể nhận ra đây là một người cực kỳ biết hưởng thụ, mà có lẽ mỗi lần cậu mang món ăn lên đều được dựa theo sở thích của tên này.

Ngoại trừ thiếu niên và Tống Minh Uyên thì trong nhà ăn còn có tầm hai ba người nữa, đại khái đều là cấp dưới, không có gì đáng chú ý, nếu quả thật muốn nói có điểm gì đặc biệt, thì đó chính là bất kể quan sát từ phương diện nào, người bên cạnh Tống Minh Uyên đều là thị dân bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với bốn hộ vệ cậu gặp lần trước, điều này khiến Bạch Thời chẳng hiểu ra làm sao.

Cậu chỉ nghe ngóng sơ qua, phát hiện trên cơ bản thì họ đều nói chuyện phiếm, không thể tìm được đầu mối hữu dụng nào, đành phải thất vọng trở về.

Tin tức hộ vệ gửi tới càng ngày càng thường xuyên, cậu đành phải chui vào nhà vệ sinh để liên hệ với họ, nói có chuyện quan trọng, mấy ngày nữa sẽ không trở về, dặn họ không cần đi tìm mình, cũng không cần lo lắng.

Hộ vệ muốn khóc lắm rồi, trong đầu thì nghĩ nếu không phải lần nào cậu cũng đáp lại bằng giọng nói, thậm chí ngẫu nhiên còn mở hình thức đối thoại bằng video, thì bọn tui đã tưởng cậu gặp chuyện xui xẻo rồi có biết không? Mới đi ra ngoài một lát mà đã mất tăm mất tích, còn không chịu nói mình đang ở đâu, mà đã vậy lúc đầu còn nói sẽ về, bây giờ dứt khoát không thèm về luôn, cậu bảo bọn tôi không lo lắng kiểu gì? Nhỡ có chuyện xảy ra, chúng tôi phải báo cáo kết quả công tác với thiếu gia thế nào hả, tiểu tổ tông?!

Họ kiên nhẫn khuyên bảo, tiếp tục thuyết thục Bạch Thời nói vị trí của mình cho họ biết, hoặc là mở định vị cũng được.

Lần này Bạch Thời không có gì lo ngại, chỉ nói đơn giản rằng mình đang ở cùng đại ca, sau đó nghe thấy bên ngoài có người gọi, liền kết thúc cuộc nói chuyện.

Hộ vệ quay sang nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu người này chạy tới bên cạnh thiếu gia kiểu gì.

Lúc trưa, họ vừa phát hiện Bạch Thời mất tích đã vội vàng liên lạc với cậu, nghe nói sẽ quay lại ngay, vì vậy đứng im tại chỗ chờ, sau này lại mất liên lạc một thời gian ngắn, lúc nhận cuộc gọi lại bảo họ về trước, khiến họ cứ bất an trong lòng, bây giờ cuối cùng cũng có đột phá rồi, lại nói đang ở chỗ thiếu gia, đến cùng thì… trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?

Thủ lĩnh lính đánh thuê là người duy nhất có số liên lạc của Bạch Thời, Bạch Thời mất tích, đương nhiên hộ vệ phải tìm người nọ để lấy phương thức liên hệ, cho nên gã vẫn luôn biết chuyện này, nhưng khi ấy gã đang chuẩn bị người để tiếp ứng cho thiếu gia, lại nghe nói Bạch Thời vẫn nhận cuộc gọi, cũng không để ý nhiều, bây giờ thấy hộ vệ trở về, gã mới sốt ruột, đang nghĩ ngợi có nên làm một cái dụng cụ định vị hoặc báo cho thiếu gia một tiếng không, thì đã hay tin họ lại liên lạc thành công rồi, hơn nữa người đang ở chỗ thiếu gia.

Gã tiếp thu thông tin này mất vài giây, mắt tối sầm lại.

Theo những gì gã biết, thiếu gia vẫn luôn ngồi trong công ty lao công, lúc này hẳn là vừa lên chiếm hạm vận tải không lâu, nếu như hai người gặp mặt từ trước, hẳn là Bạch Thời phải thông báo cho họ biết ngay, chứ không cần chờ tới bây giờ, bởi vậy có thể chắc chắn hai người đã gặp nhau trong phi thuyền, nhưng rốt cuộc thì Bạch Thời chà trộn vào đó kiểu gì vậy?

Còn nữa, thiếu gia không muốn để Bạch Thời biết được chuyện này, hôm nay bỗng nhiên đụng mặt nhau, đảm bảo sẽ tìm họ để tính sổ.

Gã cảm giác mình xui xẻo rồi, vội vàng hỏi kỹ quá trình, hy vọng có thể cho thiếu gia một câu trả lời vừa hài lòng vừa thuyết phục, nhưng khi nghe hộ vệ tự thuật lại, gã mới phát hiện đúng là có nghe hay không cũng chẳng khác gì nhau, sắc mặt nghiêm nghị, khó trách thiếu gia lại coi trọng Bạch Thời đến thế, hóa ra người này thâm sâu khó đoán như vậy.


Giờ phút này, người mà họ đang lo lắng vẫn còn rúc trong xó bếp.

Cơm tối đã nấu xong, Bạch Thời đi theo họ bưng thức ăn từ phòng bếp tới phòng ăn lớn bên ngoài, rồi lại bưng đồ ăn tới phòng ăn nhỏ mà tinh xảo nơi thiếu niên đang ngồi, sau đó mới trở về ăn cơm. Ở đây chỉ có mình đại thúc là đầu bếp, hai ba người khác đều là phụ tá thôi, bây giờ họ phải đi tìm bạn mình, cả phòng bếp rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

“Chú, rốt cuộc thì cũng ta sẽ đi đâu?”

“Sao số 8.”

“Đó là nơi nào thế ạ?”

Đại thúc ngạc nhiên hỏi: “Là ngôi sao chết gần nơi này nhất, chẳng lẽ mấy đứa không được học trong chương trình địa lý hả?”

Tui đâu có phải là người của hành tinh này, cũng chưa từng đi học, được chứ? Bạch Thời yên lặng nhìn ông, tùy tiện đáp một câu đã nghỉ học từ lâu rồi, tiếp tục hỏi: “Tới đó làm gì ạ?”

Đại thúc nhìn Bạch Thời.

Mặc dù người này còn nhỏ, nhưng sự xuất hiện rất quái lạ, ông vẫn sợ hãi đứa nhỏ này có mục đích khác, cơ mà giờ nghĩ lại, chuyện tìm người chỉ có mỗi ông và thiếu niên biết, hơn nữa thiếu niên đã nhìn thấy Bạch Thời, không cảm thấy có vấn đề gì, chắc sẽ không sao đâu.

Đại thúc chậm rãi bỏ đi chút nghi kị, nhưng vẫn hơi bất an, tới bây giờ thấy người này còn chẳng hề biết gì về địa điểm và mục đích, cuối cùng sự hoài nghi trong lòng mới tan hết, còn nghĩ không biết là oắt con nhà ai, thật sự không khiến người ta bớt lo gì cả, lắc đầu nói: “Chú cũng không rõ lắm.”

Bạch Thời ồ một tiếng, nghĩ cũng phải, đại thúc tới đây chỉ để nấu cơm, đúng là không biết nhiều lắm.

Bạch Thời lại rơi vào trầm tư, đám người này tới một ngôi sao chết để làm gì? Mà sao đại ca lại đi cùng với họ? Nhìn bộ dạng đại ca thì có vẻ có chút băn khoăn, nếu không thì đã sớm gọi mình lại rồi, chứ cần gì phải giả bộ như không biết thế này, chẳng lẽ là vì đại ca đã biết rõ thân phận của chúng?

Có thể khiến đại ca tự thân xuất mã, hẳn là chuyện đám người kia làm không hề đơn giản đúng không?

“Tiểu Nha, Tiểu Nha?”


Bạch Thời đang thất thần, giật mình tỉnh táo một lúc mới nhận ra là người ta gọi mình. Bây giờ cậu đang đấu Liên Minh, cũng coi như là nhân vật của công chúng rồi, mặc dù che mặt nhưng người ngoài vẫn biết rõ tên cậu, bởi vậy để tránh bại lộ, lúc họ hỏi cậu lên gì, Bạch Thời lập tức nhớ tới cái tên Lang Nha mình từng dùng, thuận miệng đáp một câu Tiểu Nha.

Cậu ngẩng đầu nhìn qua: “Dạ?”

Đại thúc bất đắc dĩ gắp thêm đồ ăn cho cậu: “Đừng ngơ ngác nữa, tập trung ăn cơm đi.”

“Vâng.”

“Ăn nhanh lên, chắc lát nữa họ sẽ kêu cháu tới thu dọn bàn đấy.”

Bạch Thời ngoan ngoãn vâng dạ, yên lặng cầm chén, nghĩ thầm đây chính là sự chênh lệch đó hả, cùng trà trộn vào, đại ca thì có thể ngồi bên đó hưởng thụ, còn cậu lại phải hầu hạ người ta, mụ nội nó, ông đây thật sự là nam chính sao!

Bạch Thời ăn xong rất nhanh, quả nhiên nghe thấy họ đang gọi mình, đành cam chịu chạy qua.

Người phía ngoài đã lục tục đi hết, có người đang mở máy thu dọn bát đũa, vì thế Bạch Thời ngoan ngoãn đi giúp đỡ, sau đó nghe nói phía nhà ăn nhỏ cũng ăn xong rồi, lại bắt đầu đi theo họ chạy qua bên kia.

Nhà ăn nhỏ này rất giống với phòng khách, được bài trí vừa dễ chịu vừa xa hoa, giờ phút này chỉ còn một mình Tống Minh Uyên ngồi đó, anh đã đổi vị trí tới gần cửa sổ, đang thong thả uống canh, bộ dạng có vẻ nhàn nhã lắm.

Bạch Thời khẽ giật mình, chậm rãi lết tới trước mặt anh, chỉ vào đĩa trái cây vẫn còn sót lại mấy miếng: “Còn ăn nữa không? Không ăn thì tôi sẽ dọn đi?”

Tống Minh Uyên gật gật đầu, nhìn cậu bỏ đĩa trái cây vào trong xe, bình tĩnh nói: “Đến đây, múc cho tôi một chén canh.”

Bạch Thời sảng khoái đáp lời, chăm chú nhận lấy chén, phát hiện hoàn toàn không có tờ giấy nhỏ trong truyền thuyết, trầm mặc một lát, xoay người múc canh cho đại ca, nhưng không đợi câu bưng lại đã nghe thấy anh nói: “Quên không nói, tôi không ăn rau.”

Bạch Thời: “…”

Lật bàn, anh gạt tui còn chưa tính, bây giờ lại muốn giày vò tui đó hả, coi chừng ông đây cho anh tắm canh luôn. Bạch Thời phẫn hận quay đầu, tiếp tục múc lại một chén, đưa lại.


Tống Minh Uyên hơi thỏa mãn, hỏi: “Có nước trái cây không?”

“Có.”

“Có những loại nào?”

Trong lòng Bạch Thời hơi động, chậm rãi liệt kê, sau đó lại nghe anh hỏi có điểm tâm gì, tiếp tục trả lời.

Ngoại trừ Bạch Thời, hai người khác đều là người của tổ chức, đương nhiên không muốn nghe Tống Minh Uyên sai bảo, trên thực tế nhìn anh có vẻ khó hầu lắm, liền giả bộ không thấy gì, nhanh nhanh chóng chóng thu dọn đồ ăn trên bàn rồi rời đi, ném vị khách khó tính này cho Bạch Thời.

Tống Minh Uyên thấy cửa phòng ăn đã đóng lại, vỗ vỗ ghế ý bảo bạn nhỏ nào đó ngồi xuống, ngay sau đó nắm cằm cậu nâng lên: “Trà trộn vào kiểu gì?”

Bạch Thời đẩy tay anh ra, không trả lời mà hỏi lại: “Anh thì sao? Chẳng phải anh nói phải về nhà hả?”

“Anh có việc.” Tống Minh Uyên nhìn cậu, “Nhìn bộ dạng của em lúc nãy rõ ràng là không biết anh cũng đang ở đây, một mình em chạy tới nơi này làm gì?”

“Em cũng có việc.”

“Nói.”

“Anh nói trước đi.”

“A Bạch.” Tống Minh Uyên lại nâng cằm Bạch Thời lên, ngón tay chậm rãi ma sát trên làn da mịn màng kia, giọng điệu xưa nay vẫn luôn bình tĩnh bỗng được thêm vào chút dịu dàng rất kỳ lạ, “Bây giờ còn chưa cất cánh, anh có rất nhiều cách để họ đuổi em xuống, muốn thử không?”

Bạch Thời: “…”

Mẹ nó chớ, quá ti tiện!

Cậu nhìn đại ca vẫn luôn đối xử rất tốt với mình, cảm giác hình như người này đang tức giận, càng khẳng định suy đoán trong đầu… Có lẽ đại ca biết rõ thân phận của nhóm người kia, cho nên mới không muốn cậu mạo hiểm.

Bạch Thời do dự một chút: “Anh biết lai lịch của họ?”


Tống Minh Uyên lắc đầu: “Em biết?”

Bạch Thời cũng lắc đầu.

Hai người đối mặt vài giây, Tống Minh Uyên nghiêng người tới gần cậu, lực tay cũng mạnh hơn, phỏng đoán: “Trước kia em đã tiếp xúc với họ, cho nên đi theo?”

Bạch Thời dạ, dứt khoát khai báo toàn bộ chân tướng, nhưng không dám hé lời về Trì Hải Thiên, chỉ nói đã từng nhìn thấy hoa văn kia, cuối cùng cường điệu cậu chỉ là thân bất do kỷ, thực ra không hề muốn đến đây chút nào.

Tống Minh Uyên bị một loạt sự trùng hợp này làm cho rất câm nín, lại hỏi chuyện hoa văn, thấy Bạch Thời có vẻ không muốn nói nên không hỏi tiếp nữa, chỉ dặn dò một câu đừng chạy loạn.

“Còn anh.” Bạch Thời quay lại chủ đề ban đầu, nhìn anh lên án, “Không phải anh nói là về nhà hả? Không phải đã nói không làm chuyện gì nguy hiểm sao? Dù thế nào mọi người cũng là huynh đệ mà!”

Nét mặt Tống Minh Uyên rất bình tĩnh, tránh nặng tìm nhẹ để kể lại về tổ chức thần bí, căn bản không muốn trả lời mấy câu hỏi phía sau, chậm rãi buông cậu ra, nói thời gian đã tới, nếu em không đi thì rất dễ làm cho người khác nghi ngờ.

Bạch Thời lầm bầm một tiếng, đứng dậy rời đi, đi được hai bước bỗng nhiên quay đầu lại, thì thào hỏi: “Anh tra được thứ gì hữu dụng rồi hả?”

“Chưa, trước mắt chỉ biết thiếu niên kia có tên là Phượng Tắc.”

Bạch Thời: “…”

Mẹ nó! Bạch Thời không nhịn được mà hỏi lại: “Cái gì?”

Tống Minh Uyên lập tức hỏi: “Đã từng nghe nói tới?”

“Không, là không nghe rõ.”

Tống Minh Uyên bình tĩnh nhìn cậu, Bạch Thời dùng nét mặt vô cảm để đối mặt với anh, một lúc lâu sau, Tống Minh Uyên chậm rãi thu ánh mắt: “Hắn tên là Phượng Tắc, lần này nghe rõ chưa?”

“… Ồ.” Bạch Thời đáp lại, cảm thấy toàn thân không khỏe chút nào.

Cậu lặng lẽ đi ra ngoài, sau đó làm bộ bưng một món gì đó tới nhà ăn nhỏ, thừa cơ trò chuyện với đại ca một lát, sau đó quay về phòng bếp thu dọn một chút, rồi đi theo đại thúc vào ký túc xá.

Chín giờ đêm, chiến hạm vận tải cất cánh đúng giờ, nhanh chóng tiến vào vũ trụ bao la, đích đến là sao số 8.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận