Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Đối thủ lần này của Phượng Hoàng là chiến đội Hỏa Dương.

Nghe nói vợ yêu của ông chủ câu lạc bộ đam mê hoa hỏa dương, vì vậy chiến đội cũng được đặt cái tên này. Đám Bạch Thời ngồi lên xe chạy bằng từ tính đi tới nội thành, chỉ thấy hai bên đường đi đều được gieo trồng loại thực vật ấy, bên trong màu vàng mang theo mấy tia lửa, chập chờn trong gió, vô cùng diễm lệ.

Khách sạn ở khá gần câu lạc bộ, truyền thông đã sớm nghe được tiếng gió, đám Bạch Thời vừa bước vào phòng chân trước, chân sau máy truyền tin đã kêu lên tích tích mà rung động từng hồi. Quản lý không muốn đội viên bị quấy rầy, nhã nhặn từ chối lời mời phỏng vấn của đối phương, những người kia rất bất đắc dĩ, thương lượng một hồi, cuối cùng chụp hai tấm ảnh rồi rời đi.

Lúc này mới qua giữa trưa, các đội viên lặn lội đường xa, bị lệch múi giờ, mỗi người vào phòng mình nghỉ ngơi.

Bạch Thời vẫn chưa buồn ngủ, dứt khoát lôi sách ra học tập, tiện thể suy nghĩ xem kinh doanh gì kiếm tiền nhiều nhất, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cậu phát hiện bên cạnh mình không có nhiều nhân tài cho lắm, đã vậy cậu không thể chỉ biết kiếm tiền, mà còn phải thu tiểu đệ, bởi vì nam chính trong truyện chủng mã mà không có thế lực của mình thì không phải nam chính tốt, nhưng trước mắt còn phải thi đấu, cậu không có cách làm mấy việc khác.

Bạch Thời nghĩ nửa ngày, cuối cùng dằn xuống rất nhiều suy nghĩ, quyết định đi được bước nào hay bước nấy, sau đó trở mình vài lần, trò chuyện với đại ca vài câu, chui vào trong chăn, nhắm mắt ngủ.

Một giấc ngủ kéo dài đến chạng vạng tối, Bạch Thời biết bây giờ cũng tới giờ ăn cơm, bèn rời giường hoạt động một lát, đeo mặt nạ lên, đi ra ngoài tìm đồng đội.

Những người khác cũng lục tục tỉnh lại, đa số đều ngồi trong phòng đội trưởng chờ sắp xếp tiếp theo, có người tụ lại đánh bài, có người thì lên mạng chơi Tranh Bá, tùy tiện vào một gian phòng để đối chiến, lúc cậu vào, Lam và Trì Tả đang đánh tới bất phân thắng bại, mấy người ngồi bên cạnh chăm chú quan sát trận chiến.

Bạch Thời bước vào liếc nhìn một vòng, đúng lúc trông thấy chữ trận đấu kết thúc, không ngoài dự đoán, Trì Tả thua.

Lam tháo kính, hỏi họ muốn ăn gì tối nay, sau đó liên lạc với quản lý, cuối cùng nhìn về phía Bạch Thời, mỉm cười hỏi: “Em trai, đánh một ván không?”

Từ lúc oắt con này chọn một cái mặt nạ che từ cằm tới mũi là không thể nào ăn cơm trước mặt công chúng rồi, cho nên lần nào họ cũng ăn trong khách sạn, những người khác căn cứ theo sở thích gọi món, hôm nay hắn cũng không muốn ra ngoài, dứt khoát ngồi trong phòng giết thời gian.

Bạch Thời không có ý kiến, khẽ gật đầu.

Cửa phòng bị gõ hai cái, Bạch Thời đoán là đồng đội, cũng biết sẽ có người ra mở cửa nên không để ý nhiều, chuẩn bị ngồi xuống quyết đấu với Lam, nhưng sau đó lại nghe thấy phía ngoài cửa truyền tới giọng nói của một thiếu niên xa lạ: “Xin hỏi có phải người của Phượng Hoàng ở đây không? Bạch Thời có đó chứ?”

Mọi người đồng loạt giật mình, không rõ vì sao người nọ lại tìm được họ.

Bạch Thời vội vàng đeo mặt nạ lên, quay đầu nhìn về phía cửa, thiếu niên trước mắt có khí chất xuất chúng, nho nhã lễ độ, là kiểu người rất dễ mang tới cho người ta ấn tượng tốt, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là người này vô cùng quen mắt.

Cậu ngơ ngác vài giây, tháo mặt nạ xuống, chậm rãi đi qua.

Thiếu niên vừa trông thấy Bạch Thời, bộ dạng ôn hòa lúc trước đã bay biến sạch, nhanh chân chạy tới ôm chặt cậu: “Đại ca, quả nhiên là anh! Trước kia em và chị còn đoán có phải người trùng tên trùng họ không, nhưng bọn em đều nghĩ người có thể điều khiển cơ giáp tốt như vậy nhất định là anh rồi! Rất nhiều bạn học của em đều là fan của anh đó!”

Bạch Thời không nói gì, mà đang nhìn ra bên ngoài, lá gan run rẩy, trong lòng nghĩ, sao chỉ có một mình em? Bà chị tinh thần phân liệt của em đâu rồi?!

Mọi người bị cảnh tượng này làm cho giật mình lần nữa, yên lặng ngồi nhìn, Lam cười nhướn mày: “Em trai, quen biết hả?”

Bạch Thời đáp: “Gặp lúc nhỏ.”

“Hơn nữa đại ca còn cứu mạng chị em.” Thiếu niên buông Bạch Thời ra, lễ phép mỉm cười chào họ. Bạch Thời giới thiệu sơ qua: “Cậu ấy tên là Đường Ngụ, là em trai em.”

Trì Tả kinh ngạc: “Hai người quen nhau sau khi tớ nhập học hả?”

“Ừa.”

Mọi người đã hiểu, cũng biết họ muốn tâm sự, đồng loạt đứng dậy đi ăn cơm, chỉ có vài người ngồi lại, Bạch Thời dẫn tiểu đệ về phòng mình: “Sao em lại tìm tới đây?”

Đường Ngụ chậm rãi đi theo cậu: “Em biết các anh sắp thi đấu, đã mua vé rồi, ban đầu định đến ngày đó sẽ đi tìm anh, nhưng khách sạn này là của người thân, cho nên chạy tới đó.”

Bạch Thời ồ một tiếng, không nhịn được mà hỏi: “Chị em đâu?”

“Cũng sắp… Ồ, đến rồi!”

Bạch Thời nhìn theo tầm mắt của Đường Ngụ, thấy Đường Hân được mấy người vây quanh đang đi về phía bên này, trái tim nhỏ lập tức run rẩy.

Đường Hân đã phát hiện ra họ, nhưng gần đây Bạch Thời thường đeo mặt nạ mỗi khi ra ngoài, cô đành nhìn về phía em mình, sau đó thấy cậu bé gật đầu, lập tức kích động, cố gắng khống chế tâm trạng, mỉm cười nói: “… Đại ca.”

Bạch Thời vừa nhìn là biết kênh này không phải là kênh của nữ đấu sĩ, mà là em gái nhà bên mềm mại dễ thương, thở phào một tiếng.

Người đi theo Đường Hân là quản lý của khách sạn, thấy vậy liền cung kính gọi Bạch thiếu gia, nói có việc gì thì tùy thời tìm họ, quay người đi mất. Bạch Thời nghĩ thầm: vì sao xung quanh cậu lắm thổ hào quá vậy, tiếp theo lại thề: tương lai ông đây phải thổ hào hơn mấy người cộng lại, sau đó dẫn hai người này về phòng.

Lúc Lam gõ cửa vào thì họ đang nói chuyện phiếm, bầu không khí rất tốt, hắn cười nhướn mày, hỏi thăm bạn nhỏ nào đó muốn ăn cơm ở đâu.

Hai chị em Đường Hân đã ăn trước, lần này chỉ tới chào hỏi, nghe vậy định cáo từ, nói mấy ngày nay sẽ không tới quấy rầy, để Bạch Thời nghỉ ngơi thật tốt mà chuyên tâm thi đấu, sau đó họ sẽ tụ tập sau.

Bạch Thời đoán nếu đây không phải là mở ra cốt truyện mới thì chính là để tăng tình cảm, đương nhiên đồng ý rồi.

Lam mỉm cười nhìn họ lưu luyến rời đi, ngón tay thon tài khẽ nhúc nhích, gõ một hàng chữ trên máy truyền tin: “Đại ca, bạn thuở thơ ấu lại gặp nhau, mối tình đầu giữa thiếu nam thiếu nữ, đã vậy lại còn có ân cứu mạng, đẹp đẽ tới nhường nào.”

Lúc này Tống Minh Uyên đang nghe thuộc hạ báo cáo, nhìn thấy tin nhắn thì sững sờ mất một lúc, sau đó lại thấy hắn gửi tới một tấm hình, bèn ấn mở, phát hiện một thiếu nữ đang nắm tay Bạch Thời, hai người nói chuyện, ánh mắt thiếu nữ rất dịu dàng, nụ cười ngọt ngào, còn Bạch Thời cúi đầu, yên tĩnh nhìn người ta, hình ảnh khá là ấm áp.

Tống Minh Uyên: “…”

Lam chờ chờ đợi đợi, thấy anh gửi lại một từ ừ, không hiểu suy nghĩ của người này ra sao, liền cười ngồi xuống ăn cơm với Bạch Thời: “Em trai, cậu cảm thấy đại ca thế nào?”

“Rất mạnh, rất tốt.”

“Thế cậu nghĩ tương lai đại ca nên sánh đôi với người thế nào?”

Bạch Thời giật mình, lập tức nhớ tới Lilisa đã làm đại ca trúng tiếng sét ái tình, cũng không biết sau này hai người có liên lạc không, bèn nói: “Rất đẹp, cao quý dịu dàng, ưu nhã hào phóng, là kiểu người bao dung vô điều kiện dù có mình dẫn mấy vợ bé về…”

Cậu dùng tất cả những từ ngữ tên khốn nạn kia từng ca ngợi vợ hắn ta để tả lại, tiện thể tiếp tục nguyền rủa tên này sẽ gặp phải nhân yêu.

Lam cười khẽ một tiếng: “Có người như thế sao?”

“Có lẽ.” Bạch Thời ậm ừ, nghĩ thầm công chúa Lilisa của chúng ta chính là người như vậy.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy đại ca thật sự rất tốt, không chỉ dạy cho cậu nhiều thứ như vậy mà còn giải quyết một em gái cho cậu nữa chứ, tương lai lúc tới đế đô sẽ không xuất hiện tình huống cậu và nhân vật phản diện tranh giành công chúa nữa rồi, mà cậu chỉ cần tránh nhân vật phản diện, tìm cơ hội giết đối phương là được.

Có điều, phải trao một người ưu tú như đại ca cho Lilisa, không biết vì sao cậu cứ thấy tiếc nuối, nhưng hình như ngoại trừ Lilisa thì chẳng có ai xứng hơn… Bạch Thời yên lặng suy nghĩ, cúi đầu ăn cơm.

Hai người ăn xong, Lam về phòng gửi đoạn ghi âm cho người nào đó, vui vẻ nói: “Đại ca, hình như ngoài hình dáng xinh đẹp thì hoàn toàn không có những điểm khác, anh nói thằng nhóc này chẳng hề có suy nghĩ gì, anh phải làm sao đây?”

Tống Minh Uyên đọc là hiểu tên này đang hả hê đây mà, liếc nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ở đế quốc Phỉ Tây cách đế quốc Erna không xa có một loại quốc điểu rất đẹp, tên là Lam Sí, cậu biết không?”

Lam im lặng vài giây, cười nói: “Rất giống ID của em.”

“Ừ, cũng tình cờ là anh đây còn biết vài chuyện khác nữa, có muốn nghe không?”

Lam lập tức giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, không đùa nữa, em sẽ canh chừng nhóc kia giúp anh.”

Tống Minh Uyên hài lòng đáp lời, ngắt liên lạc, tiếp tục nhìn về phía thuộc hạ: “Anh mới nói gần sao Mê Điệt có khả năng có mỏ tinh hạch?”

“Phải, lúc mấy vị lão đại trước kia còn sống cũng đã từng tới đó, nhưng hình như tìm sai hành tinh, gần đây có người ngẫu nhiên nhặt được một viên tinh hạch ở hành tinh bên cạnh, không biết có còn nữa hay không.” Thuộc hạ dừng lại một chút, bổ sung, “Địa hình nơi đó rất phức tạp, có tồn tại thế lực khác, nhưng tới nay vẫn không thể xác định hành tinh này có mỏ hay không.”

Tống Minh Uyên vô thức nhớ tới chỉ số may mắn cao đến kì lạ của bạn nhỏ nào đó, vội hoàn hồn, căn dặn: “Cứ quan sát một thời gian ngắn trước đã.”

“Vâng.”



Trận đấu của Hỏa Dương và Phượng Hoàng được cử hành vào bảy giờ tối, các fan đã đeo kính, bắt đầu ngồi đợi từ sớm, bài viết trên diễn đàn càng ngày càng tăng, cuối cùng cũng đợi được tới lúc mở màn, tất cả hồi hộp chờ đợi.

Đội viên hai bên đã lên sân khấu, Bạch Thời lia mắt nhìn một vòng quanh khán phòng, nhanh chóng phát hiện cặp song sinh long phượng ngồi ngay chính giữa, thấy họ vẫy tay nhiệt tình với mình, khẽ gật đầu.

Người chủ trì không kéo dài thời gian, giới thiệu vài câu làm nóng không khí trong khán phòng liền để họ trở lại khu nghỉ ngơi, tiếp theo mời hai tuyển thủ đấu trận đầ tiên lên, ý bảo họ chuẩn bị.

Lần này Phượng Hoàng mang đến đội hình chủ lực, Trì Tả xung phong. Bên phía Hỏa Dương cũng phái ra một thiếu niên, khoảng mười tám tuổi, trong miệng ngậm kẹo mút, nhìn cậu: “Vì sao không phải là Tiểu Nhị Hóa?”

Trì Tả tốt tính cười cười: “Ừ.”

Thiếu niên nhún vai, không nói tiếp.

Vì vậy hai bên lần lượt vào hệ thống, nhìn về phía màn hình đám ngược, ba giây sau, trận đấu bắt đầu.

Thiếu niên lập tức rút kiếm xông về phía trước, nhanh nhẹn nhảy lên giữa không trung, sau đó xoay cổ tay vài phòng, chém xuống vài đường cực kỳ nhanh, trên thân kiếm lóe lên ánh sáng phản quang, còn mang theo màu đỏ mơ hồ, dường như mỗi đường kiếm đều có thể xé rách không khí.

Lam mỉm cười, Bạch Thời không khỏi nheo mắt lại, yên lặng ngồi xem, chỉ thấy trong chốc lát thiếu niên đã tạo ra một tấm lưới lửa loại nhỏ, lúc này lưới lửa đang lao tới bao vây Trì Tả.

Hội trường lập tức xôn xao, trên mạng cũng sôi trào khắp trốn, không ai ngờ vừa bắt đầu đã được trong thấy hình ảnh chói lọi như vậy.

Trì Tả không nhanh không chậm, chỉ đơn giản lùi ra phía sau là đã nhẹ nhàng rời khỏi phạm vi công kích, lưới lửa thất bại, đập xuống nền kim loại để lại vài vệt màu đen. Động tác của Trì Tả không ngừng, cổ chân đạp mạnh một cái, lao vút về phúa trước, ngang nhiên vung nắm đấm.

Thiếu niên vừa đáp xuống đất, đưa tay lên cản, lần này Trì Tả rút thăm được thuộc tính Thủy, lúc ra đồn tấn công đã ấn nút thuộc tính, giờ phút này Hỏa và Thủy va chạm, chỉ thấy bên tai nghe một tiếng xì, hơi nước màu trắng nhanh chóng bao phủ tầm mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui