EDIT | BETA: RYU
Sảnh tiệc của khách sạn chật kín người ra vào.
Tô Thư ngồi trong góc, chiếc váy lễ phục dài màu đỏ tôn lên dáng người yêu kiều của cô.
Sắc màu đỏ thẫm đó giống như một đóa hoa đào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khiến cô trông càng diễm lệ.
Cô cầm chiếc cốc bằng đôi tay trắng nõn và mảnh mai, nhìn chất lỏng màu đỏ tươi trong cốc bằng đôi mắt hơi đào hoa của mình.
Gương mặt quá nổi bật nên dù có giấu mình trong góc khuất vẫn khiến nhiều người chú ý.
"Thư Thư, tớ vừa thấy một anh đẹp trai cực,hay là cậu ra làm quen với người ta đi!" Hứa Nhan bước tới, kéo tay cô đi về phía trước.
"Tớ không có hứng thú với mấy anh chàng đẹp trai đó đâu!" Tô Thư lắc đầu.
"Cậu đó, lúc nào cũng chỉ thích cái tên Cố Ti Ngôn kia!" Hứa Nhan bất lực nhìn cô, tiểu bảo bối này sao lại cố chấp như vậy chứ!
"Không dừng lại được nữa, ai bảo tớ thích anh ấy như thế chứ?" Thư Thư dang hai tay, cong mắt.
Hứa Nhan bất lực liếc nhìn cô một cái, "Thật sự không biết nói gì với cậu luôn!"
Vừa nói, cô vừa nhìn lướt qua sảnh tiệc, cuối cùng nhìn thấy Cố Ti Ngôn đang bị bao vây bởi các bậc trưởng bối "Biết rõ cậu yêu anh ta sâu đậm như thế, bây giờ cơ hội đến rồi, đi thôi."
Hứa Nhan kéo Tô Thư đến chỗ Cố Ti Ngôn – người bây giờ đang bị rót không ít rượu.
"Bác Lý, bác Phó." Cô rất quen thuộc các vị này, dù gì họ cũng là những người hợp tác với công ty gia đình cô.
Tô Thư cùng họ hàn huyên vài câu, rồi lịch sự nhường chỗ cho người khác.
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Ti Ngôn, khuôn mặt anh ta vẫn là khuôn mặt tuấn tú kia, nhưng đôi mắt lãnh đạm và xa xăm có chút mờ mịt, dường như anh có chút đang say rượu.
"Nha đầu này ngốc thật đấy! Cơ hội ngàn năm có 1 đến rồi, còn không biết giữ chặt." Hứa Nhan "vô tình" đẩy Cố Ti Ngôn vào vòng tay của Tô Thư
"Cơ hội?" Tô Thư đỡ lấy người đàn ông đang đè lên cô, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
"Ui là trời! Ngày thường cậu thông minh như thế, mà giờ ngây ngốc như vậy hả? Không phải cậu thèm muốn anh ta lâu lắm rồi sao? Còn không mau ăn thịt?" Hứa Nhan vừa nói vừa kéo Cố Ti Ngôn vào phòng.
Phòng tổng thống.
Tô Thư cùng Hứa Nhan đặt Cố Ti Ngôn lên giường, chuẩn bị rời đi.
Hứa Nhan nhìn Tô Thư đang đi theo cô, tức giận muốn bật cười, "Cô ngốc của tôi ơi! Cậu bình thường lá gan vô cùng lớn, nghĩ gì nói nấy.
Bây giờ sao được ở 1 mình với nam nhân mình thích mà rụt rè ngơ ngác như con nai vàng vậy hả?
Cô nói xong liền chạm đến cái bàn ở đầu giường, sực nhớ ra cái gì đó, trực tiếp nhét 1 thứ vào tay Tô Thư, "Tớ cố ý đổi rượu cho Cố Ti Ngôn uống, chứ không thì anh ta sẽ không dễ dàng say như vậy đâu, cơ hội chỉ có một lần, cố mà tận dụng đi nhó!"
Hứa Nhan nói xong, vui vẻ rời khỏi phòng.
Trước khi đi còn liếc nhìn cô 1 cái, ý nói: "Cố lên người chị em!"
Tô Thư đứng yên nhìn xuống tay, xem thử Hứa Nhan đã đưa cho cô những gì.
Cô mở tờ giấy ra, nhìn thấy thứ bên trong liền xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Đột nhiên, người trên giường bật dậy, chạy tới buồng vệ sinh ói ra 1 chút
Ngay lập tức có tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Một lúc lâu sau, thấy Cố Ti Ngôn mãi mà không ra khỏi phòng tắm, cô lo lắng anh ta ngủ quên trong đấy, chuẩn bị đi vào xem một chút.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, khói trắng tràn ngập phòng tắm, Cố Ti Ngôn bước ra, tay đang đặt trên chiếc cúc áo sơ mi thứ hai của anh ta.
Đường viền cổ áo sơ mi trắng của anh hơi lộ ra, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ ngực của anh ta, trông thật mạnh mẽ và rắn chắc
Đầu của anh vẫn còn choáng váng.
Bỗng dưng anh thấy Tô Thư lao vào phòng tắm, tay đang cầm vật dụng kế hoạch hóa gia đình*.
Mặt anh liền đen như than.
(*)Cho mấy bồ không biết "vật dụng kế hoạch hóa gia đình" là gì nè, là Ba con sói á (mà chắc ai cũng biết rồi hihi)
"Tô Thư! Cô quả thực là người không biết xấu hổ!" Cố Ti Ngôn bước đến và trực tiếp đưa cô ấy ra khỏi phòng tắm.
"A Ngôn, anh hiểu lầm rồi! Em không muốn nhìn trộm anh! Em chỉ nghĩ là có lẽ anh mệt quá nên ngủ quên trong đó thôi." Cô giải thích một nửa, thấy anh tức giận như vậy, liền nhanh chóng nở ra 1 nụ cười từ thiện.
Nắm lấy cánh tay của Cố Ti Ngôn, cô ngẩng đầu và mở to đôi mắt màu hồng đào hấp dẫn, "A Ngôn, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn! Anh ngại gì nữa chứ!"
Vừa nói, cô vừa đưa tay xuống luồn vào bên trong cúc áo của người đàn ông mà không sợ hãi gì hết.
Người đàn ông bất giác cứng đờ, ngay trong giây tiếp theo, anh ta nắm chặt lấy tay cô, sắc mặt đen sì đuổi cô ra khỏi phòng.
Tô Thư bởi vì đi giày cao gót, nhất thời không đứng vững, lảo đảo đi về phía trước hai bước.
Cô quay đầu lại, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, khẽ nhếch môi.
Thật là 1 tên thô lỗ mà!
Cô định rời đi.
Chợt cô nhận ra rằng túi của mình vẫn còn ở trong phòng.
Cô đưa tay gõ cửa và hét lên: "A Ngôn, anh mau mở cửa đi! Túi của em vẫn để trong phòng! Điện thoại và chìa khóa xe đều để trong đó.
Anh mà không mở là nhà anh sáng nhất đêm nay đấy!......."
Sau một hồi hét lớn, cửa phòng cũng không chịu mở ra.
Trong đầu cô chợt có một giọng nói vang lên.
"Ding, mạch truyện chính của cuốn tiểu thuyết đã được kích hoạt."
Tô Thư sửng sốt, "Hệ thống, vụ này là sao?"
"Ký chủ, bây giờ là phần mở đầu của cuốn tiểu thuyết rồi.
Nữ phụ Tô Thư lợi dụng Cố Ti Ngôn say rượu và muốn ngủ với anh ta.
Vào thời khắc mấu chốt, nam chính tỉnh dậy và đuổi Tô Thư ra khỏi phòng.
Cùng thời gian lúc đó, nữ chính Hàn Sở Sở vì muốn cứu bạn trai cũ mà chuẩn bị hiến thân, ai ngờ đi nhầm phòng rồi ngủ với nam chính "
"Vậy tại sao ngươi không nhắc ta từ trước? Để ta còn chuẩn bị nữa chứ!" Tô Thư nhìn cái vở kịch cẩu huyết này, đành phải bất lực tiêu hóa thôi chứ biết sao giờ
" Ký chủ, sự tồn tại của ta chỉ dành cho cốt truyện chưa được phát triển từ 3 năm trước.Chính hướng đi của ký chủ đã kích hoạt cốt truyện.Ta không có khả năng để dự đoán trước thời gian kích hoạt của cốt truyện "
Cô giơ tay sờ lên trán," Được rồi, vậy ta có thể rời đi ngay bây giờ phải không?
"Theo lý thuyết thì như vậy"
" Ok, ta hiểu rồi "
Tầng dưới sảnh khách sạn.
Cô đi đến chỗ lễ tân mượn điện thoại, sau đó gọi cho Tô Viễn, nhờ em trai cô đi máy bay riêng đến đây và lẳng lặng đi đến khu vực nghỉ ngơi chờ.
Điều hòa trong sảnh được lắp đầy, ấy vậy mà Tô Thư chỉ mặc cái đầm cho tối nay.
Cô ngồi trên ghế sofa, 2 tay ôm lấy bả vai như đang cố gắng làm ấm bản thân.
Tô Thư bực tức cắn môi, tên khốn Cố Ti Ngôn, dám đuổi cô ra khỏi phòng, luật hoa quả không chừa 1 ai đâu!
Anh ta được ở trong chăn ấm nệm êm, còn cô phải ngồi co rúm lại ở ngoài này, có tức không cơ chứ!
"Chị!"
"Tô Thư! "
Bỗng nhiên có người ở ngay phía trước gọi cô
Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tô Viễn và Chu Dịch đang chạy đến phía cô, vui vẻ giang tay: "A Viễn, Chu Dịch!"
" Chị, sao chiếc túi lại bị cướp vậy? Chị đã báo cảnh sát chưa?"Tô Viễn chạy tới,thở hổn hể, chắc là phải chạy đến rất nhanh
Anh nhìn hai cánh tay trắng nõn đang để trần của Tô Thư,ngay lập tức bảo Chu Dịch cởi áo ra ra và khoác lên cho cô
Tô Thư dần cảm thấy ấm hơn khi mặc nó vào," Túi mất thì cũng đã mất rồi, báo cảnh sát phiền toái lắm.
Chúng ta đi thôi!"
" Khách sạn này có camera giám sát.
Để em đi hỏi trực tiếp quản lý, sẽ biết được ai là người đã lấy túi của chị.
Tên đó tới công chuyện với em liền!" Chu Dịch đi thẳng đến bàn lễ tân
" Đừng, thật ra túi xách không bị mất ở khách sạn" Cô nói với Chu Dịch
" Vậy thì báo cho cảnh sát thôi! Em sẽ báo cho bác Lý và hỏi để kiểm tra lại kĩ càng.
Không thể nào tha thứ cho cái tên đó được" Tô Viễn vội vàng lấy điện thoại ra
" Ái chà, mấy đứa chỉ quan tâm đến túi xách của chị thôi à,vậy còn chị thì sao?" Cô giật lấy điện thoại của Tô Viễn, 1 tay kéo bọn họ ra ngoài " Đi thôi, túi mất rồi thì cứ cho nó mất luôn đi, với lại trong túi cũng không có nhiều tiền cho lắm, coi chuyện đó nhỏ như chăm sóc cho chó đi "
" Chăm sóc cho chó?" Một giọng nói thờ ơ vang lên từ phía sau
Cô quay lưng lại, phát hiện Cố Ti Ngôn đã đứng ở phía sau từ lúc nào.
Mái tóc của anh vừa mới được gội sạch, còn lấm tấm vài giọt nước trên mái.
Rõ ràng là anh vừa mới vội vã rời khỏi phòng tắm, hơn nữa trên tay anh còn đang cầm túi xách của cô.
Biểu cảm trên mặt của Tô Thư cứng đơ, chắc anh không nghĩ đến rằng cô đang mắng anh đâu!
Đột nhiên cô mới định thần lại, bất ngờ nói: " A Ngôn, sao anh lại xuống đây? Thì ra anh đang giữ túi xách của em.
Em cứ nghĩ nó mất rồi cơ chứ! Cảm ơn anh nhiều nha!
Cô nói xong liền lấy lại chiếc túi từ tay anh rồi lôi hai người đàn ông đang đứng thẫn thờ ở đó đi ra ngoài
"Đợi chút!" Cố Ti Ngôn gọi cô
Tô Thư dừng bước, quay đầu lại, không hiểu tại sao anh ta lại gọi cô
"Cho tôi mượn điện thoại" Cố Ti Ngôn đưa tay ra
"Tại sao anh lại muốn mượn điện thoại em? " Cô khó hiểu hỏi, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho anh, đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm vào Cố Ti Ngôn.
"Tôi không mang theo điện thoại "Anh cầm lấy điện thoại và ngay lập tức mở khóa màn hình, bấm số,"Trợ lí Lý, tôi đang ở khách sạn Bốn Mùa, đến đón tôi "
Sau khi gọi xong, anh liền trả lại máy cho cô
Tô Thư lấy lại điện thoại, bối rối trong chốc lát,không nhịn được hỏi, " A Ngôn, tối nay anh không định ở lại khách sạn sao?"
Cố Ti Ngôn thờ ơ nhìn cô" Tại sao tôi phải ở lại khách sạn?"
" Căn phòng đó đang trống,anh không thể lãng phí như vậy được, hay là đêm nay anh ở lại đây đi" Tô Thư kéo áo khoác của mình lên, mỉm cười
Cố Ti Ngôn bước tới, nhìn thấy áo khoác của đàn ông trên người cô, chậm rãi nói " Cô là người đặt phòng, vì thế nếu cô sợ lãng phí thì cứ ở lại"
Sau đó anh lẳng lặng đi ra ngoài.
Tô Thư ngơ ngác nhìn Cố Ti Ngôn rời đi " Hệ thống, nam chính vừa mới rời khỏi, vậy thì cốt truyện chính thì sao?"
" Chuyện này...." Hệ thống lặng im một chút, "Tiểu thuyết chỉ là một phần nhỏ tảng băng của thế giới này, kí chủ, chỉ cần giữ nguyên tính cách là được "
"Chị, sao chị lại đặt phòng cho anh Cố vậy?" Tô Viễn nhìn Tô Thư với đôi mắt tò mò
Cô định thần lại, tránh ánh mắt của đứa em trai, trong lòng lương tâm đang cảm thấy vô cùng cắn rứt " Này nhóc, chuyện của người lớn em không nên hiểu đâu!.