EDIT | BETA: RYU
Lam Minh Huy không ngờ Tô Thư thực sự theo anh ra ngoài mua sắm.
Bước vào trung tâm thương mại, cô như "điên cuồng" lao vào mua mọi thứ
Lúc trước khi cô cùng đi dạo phố với Hứa Nhan, đều luôn được giao hàng tận nơi, nhưng giờ có người khuân vác đồ rồi thì khỏi cần nhờ người ta giao nữa.
"Cái này, cái này, cái này, giúp tôi đóng gói lại nhé."
Lam Minh Huy tay cầm túi lớn túi nhỏ, thậm chí còn đeo cả 1 chiếc túi lên cổ nữa.
Anh nhìn Tô Thư chọn những thứ vừa to vừa nặng để mua, mí mắt co giật 1 cái.
"Tô Thư, em còn muốn mua bao nhiêu thứ nữa? Những thứ còn lại cứ để anh trực tiếp gửi đến nhà em, có được không?"
Tô Thiến quay đầu lại lắc đầu, "Không được, nếu làm thế thì sau khi mua đồ tôi sẽ không có mang theo đồ vật trong tay, giống như không có mua cái gì hết, càng không có chút cảm giác thành tựu gì cả! Với lại không phải anh nói muốn đưa tôi đi dạo phố hay sao?"
Vừa nói cô ấy liền đi vào một cửa hàng quần áo phụ nữ không thường lui tới và chọn một chiếc váy ngắn tay rỗng màu trắng có hình lá sen xanh.
Sau đố cô liền vui vẻ bước vào phòng thử đồ.
Những nhân viên ở trung tâm mua sắm có kinh nghiệm lâu hơn một chút nhìn chung sẽ thấy được sức mua của khách hàng.
Vì vậy, khi Tô Thư vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, một vài nhân viên mua sắm liền tiến đến nói: "Oa, vị tiểu thư này, chiếc váy cô chọn quả thực rất phù hợp với cô, nó khiến da cô trắng lên trông thấy, hơn nữa còn vô cùng có khí chất!"
Nhân viên nói xong liền nhìn thấy Lam Minh Huy đang xách túi mua sắm đứng đó, "Thưa ngài, bạn gái anh thật sự rất đẹp, mặc chiếc váy này càng khiến cô ấy rực rỡ hơn nữa!"
"Đúng đó đúng đó!"
"Bạn gái anh mĩ lệ thật đấy! Đến ngôi sao truyền hình chắc còn thua cả cô ấy!"
Những nhân viên khác cùng ngồi phụ họa theo.
Không chờ Lam Minh Huy mở miệng phủ nhận mối quan hệ, Tô Thư đã đi tới, nhìn nhóm hướng dẫn viên mua sắm này rồi nghiêm túc nói: "Các người hiểu lầm rồi, anh ấy không phải bạn trai của tôi, anh ấy là bạn tốt của bạn trai tôi."
"Bạn tốt của bạn trai?" Vẻ mặt của hướng dẫn viên mua sắm có chút khó xử vì mối quan hệ tế nhị này.
Cô gật gật đầu, mở tỏ đôi mắt hồng đào, đáy mắt sáng ngời, "Đúng vậy, tôi đi thăm bạn trai, nhưng anh ta nói A Ngôn của tôi đang bận rất nhiều việc, xong anh ấy bảo là sẽ thay bạn trai tôi đưa tôi đi chơi game, mua sắm, xem phim nha!"
"Anh ấy thật sự rất tốt đó! Chúng tôi đã đi mua sắm từ sáng đến giờ luôn!"
Tô Thư mỉm cười, lúc này khuôn mặt đang lộ rõ vẻ ngây thơ, khiến cho những người xung quanh nghĩ rằng Lam Minh Huy nhìn trúng cô gái đơn thuần xinh đẹp này, trơ trẽn muốn cướp lấy bạn gái của bạn tốt.
Ánh mắt của những người này nhìn Lam Minh Huy lập tức chuyển từ ngưỡng mộ sang khinh thường.
Cái loại vẻ mặt khinh thường không chút che dấu này, ngay cả Lam Minh Huy nổi tiếng mặt dày cũng chịu không nổi
"Cô gái nhỏ, tôi nghĩ tốt hơn là cô nên cùng bạn trai đi mua sắm và xem phim thì hơn.
Đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy." Một trong những nữ hướng dẫn viên mua sắm trẻ tuổi có vẻ khó chịu.
Người đàn ông rõ ràng đang muốn rình mò bạn gái của bạn mình, điểm mấu chốt là cô gái nhỏ không hề phòng bị.
Tô Thư gật đầu với cô nhân viên đó, "Ừm, cảm ơn sự quan tâm của cô, nhưng anh ấy và bạn trai tôi quen nhau từ nhỏ, cũng khá đáng tin tưởng mà!"
Ngay sau khi những lời này nói ra, Lam Minh Huy càng cảm thấy ánh mắt của những nữ hướng dẫn viên mua sắm này càng tệ hơn, anh quay sang nhìn Tô Thư, phát hiện thấy nụ cười khiêu khích nơi khóe miệng của cô, liền giơ ngón tay cái lên.
Khi cả hai ra khỏi cửa hàng, Tô Thư tâm trạng vô cùng thoải mái.
"Tôi hiện tại muốn đi chơi trò chơi điện tử, anh có muốn đi cùng không?"
Lam Minh Huy bắt gặp đôi mắt của Tô Thư, nhếch môi mỏng.
"Đương nhiên là anh sẽ đi cùng em rồi, anh đây giỏi nhất khoản gắp thú bông đấy!"
"Oa! Anh lợi hại như vậy sao!" Tô Thư hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, lộ ra vẻ ngưỡng mộ cùng ánh mắt kinh ngạc, "Lúc trước tôi nhìn trúng 1 con gấu bông, tiếc là không lấy được.
Hôm nay anh lấy cho tôi có được không?"
Lam Minh Huy nhìn thấy ánh mắt sùng bái của cô, liền vui vẻ gật đầu chấp nhận
Cô gái nhỏ vẫn chỉ là cô gái nhỏ.
Chỉ cần dỗ dành 1 chút liền thay đổi từ một con nhím xù gai thành một con cừu nhỏ mà!
"Anh đồng ý rồi thì chúng ta đi thôi!"
Lam Minh Huy đi theo Tô Thư đến trung tâm trò chơi, khi anh ta thấy cô chỉ vào phần thưởng là con gấu lớn màu tím cỡ người, vẻ mặt có chút vi diệu.
Bên cạnh chú gấu màu tím đó có 1 tờ giấy nhỏ: Bạn có thể có được con gấu lớn này bằng cách qua được tất cả các cấp độ nhạc của máy khiêu vũ.
Anh quay ra nhìn hai cậu nhóc mười tám, mười chín tuổi đang nhảy trên máy, đi giày thể thao cùng với áo tay ngắn, vui vẻ nhảy theo nhịp điệu, rồi anh liền nhìn xuống áo sơ mi, quần tây và giày da của mình.
Lam Minh Huy lúng túng cười với Tô Thư, "Ừm....Tô Thư, con gấu bông này chất lượng quá kém, hay là anh mua cho em một con mới nhé! À không, để anh trai đây mua cho em chục con cũng được, em thấy thế nào?"
Tô Thư lắc đầu nhìn Lam Minh Huy, "Không được, tôi chỉ muốn con gấu này thôi!"
"Anh nhiều tuổi thế này rồi, em để cho anh đi nhảy cái này, chắc anh không làm được đâu!"
"Không sao, rất đơn giản, anh sẽ sớm học được thôi!" Tô Thư nói xong liền đi thẳng đến chỗ tổ chức hoạt động, tìm người chủ trì sự kiện và hét lên, "Người dẫn chương trình, chúng tôi muốn chơi sự kiện này!"
Sau đó, cô liền đẩy Lam Minh Huy lên.
Cả hai đã chơi suốt cả một buổi chiều, Tô Thư mới mãn nguyện rời khỏi trung tâm trò chơi với chú gấu lớn trên tay.
............
Buổi tối, tại một nhà hàng cao cấp của phương Tây.
Khung cảnh yên tĩnh, có cửa sổ nhìn xuống phía dưới, có thể nhìn thấy bờ biển lấp lánh cùng với những dãy nhà cao tầng phía đối diện.
Tô Thư ngồi ở một bên, Cố Ti Ngôn và Lam Minh Huy ngồi đối diện nhau.
Cả ba người họ im lặng đến không ngờ.
Cố Ti Ngôn chưa bao giờ thích nói chuyện.
Lam Minh Huy bị gây sức ép cả buổi chiều nên cũng không muốn nói chuyện cho lắm, Tô Thư áp má vào tay nhỏ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Bữa tối rất nhanh liền mang đến.
Cô cúi đầu nhìn miếng bít tết trên bàn, xoa xoa tay rồi đẩy khay sang, "A Ngôn, hôm nay em đi mua sắm rất cực nhọc, lại còn phải mang theo rất nhiều túi đồ nữa.
Anh có thể giúp em cắt miếng bít tết được không?"
Lam Minh Huy nhìn chằm chằm Tô Thư.
Trước giờ anh chỉ nghĩ rằng cô đang giả bộ mềm yếu, bây giờ anh mới nhận ra cô quả thật diễn kịch rất giỏi.
Anh ta búng tay và gọi người phục vụ đi tới.
"Thưa tiên sinh, không biết ngài cần gì vậy ạ?"
"Làm ơn giúp vị tiểu thư này cắt miếng bít tết." Lam Minh Huy nhìn Tô Thư, khiêu khích nói.
"Hành" anh cả buổi chiều, cuối cùng cũng đến lượt anh trả thù rồi.
Tô Thư chỉ cảm thấy đối phương thật ngây thơ, "Hệ thống, xem ra hắn ta cũng biết tính toán ghê!"
"Không còn cách nào khác, kí chủ hãy kéo chỉ số thông minh của hắn xuống bằng với cô đi, sau đó dùng kinh nghiệm phong phú đánh bại hắn!"
Tô Thư:......
Kết thúc 1 khúc nhạc đệm, 3 người họ liền tiếp tục ăn xong bữa tối 1 cách lặng lẽ
Bãi đậu xe ngầm, ba người, hai chiếc xe.
Vị trí đậu xe, một bên phía bắc và một cái phía nam, cách nhau khá xa.
Tô Thiến đi đến xe của Lam Minh Huy, tất cả các chiến tích mà cả buổi chiều cô mua đều ở trong cốp xe của anh ta, thế nên đương nhiên cô phải đi theo Lam Minh Huy về phía Bắc.
Cố Ti Ngôn nhìn Tô Thư đi theo Lâm Minh Huy, đôi mắt anh liền chùng xuống.
Đột nhiên, Tô Thư xoay người cười với anh, "A Ngôn, chờ em, đợi em đi lấy đồ hôm nay em đã mua nhé, em không muốn đi xe của Lam Minh Huy đâu, em muốn anh đưa em về cơ."
Trong chiếc xe Land Rover màu đen, Tô Thư bế chú gấu bông lớn từ ghế sau đi lên phía trước, Lam Minh Huy thì cầm trong tay túi lớn nhỏ.
Hệ thống nhìn thấy cô tâm tình tốt như vậy, "Ký chủ, cô chắc chắn là Cố Ti Ngôn sẽ chờ chứ? Có lẽ hiện tại hắn đã rời đi rồi."
Tô Thư cụp mắt, "Cho nên, ta mới để Lam Minh Huy ở lại chứ! Nếu Cố Ti Ngôn rời đi thật, ta có thể nhờ Lam Minh Huy đưa về, quá là hợp lí nha!"
Hệ thống "..."
Tại phía nam, chiếc Mayback đen của Cố Ti Ngôn vẫn ở yên đó.
Tô Thư đặt gọn gàng mấy túi đồ vào trong cốp xe, ôm con gấu lớn ngồi kế bên
Thấy Cố Ti Ngôn liếc nhìn con gấu trên tay, cô liền cười nói: "Dễ thương không? Đây là giải thưởng mà Lam Minh Huy đã giành được giúp em sau khi nhảy cả buổi chiều đó!"
Cô vui vẻ kể việc Lam Minh Huy khiêu vũ thật vụng về và vui vẻ làm sao, đến cả những người ở phía sau cũng nhảy cùng họ,...
"Sau này hai chúng ta hãy cùng nhau đi đến chỗ đó nhảy nha, sẽ thu hút rất nhiều người đến xem! Với cả anh biết không, người phụ trách sự kiện còn trực tiếp đưa cho chúng em một tấm thẻ game 1.000 tệ, lần sau chúng ta lại đi, sẽ được chơi miễn phí đó...!"
"Con gấu quá lớn, chắn ngang tầm mắt, để nó ra phía sau đi" Cố Ti Ngôn dường như không quan tâm đến lời nói của cô, lạnh lùng nói.
Tô Thư nhìn qua gương, quả thực thấy con gấu quá lớn, đã chắn mất tầm nhìn của mình nên đành phải đưa nó ra sau.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, cô bước lên giường, theo thói quen cầm điện thoại lên, bấm vào WeChat của Cố Ti Ngôn.
Cô gửi cho anh 1 đoạn tin nhắn như nhiệm vụ mỗi ngày: "A Ngôn, anh ngủ sớm đi nha, thức đêm không tốt cho cơ thể của anh đâu, ngủ ngon!"
Sau khi gửi tin nhắn, cô liền đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình.
Thời gian đầu, cô tải Weibo cũng chỉ để phổ cập một số kiến thức thiên văn và giới thiệu một số truyền thuyết thú vị về hành tinh.
Cũng không nhớ rõ nhưng có 1 lần, Tô Thư giận Cố Ti Ngôn đến mức đã vẽ một bộ truyện nhỏ về các nhân vật dựa trên hai người.
Truyện tranh bốn khung nhằm châm biếm, Cố Ti Ngôn là một ông chủ độc ác, còn cô là một công nhân lâu năm bị bắt làm nô lệ.
Ông chủ hung ác bóp chết những người lao động lâu năm cực nhọc, những người lao động lâu năm chịu kiếp nô lệ cuối cùng cũng không chịu nổi.
Họ đoàn kết với những người dân lao động khác và vùng lên kháng chiến.
Tên đó bị ăn quả ác của chính mình và bị người dân xua đuổi.
Cuối cùng, anh ấy nói, "Tôi sẽ quay lại lần nữa, cứ chờ mà xem! "
Từ lúc đó, cô bắt đầu vẽ tranh.
Mỗi khi tức giận hoặc không vui, cô đều sẽ vẽ 1 câu chuyện nào đó.
Dần dần, bộ truyện tranh vui nhộn này của cô được một số người chú ý.
"Oa! Blogger, cậu còn vẽ tiếp truyện châm biếm không vậy? Ông chủ ngạo kiều và cô nàng nô lệ đáng yêu, quả thực quá hợp nhau! Tôi tác thành cho bọn họ!"
" Nam nữ chủ nhà này quá xứng đôi! Có nguyên mẫu không vậy? "
Mặc dù Tô Thư nhiều lần nói rằng cô chỉ vẽ cho vui, không có logic và không có CP, nhưng truyện của cô vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người và có rất nhiều người hâm mộ.
Về sau, cô cho rằng mình sắp xuyên không về thế giới ban đầu, cho nên lần cuối cùng đăng trên Weibo là như thế này.
Tiểu Tô Tô: Các bạn ơi, mình đang đi đến một thời gian và không gian khác.
Đây là Weibo cuối cùng, sau này xin đừng nhớ về mình nữa.
Đã mười ngày không cập nhật Weibo, bên dưới có rất nhiều bình luận.
Sa Sa: Em vừa xuống nhà mua quýt, chị vẫn chưa quay lại sao?
Tiểu Noãn: Có phải Tô Tô bị tên tra nam nào đó bỏ rơi rồi không? Tôi chờ đợi Tô Tô quay về, làm 1 con người mới!
Mực đang lặn: Aaaaaaaaa, đừng nói là chị có chuyện rồi chứ! Tô Tô, chị mau trở lại đi mà!
Ban đầu mọi người còn đùa cợt, đùa giỡn nhưng về sau đều hỏi han, quan tâm cô hết mực.
Đọc xong từng dòng tin nhắn, Tô Thư cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cô không ngờ rằng trên Internet lại có nhiều người quan tâm đến cô như vậy.
Cô liền đăng 1 dòng trạng thái mới trên Weibo.
Tiểu Tô Tô: Cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Tôi đã trở lại rồi nè!
Ngay sau khi cô ấy đăng bài lên weibo của mình, vô số người hâm mộ đã phản hồi.
Nhiều người lo lắng về việc cô đã đi đâu, Tô Thư liền chọn vài câu hỏi và trả lời.
Đột nhiên, cô nhận được một tin nhắn riêng từ một người hâm mộ, [Tô Tô, tôi có thấy một bức ảnh cách đây hai ngày, và nhân vật nam chính người đó vẽ rất giống với của cậu! Tôi không thấy có mục đích sử dụng cho mục đích thương mại và tôi không biết liệu có bất kỳ hành vi vi phạm nào hay không.
]
Bên dưới là ảnh người đó chụp lại từ người vẽ.
Cô nhấp vào bức tranh xem thử, thấy rằng nó giống Cố Ti Ngôn hơn là bức tranh của cô.
Cô gái đó cố tình làm mờ bức tranh.
Chỉ những người thân quen mới thấy nó hơi giống nhau.
Mà nhân vật này có nốt ruồi nhạt ở đuôi mắt, nhìn khá rõ.
Không biết người đó có biết Cố Ti Ngôn không
Cô nhắn tin trả lời: "Nếu nó không phải sử dụng cho mục đích thương mại thì nó không phải là một hành vi xâm phạm đâu nha"..