Editor: Diệp Hạ
1
Sau khi Lục Thượng ra ngoài, Trình Mộc Quân cũng không ngủ, hắn vọt vào WC tắm nước lạnh, rồi nằm ở trên giường hồi lâu để điều chỉnh tâm lý.
Hắn còn tắt cả đèn đi.
Ánh đèn ấm áp sẽ làm hắn nhớ tới bầu không khí mờ ám vừa rồi, nhớ đến làn da khỏe mạnh bóng loáng.
Thậm chí Trình Mộc Quân còn có thể cảm nhận được xúc cảm sót lại trên làn da, ấm áp mịn màng, một cái chạm nhẹ khiến cho con người ta thèm khát.
Hắn mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà đen kịt, thở dài nói: "Hệ thống, tôi phát hiện giả thiết có vấn đề."
Hệ thống: "Vấn đề gì? Đây không phải là thuộc tính tiêu cực cậu bốc trúng à?"
Trình Mộc Quân: "Nói thì nói thế, nhưng mấy năm trước tôi đã ra nước ngoài trị cái tật xấu này rồi. Khi xuất viện, bệnh tình đã ở trong phạm vi có thể khống chế."
Sau khi ở thế giới này một thời gian, các chi tiết dần trở nên rõ ràng.
Năm Trình Mộc Quân 15 tuổi, bởi vì hắn bài xích nghiêm trọng bất kỳ ai chạm vào mình, thế nên đã được người nhà đưa ra nước ngoài để điều trị tâm lý.
Khi xuất viện, hắn bắt đầu cảm thấy một chút khát vọng mỗi khi tiếp xúc với người khác, nó cũng mang đến sự thoải mái về mặt tâm lý, nhưng không đến mức như ngày hôm nay, hoàn toàn mất đi lý trí.
Trước giờ Trình Mộc Quân chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình xém làm chuyện cầm thú với học sinh cấp ba.
"Có lẽ phải trách Lục Thượng quá nghe lời......"
Hệ thống mắt trợn trắng: "Thôi đi, là tại cậu thèm muốn cơ thể y thì có."
Trình Mộc Quân: "Thống nhi, cậu từ bỏ tôi rồi à? Tôi thèm muốn cơ thể Lục Thượng có hại gì đến cậu hả?"
Hệ thống: ".... Thì chỉ có cấp độ ở thế giới trừng phạt tăng lên thôi, tôi chẳng chịu ảnh hưởng gì."
"Không phải có cậu ở bên tôi rồi sao, hơn nữa Tiêu Ngật Xuyên còn chơi vui như vậy, tôi cảm thấy nghỉ phép ở thế giới trừng phạt cũng khá tốt."
Hệ thống: "Ờ, không có chuyện gì quan trọng thì tôi đi nghỉ đây."
"Từ từ, thanh tiến độ thế nào rồi?"
Bấy giờ hệ thống mới muộn màng nhớ đến sự tồn tại của thanh tiến độ.
Có lẽ Trình Mộc Quân ở thế giới này quá ngoan, với lại không còn quan tâm đến thanh tiến độ, làm hệ thống cũng quên chuyện này luôn.
Vừa mở ra, hệ thống lập tức sợ đơ người.
"5, 50%? Không phải chứ, thế còn đoạn cốt truyện này thì sao?"
Trình Mộc Quân mỉm cười không nói gì.
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Phòng ở đây cách âm không tốt lắm, nếu cẩn thận thì sẽ có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Trình Mộc Quân nghe thấy Tô Kiểu nói chuyện với Lục Thượng, cũng nghe thấy Tô Kiểu mời Lục Thượng vào phòng.
Hắn không nhúc nhích, cũng không ngăn cản, chỉ đứng đợi ở cửa, khi nghe thấy tiếng cánh cửa đối diện mở ra thì cũng đồng thời mở cửa.
Sau khi Lục Thượng theo vào phòng, Trình Mộc Quân cũng không nói chuyện, nằm xuống ngủ luôn.
Hôm nay rất mệt, ngày mai còn có nhiệm vụ học tập nặng nề, ngủ mới là chuyện quan trọng nhất.
Nửa đêm, Trình Mộc Quân tỉnh lại, định đi WC.
Hắn ngồi dậy, giật mình.
Người nằm trên giường bên cạnh hình như đang ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn.
"Cậu làm gì thế!" Trình Mộc Quân tức tốc bật đèn bàn đầu giường, quay ra lại chạm phải đôi mắt sáng lấp lánh của Lục Thượng.
Ánh mắt tỉnh táo, không hề giống như mới ngủ dậy.
Đột ngột bị ánh đèn chiếu vào, Lục Thượng nheo mắt, cuống quít giải thích: "Không có gì, lạ chỗ nên bị khó ngủ thôi."
Trình Mộc Quân: "......"
Hắn hoàn toàn không tin những lời nói nhảm nhí của đối phương. Trước đây Trình Mộc Quân có nghe được một vài chuyện về Lục Thượng, lúc đi làm thêm trong kỳ nghỉ, y phải ngủ trong kho cùng các nhân viên khác, mọi người ngáy liên tục suốt đêm, từ đó y cũng luyện được kỹ năng ngủ bất chấp mọi hoàn cảnh.
Lạ chỗ khó ngủ gì chứ, xạo sự.
Nhưng ánh mắt của Lục Thượng rất chân thành, chân thành đến nỗi làm Trình Mộc Quân cảm thấy mình nghi ngờ là sai rồi, chỉ đành ném xuống một câu: "Không ngủ được thì đi xuống chạy hai vòng."
Nói xong đứng dậy vào phòng tắm.
Lục Thượng nhìn bóng dáng hắn, thầm nhủ, thật ra tôi mới chạy xong đi lên, chạy năm vòng đó. Nhưng vô dụng, lần đầu tiên qua đêm trong cùng một căn phòng với Trình Mộc Quân, cảm giác hưng phấn này không cách nào nguôi ngoai.
Lục Thượng không dám bật đèn, chỉ có thể dựa vào vài tia sáng nhạt xuyên qua bức màn chưa kéo kỹ để nhìn Trình Mộc Quân.
Rõ ràng là không nhìn thấy gì, thế nhưng y vẫn nhìn thật lâu.
***
Mấy ngày kế tiếp, vì tránh để mình bị dụ dỗ lần nữa, Trình Mộc Quân nghiêm khắc tuân thủ ước pháp tam chương.
Lên lớp xong rồi về ăn cơm, cơm nước xong thì làm bài, làm xong thì lập tức tắm rửa đi ngủ. Dù ở cùng một phòng nhưng cũng không thảo luận với Lục Thượng bất cứ điều gì khác ngoài việc học.
Không thể không nói, kế sách này vô cùng hiệu quả.
Năm ngày sau, trung tâm tập huấn thả họ nửa ngày, có thể vào thành phố đi dạo.
Trình Mộc Quân không có hứng thú gì với thành phố, vốn dĩ Lục Thượng cũng không muốn đi, nhưng lại bị mấy đứa bạn kéo ra ngoài.
Vì thế, trung tâm tập huấn to lớn an tĩnh lại.
Trình Mộc Quân ngồi trong phòng một lát, hơi lơ đễnh. Ngay cả khi làm những đề thi chán ngắt mình thường làm, hắn vẫn cảm thấy không quen.
Rõ ràng trong phòng chỉ thiếu đi một người, nhưng hắn lại thấy trống rỗng một cách khó hiểu.
Thôi, xuống dưới dạo vài vòng đi.
Suy nghĩ này mới xuất hiện, điện thoại Trình Mộc Quân vang lên.
Hắn nhận cuộc gọi: "Alo?"
"Tiểu Quân à, dì Chu đây."
"Dạ, sao vậy dì?"
"Tiểu Quân, giờ dì và chú Tô đang ở trước cổng trung tâm tập huấn, lúc nãy dì có gọi cho Tiểu Kiểu nhưng không ai nhận, đành phải phiền cháu."
"Tô Kiểu ra ngoài chơi với bạn, chắc là không để ý điện thoại."
Chu Tố Hương ngập ngừng, nói: "Tiểu Quân, cháu xuống đây một chuyến được không? Có chuyện... liên quan đến chuyện lần trước dì nhờ cháu."
"Vâng."
Trình Mộc Quân xuống lầu, ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Chu Tố Hương ở bên kia đường.
Chào hỏi xong, Trình Mộc Quân và Chu Tố Hương ngồi ở ghế sau, người lái xe là Tô Học Cần.
Nhìn tình huống này, Trình Mộc Quân cũng đã hiểu ra.
Phỏng chừng báo cáo ADN có rồi, hơn nữa có vẻ Tô Học Cần đã điều tra được chuyện năm đó.
Vào những lúc thế này, thân là vãn bối, Trình Mộc Quân không cần mở lời. Quả nhiên, sau khi xe khởi động, Chu Tố Hương nói: "Tiểu Quân, lần này cảm ơn cháu...."
Bà tạm dừng một chút, tay run rẩy mở báo cáo ra: "Có kết quả rồi, Lục Thượng thật sự là con trai dì. Tô Kiểu... là con của Lục Kính Tùng."
Không gian trở nên yên lặng, hốc mắt Chu Tố Hương đỏ lên, có vẻ vẫn chưa thể chấp nhận được. Mặc dù bà đã có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi báo cáo ADN đặt trước mặt, bà vẫn cảm thấy hơi bàng hoàng.
Sao lại có người ích kỷ đáng sợ như vậy, vì con trai mình mà chia rẽ cốt nhục người khác. Bây giờ đầu sỏ gây tội đã chết, Tô Kiểu lại không biết gì, hoàn hoàn vô tội.
Chu Tố Hương dù hận nhưng không biết trút vào đâu, bà thật lòng xem Tô Kiểu như con ruột, nuôi nấng biết bao năm, giờ cũng không thể đưa nó về bên cạnh con nghiện cờ bạc đó.
Tô Học Cần nói: "Được rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là xử lý chuyện hai đứa nhỏ thế nào cho thỏa đáng."
Trình Mộc Quân yên lặng đưa khăn giấy cho Chu Tố Hương.
Một lúc lâu sau Chu Tố Hương mới bình tĩnh lại, nói tiếp: "Chuyện quá khứ đã không còn cách nào, hiện tại dì định đưa Tiểu Kiểu về, xây dựng tâm lý cho nó trước, bên Lục Thượng thì nhờ cháu vậy."
Trình Mộc Quân: ".... Cháu không hiểu lắm. Dì tính thế nào?"
Thật ra Lục Thượng là người có khả năng thích nghi rất mạnh, dưới một tên độc hại như Lục Kính Tùng mà y có thể trưởng thành như bây giờ, chứng tỏ tính cách của y vô cùng cứng cỏi, sẽ không bị ảnh hưởng vì chuyện này.
Chu Tố Hương nói: "Chú dì đã bàn với nhau, nói cho Tiểu Kiểu biết chuyện này trước, giờ nó cũng không còn nhỏ nữa, nếu nó chọn ở lại nhà họ Tô thì phải thỏa thuận cắt đứt quan hệ với Lục Kính Tùng, loại con nghiện cờ bạc này tuyệt đối không thể dính vào..."
Trình Mộc Quân cảm thấy việc này không cần phải lo lắng, dù sao Tô Kiểu này cũng không phải Tô Kiểu ban đầu, đương nhiên cũng không có tình phụ tử gì với Lục Kính Tùng.
Hơn nữa Tô Kiểu một lòng muốn ôm đùi Lục Thượng, mặc dù cốt truyện nhận thân đến sớm, nhưng nếu hai người ở chung hòa thuận thì chắc cũng sẽ không có vấn đề gì.
Trình Mộc Quân gật đầu: "Vâng, vậy Lục Thượng thì sao?"
Tô Học Cần nói: "Bây giờ nó còn đang tập huấn, chưa cần nói cho nó, đợi chúng ta xử lý chuyện Lục Kính Tùng xong thì hãy tính tiếp."
Sắp xếp như thế này đúng là thích hợp nhất.
Chu Tố Hương nhẹ giọng nói: "Tiểu Quân, cháu là người bạn thân với Lục Thượng nhất, phiền cháu trong khoảng thời gian này tâm sự với thằng bé nhiều hơn, tránh để sau này nó suy nghĩ linh tinh."
Trình Mộc Quân: ".... Cháu cũng mới thân với cậu ấy gần đây, không tính là bạn thân nhất."
Chu Tố Hương hơi sửng sốt, nói: "Nhưng bài nào trên trang cá nhân của nó cũng liên quan đến cháu mà."
Thật ra Trình Mộc Quân không hề nhìn thấy gì cả, hắn thêm wechat Lục Thượng nên tất nhiên cũng có xem qua trang cá nhân của y, đều rất bình thường, thỉnh thoảng đăng mấy cái lặt vặt mà thôi.
Hiện tại xem ra, có vẻ y đã phân hắn vào một nhóm riêng biệt rồi.
"......"
"Để cháu gọi điện thoại hỏi xem họ đang ở đâu."
Hai mươi phút sau, Trình Mộc Quân tìm được mọi người trong một quán trà sữa.
Lục Thượng gửi địa điểm cho hắn.
Bên trong quán, Lục Thượng ngồi một mình một góc, những người khác thì tụ lại một bàn, quái lạ.
Trình Mộc Quân đi qua ngồi xuống, Lục Thượng lập tức đẩy một ly nước đến: "Trà chanh, 30% đường. Tôi nhớ cậu không uống trà sữa, chỉ uống loại này, đúng không?"
"Cảm ơn." Trình Mộc Quân không hỏi Lục Thượng biết từ đâu, dù sao hắn cũng đã quen với việc này rồi.
Uống một ngụm trà chanh, Trình Mộc Quân hỏi: "Tô Kiểu đâu?"
Lục Thượng vốn đang hưng phấn tức khắc xìu xuống, bĩu môi nói: "Sao mới tới đã hỏi cậu ta?"
Trình Mộc Quân thản nhiên nói: "Tôi tới để tìm em ấy."
"Ò." Lục Thượng rũ vai, hếch cằm bảo: "Ở bên kia, tôi còn tưởng cậu không thích ồn ào, cố tình giữ chỗ này đợi cậu đến."
Y làm vẻ vô cùng thất vọng, tới nỗi ý chí sắt đá như Trình Mộc Quân mà cũng không đành lòng. Lúc đứng dậy, Trình Mộc Quân nâng tay xoa đầu Lục Thượng: "Tôi đi qua nói với em ấy mấy câu rồi về."
3
Mắt Lục Thượng lại sáng lên, gật đầu: "Đi nhanh về nhanh."
Trình Mộc Quân không nhịn được mỉm cười, sau đó mới đi qua nói với Tô Kiểu chuyện Chu Tố Hương và Tô Học Cần tới đón.
Sau hôm đó, Tô Kiểu rời khỏi trung tâm huấn luyện, mà Trình Mộc Quân và Lục Thượng thì vẫn ở lại tiếp tục tập huấn.
Mọi chuyện nhìn có vẻ bình yên, Trình Mộc Quân không nghe thấy bất kỳ tin tức gì về chuyện nhầm con từ Chu Tố Hương hay Tô Kiểu.
Mà Lục Thượng dường như cũng không nhận được điện thoại của Lục Kính Tùng.
Xem ra họ đã dùng thủ đoạn xử lý chuyện này, chỉ còn chờ Lục Thượng học xong là có thể an tâm trở lại nhà họ Tô.