Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Editor: Diệp Hạ

Chương 204: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (20)
1

Dưới ánh nến đang nhảy múa, ngọc thai toả sáng lấp lánh.

Ngọc thai này không bị tục vật làm bẩn, dù lấy ra từ trong cơ thể Đào Ninh cũng không dính chút máu me nào.

Mặc Sĩ Nghi cụp mắt, nhìn thấy nó sắc mặt tức khắc trắng bệch. Khi phát hiện chân mình không tri giác y cũng không thấy tuyệt vọng như vậy.

Tuy biết người này hay giả vờ, nhưng Trình Mộc Quân vẫn thấy hơi mềm lòng: "Sao vậy?"

Mặc Sĩ Nghi ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ: "Tiền bối, làm sao bây giờ, thân thể của ngài..."

"A?"

Y túm lấy tay áo Trình Mộc Quân, siết chặt đến mức bàn tay nổi gân xanh: "Khế ước, tiền bối, ta không tìm được thân thể thích hợp nhất cho ngài, ngài đừng bỏ đi được không, là do ta bội ước, ta sai rồi, cho ta thêm một cơ hội nữa được không?"

"Dù, dù ngài có muốn chạm vào người khác, ta cũng sẽ không ý kiến nữa."

Những câu nói bất ngờ đổ ập xuống làm Trình Mộc Quân ngơ ra.

Ngay sau đó hắn lại cảm thấy sai sai, hoa văn vốn chỉ được vẽ lên bằng nước thuốc trên mặt Mặc Sĩ Nghi đang động đậy.

Không ổn!

Tâm chí bất định sẽ bị long khí phản phệ, đặc biệt là bây giờ kinh mạch ở hai chân Mặc Sĩ Nghi đã đứt đoạn, toàn bộ long khí phản phệ sẽ xông thẳng vào tâm mạch.

Trình Mộc Quân nhanh chóng kéo vạt áo Mặc Sĩ Nghi ra, áp lòng bàn tay lên đan điền y, linh khí theo đó trút xuống.

Nhưng vẫn không áp chế được, trong đôi mắt Mặc Sĩ Nghi đã bắt đầu xuất hiện sương đen, đồng tử loé ánh vàng.

Đây là dấu hiệu cho thấy sắp bị long khí khống chế hoàn toàn, nếu cứ tiếp tục như vậy, y sẽ mất hết lý trí, biến thành một con quái vật chỉ biết chém giết!

Trình Mộc Quân bỗng nhớ tới gì đó, thấp giọng nói: "Không sao, ta sẽ không ký khế ước với người khác, vận mệnh của ta đã gắn liền với ngươi, sẽ không có ai khác."

Rất hiệu quả, long khí hỗn loạn dần bị áp chế.

Đôi mắt Mặc Sĩ Nghi cũng trở nên sáng hơn, sương đen bao phủ bên trên chậm rãi lui về. Y nghiêng đầu, lại là ánh mắt dã thú như khi còn là thiếu niên.

"Không giải trừ khế ước?"

"Ừm."

Mặc Sĩ Nghi được bảo đảm, nhắm mắt lại, dưới sự hướng dẫn của Trình Mộc Quân từ từ áp chế long khí nổi loạn vào trong cốt nhục.

Mọi thứ lắng xuống, lúc này Trình Mộc Quân mới yên tâm.

Trình Mộc Quân nhíu mày: "Hệ thống, loại bàn tay vàng như long khí này quá nguy hiểm, cái vai chính của Mặc Sĩ Nghi đúng là thê thảm."

Hệ thống lí nhí đáp lại: "Tôi cảm thấy cậu lại bị y lừa rồi."

Trình Mộc Quân cũng nhận ra, Mặc Sĩ Nghi có năng lực áp chế long khí nổi loạn, nhưng y mặc kệ, đánh cược vào tình cảm của hắn.

Nhưng không sao.

Mặc Sĩ Nghi có tính tình thế nào hắn đã biết từ lâu, chỉ cần là người này là được.

"Tiền bối, có phải ngài biết gì đó không?"

Trình Mộc Quân giương mắt, chạm phải con ngươi đen nhánh của Mặc Sĩ Nghi: "Ừm, dù trong mười năm này ta luôn ngủ say, nhưng cũng biết mọi chuyện không phải giống như ngươi nói. Như là... ta ngủ, là do ngươi làm, đúng không?"

Mặc Sĩ Nghi nhìn vào mắt Trình Mộc Quân, không thấy được cảm xúc chán ghét nào trong đó: "Đúng vậy."

Thú nhận những chuyện trong quá khứ, đồng nghĩa với việc phơi bày tất cả mọi thứ của mình ra cho Trình Mộc Quân xem.

Nhưng giờ khắc này, y chỉ có thể chọn thẳng thắn.

"Ta đã sớm biết chuyện Đào Ninh giả mạo em gái mình tiến cung, Hắc Long vệ báo lại thoả thuận của họ cho ta biết, nhưng ta không ngăn cản..."

Trình Mộc Quân không hề biết người ban đầu tiến vào đô thành Bắc Xuyên thật sự là Ngũ công chúa Đào Cầm, hắn cứ nghĩ họ đổi người giữa đường, không ngờ lại là đổi dưới mí mắt Mặc Sĩ Nghi.

Sau đó, Mặc Sĩ Nghi bắt Đào Cầm, biết được chuyện Đào Ninh là thuần linh chi thể và có thể mang thai.

Nghe đến đó, Trình Mộc Quân bừng tỉnh, nói với hệ thống: "Đào Ninh này sống được đến bây giờ đúng là không dễ dàng."

Hệ thống: "... Sao vậy?"

"Thật tình không hiểu nổi đầu cậu ta chứa cái gì? Thông tin Mặc Sĩ Nghi xưng bá mà Đào Ninh nhận được cũng có một phần đề cập đến Hắc Long vệ, làm sao cậu ta lại ngây thơ cho rằng mình sẽ có thể đổi người trót lọt ngay dưới mí mắt Mặc Sĩ Nghi?"

Hệ thống hạ giọng nói: "Chắc là xuất phát từ sự tự tin đối với tình nghĩa thời niên thiếu."

"A."

Mặc Sĩ Nghi nói tới đây dừng lại, liếc nhìn Trình Mộc Quân một cái.

"Tiếp tục."

Y thấy Trình Mộc Quân vẫn thản nhiên như cũ mới nói tiếp: "Đào Cầm nói Đào Ninh xuất thân từ Ô Tô tộc, còn là thuần linh chi thể, nghe vậy ta nghĩ ngay đến lời ngài nói, Đào Ninh có liên quan đến thân thể của ngài."

Y ngập ngừng, khẽ nhíu mày, nhìn có vẻ chán ghét cực kỳ: "Ta cho rằng ngài kêu ta giữ Đào Ninh lại là vì muốn ta thành hôn với cậu ta, sinh ra một đứa con đủ sức chịu đựng hồn phách tiên nhân."

"Ta không muốn chạm vào cậu ta, chỉ cần nhìn thôi là ta đã muốn lột da rút gân cậu ta rồi, nhưng ta đã đồng ý với ngài, giúp ngài tìm một thân thể hoàn hảo nhất." Dường như suy nghĩ của Mặc Sĩ Nghi đang khá hỗn loạn, nhưng cũng may vẫn còn tỉnh táo: "Ta không thể bội ước."

Trình Mộc Quân: "..."

Hệ thống đột nhiên lên tiếng: "A ha, quả nhiên cốt truyện chạy như bay thế này vẫn có liên quan tới cậu, nếu lúc đó cậu không bịa chuyện lừa dối Mặc Sĩ Nghi thì y cũng sẽ không có suy nghĩ này."

Trình Mộc Quân: "Nếu kịch bản không có vấn đề về logic thì Mặc Sĩ Nghi sẽ căm ghét đến nỗi muốn giết chết Đào Ninh như vậy sao? Nếu y không một lòng cố chấp chỉ muốn giết chết Đào Ninh thì tôi sẽ dối gạt y như vậy sao?"

Hệ thống: "Xin lỗi, là lỗi của chúng tôi."

Trình Mộc Quân cũng không làm khó nó, tiếp tục khuyên Mặc Sĩ Nghi: "Sau đó, ngươi làm ta ngủ mười năm?"

Nói thật, tới bây giờ hắn vẫn thấy rất khó hiểu.

Hắn hiểu tại sao Mặc Sĩ Nghi luôn muốn giết Đào Ninh, cũng hiểu tại sao y hiểu lầm ý đồ muốn giữ Đào Ninh lại của hắn. Nhưng cái hắn thật sự không rõ là tại sao Mặc Sĩ Nghi lại phải làm hắn ngủ say suốt mười năm?

"Ta, ta không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của ngài."

Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày: "Hửm?"

Mặc Sĩ Nghi ngẩn ngơ nhìn hắn: "Chỉ cần là chuyện ngài muốn, ta đều sẽ thực hiện, ta không thể từ chối ngài."

"Ngươi có thể nói cho ta biết."

Mặc Sĩ Nghi lắc đầu, "Không, ta không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của ngài."

Trình Mộc Quân: "... Vậy ngươi có thể không vào ngọc bội cho tới khi mọi chuyện được quyết."

"Không, ta không thể không nhìn thấy ngài lâu như vậy."

Lý lẽ quái đản, nhân cách méo mó. Quả nhiên quá khứ thiếu thốn tình cảm đã ảnh hưởng đến Mặc Sĩ Nghi rất nhiều.

Y chọn trốn tránh.

Không thể từ chối nhưng lại cực kỳ bài xích Đào Ninh, vì vậy Mặc Sĩ Nghi chọn làm hắn ngủ say mười năm, cho đến khi mọi chuyện được giải quyết.

Mười năm này với Trình Mộc Quân chỉ là một giấc mộng Nam Kha, nhưng với Mặc Sĩ Nghi lại là mười năm tra tấn. Trên con đường chinh phục thiên hạ vốn nên có Trình Mộc Quân ở trong ngọc bội đồng hành, hiện tại lại chỉ có một mình y.

Cô độc, không tin bất luận kẻ nào, chỉ khi tiến vào ngọc bội, nhìn thấy Trình Mộc Quân đang say ngủ, linh hồn y mới có được một lúc yên bình.

Lại là vẻ mặt đó.

Trình Mộc Quân biết Mặc Sĩ Nghi tâm cơ sâu nặng, luôn giả đáng thương trước mặt hắn, nhưng nghĩ đến mười năm y tự tra tấn bản thân, hắn vẫn mềm lòng.

"Chuyện Đào Ninh, ngươi không cần phải nói."

Mặc Sĩ Nghi: "Ta, ta không muốn lừa ngài nữa."

Trình Mộc Quân nở nụ cười: "Ngươi có từng nghe qua câu này chưa."

"Cái gì?"

Trình Mộc Quân nhướng mày: "Hiểu con không ai bằng cha."
1

Lời giải thích của Mặc Sĩ Nghi mắc trong cổ họng, y cực kỳ kháng cự những lời này.
5

"Đào Ninh và Lục vương gia tằng tịu với nhau là bút tích của ngươi, trong trí nhớ của Đào Ninh, người tằng tịu với cậu ta là ngươi, chắc hẳn ngươi đã dùng bí dược Nam Cương khiến cậu ta bị ảo giác. Tất cả chuyện này... đều vì ngọc thai, đúng không?"

Còn về chuyện Mặc Sĩ Nghi có lẽ đã thức tỉnh một phần ký ức Tiên Tôn, Trình Mộc Quân không thể nói, hắn sợ sẽ kích thích đối phương thức tỉnh nữa.

Lúc này y không thể thắng được thần hồn Tiên Tôn.

Một Đào Ninh chết, thế giới này không đến mức sụp đổ, nhưng nếu Mặc Sĩ Nghi cũng thức tỉnh thần hồn Tiên Tôn rồi bạo thể mà chết, vậy thì thật sự là không đường cứu vãn.

"Được rồi, chuyện quá khứ dừng ở đây." Trình Mộc Quân chụp vai Mặc Sĩ Nghi: "Từ lúc chọn ngươi, ta đã định sẽ chấp nhận mọi thứ của ngươi, sau này không cần giấu giếm."

Con ngươi Mặc Sĩ Nghi co lại, như có một tiếng sấm nổ ngay bên tai.

Chấp nhận mọi thứ của y? Vậy có phải y sẽ có thể bộc lộ hết tất cả những tâm tư và dục vọng dơ bẩn đó?

Trình Mộc Quân thấy Mặc Sĩ Nghi cúi đầu, có vẻ đã khôi phục bình thường, lại hỏi: "Long khí trên người ngươi sao rồi?"

Mặc Sĩ Nghi im lặng một lát mới trả lời: "Tiền bối, ta không cảm nhận được, cũng không biết tình huống long khí thế nào, ngài có thể xoá bỏ hoa văn trên mặt ta không?"

Xoá bỏ hoa văn mới có thể xác định long khí mất khống chế có còn sót lại hay không, phương thuốc xoá bỏ thứ này trước giờ luôn đặt trong ngọc bội, Mặc Sĩ Nghi chỉ cần suy nghĩ là có thể xoá nó bất cứ lúc nào.

"Ngươi có thể tự làm."

Bị từ chối thẳng thừng, Mặc Sĩ Nghi cũng không ủ rũ, mà mở to mắt cầu xin: "Tiền bối, tay ta không nhúc nhích được, vừa rồi long khí phản phệ đã làm tổn thương kinh mạch ở tay rồi."

Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn, thấy tay phải y đang buông xuống bên người, vết máu do kinh mạch nứt vỡ dưới da còn chưa tiêu tan, những chấm đỏ loang lổ trải rộng.

"Được." Hắn đồng ý.

Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, Trình Mộc Quân đã điều phối xong nước thuốc, chuẩn bị xoá bỏ hoa văn trên mặt giúp Mặc Sĩ Nghi, xác nhận long khí không còn vấn đề.

Nhúng khăn lụa trắng vào nước thuốc rồi vắt khô, sau đó lau lên gương mặt Mặc Sĩ Nghi.

Khăn tay lướt qua, để lộ làn da dưới lớp hoa văn phức tạp.

Mặc Sĩ Nghi có nước da trắng nõn, lông mi rất dài, hình như khăn cọ lên mặt có hơi ngứa, y nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run.

Sau khi lau sạch sẽ, Mặc Sĩ Nghi mở mắt, đôi mắt sâu thẳm mà lấp lánh như một màn đêm đầy sao.

Trình Mộc Quân khựng lại, trong khoảnh khắc đó, dường như Mặc Sĩ Nghi đã bắt được một tín hiệu.

Y duỗi tay ôm eo Trình Mộc Quân, dùng chút lực hoán đổi vị trí của hai người.

Trình Mộc Quân chớp mắt nhìn mái tóc dài của Mặc Sĩ Nghi rũ xuống mặt mình, ngứa quá.

Mà làm cho hắn cảm thấy ngứa hơn là ánh mắt của Mặc Sĩ Nghi.

Y cúi xuống, hơi thở giao nhau: "Tiền bối, ngài nói chấp nhận mọi thứ của ta, kể cả phần âm u nhất."

"Đây, là bí mật không một ai biết, ta giấu tận đáy lòng..."

Ngay khi cánh môi sắp chạm nhau, trong đầu Trình Mộc Quân xuất hiện một tiếng thở dài.

"Tiểu Trúc Tử, không phải hai người tình như phụ tử sao?"
3

Trình Mộc Quân mở to mắt, tức khắc tỉnh táo lại từ trạng thái mơ màng. Hắn đưa tay lên, cái hôn kia dừng ở mu bàn tay.

Sau đó, hắn quyết đoán đẩy Mặc Sĩ Nghi ra.

Hiện tại hai chân của Mặc Sĩ Nghi vẫn chưa khôi phục, căn bản không có sức phản kháng. Y ngã xuống giường, sắc mặt hơi tái đi: "Quả nhiên không được sao?"

Trình Mộc Quân vươn tay kéo chăn đắp lên người Mặc Sĩ Nghi: "Lúc trước từng có người nói muốn hiếu kính ta như phụ thân, ta thật sự không biết còn có cách hiếu kính như vậy đó."

Mặc Sĩ Nghi ngây dại, há miệng thở dốc, lại không biết nên bào chữa thế nào.
3

Trình Mộc Quân cười lạnh: "Còn tay ngươi, như vậy là không khoẻ à?"

Hắn đứng dậy nhặt ngọc thai nằm lăn lóc vì hành động lúc nãy lên, nhét vào tay Mặc Sĩ Nghi: "Tay cũng khoẻ rồi, nếu rảnh rỗi không có gì làm thì khắc một con rối từ khối ngọc này đi."

Nói xong, Trình Mộc Quân kéo vạt áo mình ra: "Thân thể hiện tại này của ta không chịu được giày vò đâu."

Mặc Sĩ Nghi nhìn khuôn ngực trắng nõn đã phiếm màu xanh lơ của ngọc thạch, thậm chí còn lờ mờ nhìn thấy hoa văn bị nứt, ngọn lửa nóng cháy trong lòng lập tức bị dập tắt.

Đúng vậy, thân thể này vốn dĩ không phải thân thể thực sự, chỉ là một bức tượng bằng ngọc thôi, sao y có thể bị dục vọng làm mụ mị mà quên mất chuyện này chứ.

Đây là lần đầu tiên Mặc Sĩ Nghi cảm thấy vô cùng hối hận vì tiếng "phụ thân" mất não của mình, cũng hối hận vì hôm nay đã nhất thời xúc động giết chết Đào Ninh.

Nhưng bây giờ chuyện duy nhất y có thể làm là cầm dao lên, điêu khắc cho Trình Mộc Quân một thân thể mới.

Có lẽ, quan hệ của họ chỉ có thể dừng lại tại đây.

Như thầy như cha, bốn chữ này như một lời nguyền, liên tục lặp lại trong đầu Mặc Sĩ Nghi.

_____

Chương 205: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (21)

Cuối cùng Mặc Sĩ Nghi cũng thực hiện được tâm nguyện thiếu niên - Thống nhất thiên hạ, tạo nên triều đại thống nhất đầu tiên trên lục địa.

Y là vị đế vương gây nhiều tranh cãi, xuống tay vô cùng tàn nhẫn, nhưng không thể không thừa nhận, triều đình dưới tay y bước qua thời kỳ hỗn loạn rất nhanh, không lâu sau đã trời yên biển lặng.

Mặc Sĩ Nghi dựng nghiệp từ thuở cơ hàn, từ nhỏ đã không được ai yêu, còn từng bị đưa đến Đông Trạch Quốc làm con tin mấy năm, cho đến khi tiên vương Bắc Xuyên băng thệ mới có thể trở lại quê hương.

Sau đó y bắt đầu khoảng thời gian ngủ đông, tự xin được rời khỏi vương đô, đi đến bên cảnh giằng co cùng Đông Trạch. Tại đây, y dẫn quân Bắc Xuyên lật ngược tình thế suy tàn bao năn qua, thu hồi lại những vùng đất bị mất.

Kể từ đó, danh tiếng của Mặc Sĩ Nghi tăng mạnh, bước lên con đường vương giả.

Truyền kỳ cùng con đường xưng bá của Mặc Sĩ Nghi còn có những chuyện tình cảm của y.

Mặc Sĩ Nghi cả đời không cưới ai, không lập hậu cũng không có hậu cung. Sau khi băng thệ, ngôi vị hoàng đế được cháu trai kế thừa. Trên phố đồn rằng, người yêu của Mặc Sĩ Nghi là một nam nhân, đã bầu bạn cùng y từ thuở y không là gì.

Người nọ ghen tị, từng yêu cầu Mặc Sĩ Nghi bắn chết tiểu hoàng tử Đông Trạch đang mang trong mình đứa con nối dõi của y, lại tự tay mổ bụng lấy thai nhi ra. Nhưng dù là yêu cầu vô lễ như thế, Mặc Sĩ Nghi vẫn đồng ý tất cả.

Về việc tại sao hậu vị để trống, hậu cung hư không... Không có gì đáng nói, thậm chí triều thần còn không ai dám dâng tấu yêu cầu lập hậu. Từng có một kẻ không biết tốt xấu lợi dụng thời cơ uy hiếp Mặc Sĩ Nghi, sau đó không còn hó hé được gì nữa.

Tất cả chuyện đó đều là dã sử, nhưng hắn cũng có tồn tại trong chính sử.

Người nọ tên Trình Mộc Quân, là đế sư của Mặc Sĩ Nghi. Đế sư lai lịch không rõ, nhưng hắn luôn luôn ở cạnh, chưa từng tách khỏi đế vương.

Người biết nội tình nghe lời đồn xong đều khịt mũi coi thường: "Tình cảm của bệ hạ và đế sư như thầy như cha, sao có thể thấp kém như dân gian đồn đãi."

Bốn chữ "như thầy như cha" tựa một lời nguyền, bám theo Mặc Sĩ Nghi cả đời, cũng trở thành chuyện duy nhất y thấy hối hận trong cõi đời này.
1

Phút lâm chung, Mặc Sĩ Nghi cho mọi người lui ra, trong điện chỉ còn lại Trình Mộc Quân.

Lúc nhỏ, Trình Mộc Quân là bạn đồng hành duy nhất của y. Khi sắp từ trần, dù đã có được thiên hạ, y vẫn chỉ muốn người này bên cạnh.

Thân xác phàm nhân khó có thể thừa nhận sức mạnh hung hãn của long khí, so với cường giả trên đại lục, tuổi thọ của Mặc Sĩ Nghi không được dài.

Chỉ mới hơn 70 đã hấp hối.

Lúc này, y nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt vẫn trẻ trung, dừng lại ở tuổi 30 trai tráng, nhưng thực tế kinh mạch và các bộ phận trong cơ thể đã suy kiệt, dầu cạn đèn tắt.

Trình Mộc Quân ngồi cạnh giường, thân thể điêu khắc từ ngọc thai, càng không nhìn ra bất kỳ dấu vết thời gian nào.

Trong lòng hắn không hề có cảm xúc ưu thương, nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ Mặc Sĩ Nghi dầu cạn đèn tắt hoàn toàn là do chính y làm.

Theo kịch bản, đế vương Mặc Sĩ Nghi lẽ ra phải sống đến 200 tuổi.

Vì thể hiện rõ cảm giác dao cùn tra tấn, sau khi Đào Ninh nhảy thành, thân thể Mặc Sĩ Nghi vẫn vô cùng mạnh mẽ, nhưng linh hồn đã khô héo từ lâu.

Tuổi thọ dài dằng dặc với y mà nói là tra tấn vô hạn.

Trình Mộc Quân chịu hết nổi chặn họng hệ thống: "Được rồi, cậu đừng có đọc kịch bản nữa."

Hệ thống nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ muốn nhắc cậu đừng mềm lòng thôi, tên trà xanh hắc tâm liên này thèm muốn cơ thể cậu nên mới vội vàng tự giết mình, đợi lên thượng giới rồi nối lại trần duyên với cậu đó."
1

Trình Mộc Quân rũ mắt, nhìn bàn tay đang bị nắm chặt của mình.

Thân thể hiện tại của hắn được tạo ra từ ngọc thai, dùng rất bền, không cần cách mấy ngày lại phải đổi cái mới.

Nhưng ngọc thai thì vẫn là ngọc thai, không phải thân thể thực sự. Ngọc thai chứa linh hồn tiên nhân của Trình Mộc Quân đã là miễn cưỡng, tất nhiên không thể chịu thêm long khí, dù có ít thế nào cũng không được.

Hành động tiếp xúc thân mật nhất của hai người chỉ là một cái hôn phớt lên môi, không tiến vào. Chỉ như vậy, nhưng cũng đủ làm sau cổ Trình Mộc Quân xuất hiện một vết nứt.

Mặc Sĩ Nghi sợ tới mất hồn, từ đó về sau dù có khao khát bao nhiêu, y cũng không dám làm gì nữa.

Hai người cứ làm bạn cả đời như thế, luôn luôn giữ một khoảng cách thích hợp.

Lúc này Mặc Sĩ Nghi đã không còn tỉnh táo, nhưng y vẫn siết chặt bàn tay Trình Mộc Quân không buông, giống như vẫn còn tâm nguyện chưa xong.

Trình Mộc Quân thở dài, "Tôi thật sự không ngờ Mặc Sĩ Nghi có thể nhào nặn cốt truyện thành cái dạng này."

Hệ thống: "Nhưng tôi không hiểu, thời gian tử vong không đúng, thời gian Tiên Tôn quy vị cũng không đúng, vậy mà thanh tiến độ vẫn bình yên chẳng thấy hề hấn gì?"

Chính xác, Mặc Sĩ Nghi không nên chết vào lúc này, nhưng thần hồn Tiên Tôn trong thân thể y đã không áp chế được ý muốn thức tỉnh nữa.

Hay nói cách khác, là chính y buộc mình thức tỉnh.

Trình Mộc Quân cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra: "Quá trình không quan trọng, đúng kết quả là được rồi."

Hệ thống thở dài: "Không ngờ luôn, Đào Ninh mang thai, Đào Ninh lên tường thành, Đào Ninh chết, Mặc Sĩ Nghi thống nhất đại lục, Mặc Sĩ Nghi cả đời không lấy ai, Mặc Sĩ Nghi chết."

Nói tới đây, hệ thống giận dữ mắng: "Quái dị, lại phù hợp với tất cả tình tiết của kịch bản gốc."

"Đúng vậy."

"Nhưng mà Tiểu Trúc Tử này, tình tiết đỏ mắt bóp eo ấn vào tường hôn phải làm sao?"

Trình Mộc Quân: "... Không biết, đừng hỏi tôi, cứ nghĩ tới là tôi thấy khó thở rồi, kệ muốn ra sao thì ra, tôi lười quan tâm."

Lúc này, Mặc Sĩ Nghi đột nhiên mở mắt, sau một lúc hỗn loạn, tầm mắt y dừng trên người Trình Mộc Quân.

Y ngơ ngẩn nhìn Trình Mộc Quân một lát, sau đó ngồi bật dậy, cúi người mò mẫm ngăn bí mật ở đầu giường, động tác nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống như một người sắp chết.

Hồi quang phản chiếu.

Trình Mộc Quân không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn Mặc Sĩ Nghi.

Đợi đến khi Mặc Sĩ Nghi ngồi thẳng lên, trong tay y xuất hiện một con dao găm dài, độ rộng của lưỡi dao chỉ khoảng một lóng tay.

Trình Mộc Quân biết nó, là một vật bán thần khí bên trong ngọc bội, chuyên dùng để lấy máu đầu tim.

Mặc Sĩ Nghi định...

Quả nhiên, ngay sau đó, y kéo vạt áo ra, trở tay đâm dao vào ngực mình, động tác vô cùng quyết đoán và chuẩn xác. Khi y rút dao ra, trên khe lõm ở mũi dao có thêm một giọt máu.

Trong máu trộn lẫn với một ít hoa văn màu vàng, đây không phải thân thể phàm nhân, hiển nhiên là máu Tiên Tôn.

Mất đi giọt máu đầu tim, mặt Mặc Sĩ Nghi càng tái hơn lúc trước.

Y thở gấp mấy hơi, vết thương ở ngực biến mất trong nháy mắt, tránh gây ra phiền phức cho Trình Mộc Quân sau khi chết.

"Lại đây."

Trình Mộc Quân nghe lời đi qua, hơi thở hai người hoà vào nhau, chỉ cách nhau mấy tấc.

Mặc Sĩ Nghi lướt ngón tay qua mũi dao, sau đó bôi máu lên giữa mày Trình Mộc Quân. Y dốc hết chút sức lực cuối cùng, nói:

"Ta chờ ngài."

Nói xong ba chữ này, y duy trì tư thế ngồi, hai mắt vẫn mở to, ánh mắt vẫn đặt lên người Trình Mộc Quân, nhưng hơi thở đã không còn.

Trình Mộc Quân cảm nhận được giọt máu đầu tim ở giữa mày nhanh chóng đi vào trong cơ thể, sau đó hóa thành một sợi xích quấn quanh thần hồn hắn.

"..."

Hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Đây, đây là cái gì vậy?"

Trình Mộc Quân: "Không có gì, y đưa tất cả công đức mình tích luỹ được để thống nhất thiên hạ cho tôi, có phần công đức này, không bao lâu sau tôi sẽ phi thăng."

Khi phi thăng, Trình Mộc Quân có thể mượn sức mạnh thiên lôi để tẩy tinh phạt tủy, ngưng tụ thân thể một lần nữa.

Hắn đứng dậy, đẩy Mặc Sĩ Nghi nằm xuống giường, sau đó bàn tay nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt y: "Được, đợi ta."

Lời này vừa dứt, Mặc Sĩ Nghi chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Trình Mộc Quân đứng dậy, ra khỏi tẩm điện, nhìn đám người quỳ dưới đất, nói: "Đế vương, băng hà."
3

***

Trong năm nay, tin tức lớn nhất ở thượng giới chính là Tiên Tôn độ kiếp trở về.

Nhưng sau khi Tiên Tôn độ kiếp trở về, tu vi không những không tiến mà còn lui, nguyên khí bị thương nặng nề, phải ở trong điện tu dưỡng suốt một năm mới xuất quan.

Người thượng giới hạ phàm độ kiếp, sau khi quy vị sẽ xoá sạch ký ức trần duyên, quên hết mọi chuyện cũ. Lần này Tiên Tôn độ kiếp, chuyện lại không đơn giản như vậy.

Mấy ngày trước, Tiên Tôn tham dự tiệc rượu lần đầu tiên sau khi quy vị.

Nhưng trên tiệc rượu, thiếu tộc trưởng Tuyết tộc không biết trúng phải ngọn gió nào, lại nhảy ra chỉ vào mũi Tiên Tôn mắng y là kẻ phụ lòng.

Đây chính là chuyện đại nghịch bất kính, dù Tiên Tôn tính tình khoan dung, ít khi thất thường nhưng cũng phải nhíu mày.

Cũng may tộc trưởng Tuyết tộc là người khéo đưa đẩy, lập tức đuổi đứa con trai gây tội ra ngoài, sau đó quỳ xuống xin lỗi, nói là con trẻ uống nhiều, mong Tiên Tôn không so đo.

Tiên Tôn cũng không để ý chút chuyện nhỏ này, vì vậy đã cho qua.

Nhưng bắt đầu từ ngày ấy, một tin đồn xuất hiện.

Lần này Tiên Tôn độ tình kiếp, có liên quan đến đứa con út của tộc trưởng Tuyết tộc.

Lại mấy tháng trôi qua, trên Đăng Tiên Đài, một đạo kim quang hiện lên.

Tiên đồng đã đứng chờ sẵn tiến tới đón, trong tay cầm một quyển trục vàng, dò hỏi thông tin người hạ giới vừa phi thăng.

Nghe thấy "ngọc khí thành tiên", tiên đồng thoáng khựng lại một chút, không khỏi thấy hơi thất vọng.

Động tĩnh như vậy mà lại chỉ là một khối ngọc thành tiên.

Đồ vật thành tiên trước nay luôn không được coi trọng ở thượng giới, bởi vì thiên phú ngu dốt, đi lên cho đủ số thôi. Dù sao họ cũng chưa từng nghe nói đồ vật nào thành tiên có thể xếp vào hàng Tiên Quân hay Kim Tiên.

Sau khi đăng ký, tiên đồng thu quyển trục vào tay áo, hơi nâng cằm, theo quy định giới thiệu sơ lược tình hình ở Tiên giới, xong xuôi rồi nói: "Ngươi còn thắc mắc gì không? Có quen biết với ai, ta dẫn ngươi đi gặp."

Tiên đồng đang vội trở về bàn giao công việc, chỉ hỏi câu này cho có lệ mà thôi. Sơ lược về Thượng giới vừa rồi cũng đủ cho Tiểu Ngọc Tiên tiêu hóa một lúc, sao còn có câu hỏi gì được, người quen lại càng không có khả năng.

Không nghĩ tới, người áo xanh thật sự hỏi: "Mặc Sĩ Nghi có ở đây không?"

Tiên đồng tưởng là mình nghe nhầm: "Mặc Sĩ Dịch" không phải tên của Tiên Tôn sao? Người này dám gọi thẳng tên Tiên Tôn?

Hắn nhíu mày nói: "Ngươi biết mình đang nói gì không?"

Người nọ đưa bàn tay vào trong tay áo, nhướng mày cười: "Ngươi hỏi ta có quen hay không, ta suy nghĩ một lúc cũng chỉ nghĩ được Mặc Sĩ Nghi."

Tiên đồng đang định trách móc, lại đột nhiên nhớ ra Tiên Tôn mới độ kiếp trở về, chẳng lẽ người này thật sự là cố nhân của Tiên Tôn ở hạ giới?

Dù Tiên Tôn đã cắt đứt trần duyên sau khi quy vị nhưng cũng không thể lơ là người này. Hắn khom người hành lễ, hỏi: "Xin hỏi, quan hệ của ngài và tôn thượng là...?"

"Ta ở hạ giới là... phụ thân của y."
23


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui