Editor: Diệp Hạ
1
Chương 229: Thế giới trừng phạt (21)
Tiêu Ngật Xuyên ngây ra.
Y đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng hoàn toàn không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Ban công đối diện cửa.
Trình Mộc Quân bị trói vào lan can ban công, lúc này đang nghiêng người nhìn y. Quần áo hắn có chút lộn xộn, tất cả nút áo sơ mi bị cởi bỏ...
"Anh định đứng đó nhìn tới khi nào? Nếu cứ nhìn nữa thì người phòng kế bên cũng sẽ nhìn thấy đó."
"A, xin lỗi."
Tiêu Ngật Xuyên cuống quýt đi vào, trở tay đóng cửa lại, sau đó đi đến ban công: "Cậu không sao chứ? Này, này là sao vậy?"
Trình Mộc Quân: "Anh cởi trói giúp em được không?"
Tiêu Ngật Xuyên lại cuống quýt đi tới cởi thắt lưng trên cổ tay hắn ra, ánh mắt như không có chỗ đặt, di chuyển không ngừng.
"Phù." Trình Mộc Quân đứng dậy đi vào phòng khách, thuận miệng hỏi: "Kỷ Trường Hoài kêu anh tới à?"
Tiêu Ngật Xuyên đang cụp mắt nhìn thắt lưng trên tay, rất quen, đúng là kiểu dáng Kỷ Trường Hoài thường dùng, cộng thêm cuộc điện thoại kia của Kỷ Trường Hoài.
Rất rõ ràng, Trình Mộc Quân bị Kỷ Trường Hoài trói vào ban công.
Chuyện, chuyện này là sao vậy?
Tiêu Ngật Xuyên như du hồn đi vào phòng khách, ngồi xuống: "Cậu, cậu không sao chứ?"
"Ừm, không sao." Trình Mộc Quân cúi đầu cài nút áo.
"Tôi nhận được điện thoại của Trường Hoài nên chạy tới đây, đây là... xảy ra chuyện gì vậy?"
Trình Mộc Quân giương mắt, nhẹ giọng nói: "Em cũng không biết, mấy ngày nay anh ấy rất lạ, tới tối qua thì đột nhiên... như vậy."
Hắn đưa tay chạm lên cổ, Tiêu Ngật Xuyên cũng theo đó nhìn lên vùng da trắng nõn ấy.
Như hoa mận đỏ rơi trên nền tuyết, là một dấu hôn. Y bối rối dời mắt: "Tôi quen Trường Hoài nhiều năm rồi, như thế này không giống cậu ấy."
Trình Mộc Quân im lặng một lát rồi nói: "Thật ra em có ấn tượng rất tốt với anh Kỷ, cũng sẵn sàng từ từ làm quen với anh ấy. Có phải anh ấy có lý do gì khó nói không? Chẳng hạn như bệnh tâm lý?"
Đầu Tiêu Ngật Xuyên trống rỗng, cảm thấy mình như đang nằm mơ. Đó không phải Kỷ Trường Hoài y quen từ nhỏ, không giống người trước nay vô dục vô cầu như không phải người phàm.
Sao Kỷ Trường Hoài có thể trói bạn cùng phòng ngoài ban công, còn suýt làm ra chuyện không thể cứu vãn? Nhất thời y không biết nên giải thích như thế nào, thậm chí có hơi không muốn giải thích.
Y do dự một lát, hỏi: "Cậu, muốn báo cảnh sát không?"
"..." Nét mặt Trình Mộc Quân thoáng cứng đờ, vội cúi đầu duy trì thiết lập: "A, không cần, không cần đâu, em tin anh Kỷ không cố ý, anh ấy là người tốt."
Tiêu Ngật Xuyên im lặng, giống như không biết nói gì.
Trình Mộc Quân lại hỏi: "Anh Kỷ đi đâu vậy?"
"Cậu ấy ra ngoài ở vài ngày."
"A, thật ra em không để ý đâu, quay về nói rõ ràng là được rồi. Hay là nhờ anh chuyển lời đến anh ấy giúp em nhé?"
Tiêu Ngật Xuyên cau mày càng chặt, nhưng chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Cậu ấy đến ngôi chùa gần đây ở vài ngày, cậu không cần lo lắng. Đó là thói quen của cậu ấy, mỗi khi có chuyện gì trong lòng thì sẽ đến đó."
"Ồ, cảm ơn anh." Trình Mộc Quân vẻ mặt mất mát, đứng dậy: "Anh... em muốn về phòng nghỉ ngơi."
Tiêu Ngật Xuyên: "Ừm, cậu đi đi, tôi ngồi một lát rồi về."
Trình Mộc Quân đứng dậy, vào phòng.
Hắn đóng cửa lại, nằm trên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Đêm qua thật sự quá kích thích, căn bản là không thể ngủ được.
Hệ thống lại nhỏ giọng nói: "Tiểu Trúc Tử, tôi nói một câu, cậu đừng giận nha."
Trình Mộc Quân nhắm mắt lại: "Nói."
"Tôi cảm thấy vừa rồi cậu... có hơi trà xanh, cậu bị mấy miếng vị trà lây bệnh rồi à?"
Trình Mộc Quân không tức giận: "Ừm, tôi cố ý."
Hệ thống ngạc nhiên: "Cố, cố ý? Sao vậy?"
Trình Mộc Quân lại không trả lời vấn đề này, mà chuyển đề tài: "Hệ thống, xem thanh tiến độ."
Hệ thống sửng sốt: "Từ từ, thanh tiến độ này bị hỏng rồi à?"
"Sao vậy?"
"Sao, sao lại tăng 5%?"
Trình Mộc Quân cười: "Tăng 5% là đúng rồi, chứng minh thanh tiến độ này thật sự phụ thuộc vào quan hệ tứ giác, chi tiết là gì không quan trọng."
Hệ thống: "Tiếp theo cậu định làm gì?"
"Cậu đoán xem, Tiêu Ngật Xuyên có đi xin đổi ký túc xá không?"
Hiện tại, Hạ Sâm đã bị tiễn đi, dấu vết tồn tại của y cũng bị xóa bỏ. Phòng của Trình Mộc Quân và Kỷ Trường Hoài chỉ có hai người, còn thiếu một người.
Màn biểu diễn vừa rồi của Trình Mộc Quân là vì để kích thích Tiêu Ngật Xuyên dấy lên ý định đổi ký túc xá.
Hạ Sâm rời khỏi quá dứt khoát, làm Trình Mộc Quân càng tin tưởng vào Hàn Sơ Húc và Lục Thượng hơn.
Lục Thượng không cần phải nói, một tên ngốc bạch ngọt, không có cảm xúc cố chấp âm u gì. Còn Hàn Sơ Húc, tuy rằng tâm tư sâu, nhưng trước giờ luôn xử sự thận trọng, rất ít khi hành động theo cảm tính.
Nếu đã như vậy, Trình Mộc Quân quyết định sửa chữa thanh tiến độ trước, không chủ động tìm hai mảnh vỡ kia.
Hệ thống: "Không thể nào, trong kịch bản Tiêu Ngật Xuyên chính là lốp dự phòng trung thành của Mạc An Lan, sao có thể đổi phòng ngủ từ bỏ Mạc An Lan."
Trình Mộc Quân cười: "Cậu cũng biết, đó là kịch bản, nhưng Tiêu Ngật Xuyên không phải Tiêu Ngật Xuyên trong kịch bản. Ngày đó y đến gần tôi đã chứng minh điểm này."
Hệ thống: "Ý cậu là... y yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên?"
"Đều xuất phát từ cùng một bản thể, đương nhiên tôi có sự tin tưởng đối với y." Trình Mộc Quân nói, "Vốn định tiễn những mảnh nhỏ kia đi rồi mới thúc đẩy thanh tiến độ, nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, tôi phải điều chỉnh kế hoạch."
Hệ thống: "Kế hoạch gì?"
"Vừa nãy là tôi đang thử Tiêu Ngật Xuyên, nếu y xin đổi ký túc xá, tiếp theo tôi chỉ cần thuận thế đổi nhân vật trung tâm của quan hệ tứ giác thành bản thân là được."
Trình Mộc Quân biết IQ của hệ thống vẫn chưa khôi phục, thế là nói huỵch toẹt: "Tôi hẹn hò với Kỷ Trường Hoài, rảnh thì đi thì tìm Tiêu Ngật Xuyên, có phải là giống hệt cốt truyện không?"
Hệ thống im lặng một lúc lâu rồi nói: "Giống chỗ nào? Mạc An Lan thì sao?"
"Mạc An Lan à, tất nhiên là thay cho nhân vật của tôi."
Hệ thống choáng váng: "Cậu như vậy... có bị OOC quá không? Dù Tiêu Ngật Xuyên có phối hợp, nhưng Mạc An Lan thì sao? Y một lòng yêu thầm Kỷ Trường Hoài mà."
"Hay là chúng ta cược đi, xem sau khi Tiêu Ngật Xuyên dọn vào, Mạc An Lan có vội vàng đồng ý hẹn hò với Tiêu Ngật Xuyên không?"
Hệ thống: "Tôi cảm thấy không đâu, chuyện này không có khả năng."
"Ừm, đúng đúng đúng, cậu nói đúng, tôi mệt rồi, ngủ đây."
***
Hai ngày sau, Kỷ Trường Hoài vẫn không có tin tức.
Có vẻ như chuyện đó đối với y là một cú sốc khá lớn, chỉ gửi đúng một tin nhắn xin lỗi Trình Mộc Quân.
Sau khi Trình Mộc Quân rộng lượng tỏ vẻ mình không trách y, kể từ đó y không trả lời nữa.
Điều duy nhất có thể chứng minh Kỷ Trường Hoài có tồn tại là những bức ảnh thỉnh thoảng y gửi, chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình tại chùa Xuất Vân.
Có vẻ chuyến tu thân dưỡng tính này của Kỷ Trường Hoài rất hiệu quả, ít nhất là nhân cách yêu tăng không tự tiện chạy ra, y vẫn an tâm tĩnh tọa ở chùa Xuất Vân, không còn chuyện chạy xuống núi lúc nửa đêm nữa.
Ngày thứ ba, cửa ký túc xá bị gõ vang.
Trình Mộc Quân đứng dậy, mở cửa, thấy Tiêu Ngật Xuyên đứng bên ngoài.
Y kéo vali, khẽ gật đầu: "Chào cậu, từ hôm nay trở đi, tôi là bạn cùng phòng của cậu."
Trình Mộc Quân nghiêng người để Tiêu Ngật Xuyên đi vào.
Đóng cửa lại, hắn ngập ngừng hỏi: "Đây là... làm sao vậy?"
Tiêu Ngật Xuyên có đầy đủ lý do: "Trường Hoài nhờ tôi đến, cậu ấy lo sau này sẽ xảy ra chuyện như vậy nữa, cảm thấy thêm một người bạn cùng phòng sẽ tốt hơn."
Trình Mộc Quân gật đầu, không hỏi thêm gì.
Nhưng mà, ở trong đầu hắn, hệ thống đang chấn động quay cuồng: "Tại sao lại như vậy tại sao lại như vậy?"
Trình Mộc Quân: "Tôi thắng rồi."
Hệ thống: "Hức, lại thua rồi, thanh tiến độ còn tăng 10%. Thế giới này có vấn đề!"
***
Một tuần sau, Trình Mộc Quân và Tiêu Ngật Xuyên đã khá quen thuộc, trở thành mối quan hệ bạn cùng phòng thân thiết.
Kỷ Trường Hoài vẫn còn ở chùa Xuất Vân an tâm tĩnh tọa, mặc dù biết Tiêu Ngật Xuyên đã dọn đến phòng của họ nhưng vẫn rất kiên định.
Kỷ Trường Hoài không phản ứng, nhưng có người đã không thể ngồi yên.
Hôm nay, Trình Mộc Quân học xong quay về ký túc xá, tay vừa chạm vào cửa, còn chưa mở ra đã nghe thấy bên trong có tiếng của người khác.
Giọng nữ, hình như đã có tuổi.
Hắn dừng động tác đẩy, gõ lên cửa hai cái.
Tiêu Ngật Xuyên mở cửa.
Lướt qua bờ vai y, Trình Mộc Quân nhìn thấy bên trong rất náo nhiệt, trừ Mạc An Lan đã từng gặp ra còn có một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông.
"Đang có chuyện gì à?"
Tiêu Ngật Xuyên lắc đầu: "Không có gì, là người nhà của Kỷ Trường Hoài."
Y quay đầu lại nhìn lướt qua, sau đó nghiêng người ghé sát vào tai Trình Mộc Quân nói: "Mẹ của Kỷ Trường Hoài, tâm lý hơi yếu, lát nữa nếu bà ấy hỏi cái gì thì cậu cứ trả lời đại thôi, đừng nói thật."
Trình Mộc Quân gật đầu: "Ừm."
Lúc này hai người mới vào ký túc xá, ngồi xuống sô pha.
Mẹ Kỷ thấy Trình Mộc Quân vào, đứng dậy nói: "Chào cháu, ngại quá, quấy rầy cháu rồi, dì là mẹ của Kỷ Trường Hoài."
Trình Mộc Quân gật đầu: "Vâng, chào dì ạ."
Một người khác tầm khoảng 30 tuổi là anh trai của Kỷ Trường Hoài, trưởng thành thận trọng không thích nói chuyện, dường như chỉ đến đây cùng mẹ Kỷ.
Sắc mặt mẹ Kỷ hơi tái, giọng nói ôn hòa: "Bạn học Trình, cháu là bạn cùng phòng của Trường Hoài đúng không."
Trình Mộc Quân gật đầu: "Vâng."
"Dì hỏi cháu vài câu được không?"
"Vâng ạ." Trình Mộc Quân ngoan ngoãn gật đầu, sắm vai một người bạn cùng phòng không biết gì một cách hoàn hảo.
"Mấy ngày ở ký túc xá, Trường Hoài có chỗ nào kỳ lạ không?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Không có, ngày nào anh ấy cũng làm việc và nghỉ ngơi bình thường, thỉnh thoảng gặp nhau trong phòng khách cũng sẽ chào hỏi."
Mẹ Kỷ lại hỏi: "Vậy lúc nó đi có nói gì không?"
"Anh ấy chỉ nói ra ngoài ở vài ngày, cũng đã xin nghỉ bên phía trường học rồi." Trình Mộc Quân ngập ngừng giải thích thêm: "Cháu chỉ là nghiên cứu sinh mới thi đậu vào trường, không thân với anh Kỷ lắm."
Lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Trúc Tử à Tiểu Trúc Tử, cậu thật sự... học được tinh hoa trà đạo rồi."
Trình Mộc Quân mặt không đổi sắc: "Cảm ơn đã khen, mưa dầm thấm lâu, cũng hiểu được một ít."
Mẹ Kỷ thấy thanh niên đẹp trai này có vẻ rất chân thành, vẻ mặt vô tội, hoàn toàn tin vào lời hắn nói.
"Như vậy à, xin lỗi cháu, làm phiền cháu rồi."
Bà định đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc này, Mạc An Lan đột nhiên lên tiếng.
"Cậu Trình, ngày đó tôi thấy Trường Hoài đăng ảnh lên wechat, bàn tay trong ảnh là cậu đúng không? Không phải hai người rất thân thiết à?"
Cậu ta nhẹ nhàng hỏi, không hề hùng hổ, phảng phất chỉ đơn giản là tò mò: "Sao cậu lại nói không thân với cậu ấy?"
____
Chương 230: Thế giới trừng phạt (22)
"Hửm?"
Trình Mộc Quân hơi nghiêng đầu: "Anh nói cái gì?"
Bình thường không có ai quan tâm đến mạng xã hội của một người bạn đến vậy, tất nhiên Trình Mộc Quân không nghĩ ra.
Mạc An Lan cũng không nói nhiều, mở điện thoại lên: "Ừm, là cái này."
Trình Mộc Quân nhìn lướt qua, vẻ mặt vô tội: "Cái này à, mấy ngày trước bọn em không có gì làm nên ngồi nói chuyện một lúc, cảm thấy khá hợp ý nên chụp tấm ảnh, bình thường mà."
Thái độ của hắn quá thản nhiên, nghi ngờ vừa xuất hiện trong đầu mẹ Kỷ lập tức tan thành mây khói.
Bà gật đầu tán đồng: "Cũng đúng, người trẻ tuổi các cháu bây giờ cứ rảnh rỗi là lại đăng ảnh lên mạng xã hội mà."
"Nhưng mà Trường Hoài..."
Trình Mộc Quân nghiêng đầu, có chút khó hiểu: "Sao vậy? Chẳng lẽ hồi trước anh ấy chưa đăng bài kiểu này bao giờ?"
Mạc An Lan há miệng thở dốc, muốn phản bác lại không biết phải nói gì.
Cậu ta rầu rĩ thu hồi điện thoại rồi lén nhìn sang Tiêu Ngật Xuyên, lại phát hiện người luôn đứng ra che chở mình đang ngơ ngác.
Mẹ Kỷ thấy bạn cùng phòng của Kỷ Trường Hoài không biết gì thật, đứng dậy nói: "Cảm ơn cháu, dì không quấy rầy nữa."
"Không có gì ạ, cháu và anh Kỷ cũng xem như là bạn bè, cháu xin lỗi vì không giúp gì được dì."
"Cảm ơn, dì đi trước nhé."
Đám người đứng dậy đi ra cửa, Tiêu Ngật Xuyên cũng đi theo. Trình Mộc Quân thấy thế, tưởng Tiêu Ngật Xuyên muốn đi cùng họ nên xoay người trở về phòng.
Mạc An Lan lại liếc sang Tiêu Ngật Xuyên một cái, cũng cho rằng đối phương sẽ đi cùng mình.
Không ngờ, Tiêu Ngật Xuyên chỉ lạnh mặt gật đầu, sau đó đóng cửa lại.
Sao, sao lại thế này?
Lúc trước, khi Tiêu Ngật Xuyên nói muốn dọn đến ký túc xá của Kỷ Trường Hoài, Mạc An Lan thấy rất vui, bởi vì như vậy cậu sẽ càng có lý do để đến ký túc xá của Kỷ Trường Hoài.
Dù sao, chắc chắn Tiêu Ngật Xuyên sẽ không đuổi cậu đi.
Nhưng tình huống hiện tại... hình như có chỗ nào không đúng lắm?
Mạc An Lan hơi mờ mịt, cậu nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, lại nhìn hướng mẹ Kỷ rời đi, vội vàng đuổi theo.
***
Bên trong cánh cửa.
Trình Mộc Quân đã xách ghế ra ban công, cầm sổ phác họa ngồi vẽ.
Hệ thống: "Tiểu Trúc Tử, thanh tiến độ này... tăng mà tôi thấy sợ luôn đó."
"Bao nhiêu?"
"Lại tăng 10% nữa, cũng đâu có xảy ra tình tiết mấu chốt nào đâu? Không có vấn đề tì chứ?"
Trình Mộc Quân thản nhiên nói: "Nghĩ gì vậy, đương nhiên là có tình tiết mấu chốt, nếu không cậu nghĩ mẹ Kỷ Trường Hoài tới làm gì?"
"Không phải tới để tìm hiểu điều kiện sống của Kỷ Trường Hoài sao?"
Trình Mộc Quân phác thảo hình dáng của hai người, lại dùng vài nét phác ra ban công: "Kỷ Trường Hoài đã hai mươi mấy tuổi rồi, cũng không phải con trai cưng của mẹ, sao có thể là nguyên nhân này?"
Hệ thống khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy thì là gì?"
"Kỷ Trường Hoài đã ở chùa Xuất Vân mấy ngày, cộng với trước đây Mạc An Lan bị từ chối, bà ấy lo Kỷ Trường Hoài sẽ xuất gia."
"A, đúng rồi, thì ra là tình tiết mấu chốt này!" Hệ thống bừng tỉnh: "Sao nó lại tới lúc này nhỉ? Đây không phải chuyện sau khi họ tốt nghiệp thạc sĩ sao?"
Trình Mộc Quân cười lạnh: "Hử, tôi còn chưa hỏi cậu tại sao thanh tiến độ mở ra sớm như vậy nhỉ?"
"Hức, cậu cứ tự do phát huy đi."
Hệ thống bỏ xuống một câu như vậy rồi bắt đầu giả chết, kêu thế nào cũng không được.
Trình Mộc Quân không quan tâm nữa, bắt đầu tập trung vẽ tranh. Cảnh sắc xung quanh đã vẽ xong, chỉ có hai người đang đứng trên ban công là chưa có mặt mũi.
Hắn ngừng lại, giống như không định vẽ nữa.
"Cậu đang vẽ... cậu và cậu ấy?"
Trình Mộc Quân xoay người, thấy Tiêu Ngật Xuyên dựa vào bức tường giữa ban công và phòng khách, dường như đã nhìn rất lâu.
"Anh Kỷ sao? Không phải, là... một người bạn."
Tiêu Ngật Xuyên thấy nét mặt hắn hơi lạ, biết mình đã hỏi trúng chuyện buồn của đối phương nên khôn ngoan đổi đề tài.
"Lúc nãy mẹ của Trường Hoài đột nhiên đến đây, xin lỗi đã làm phiền cậu, cũng bởi vì cậu ấy trừ báo bình an ra thì gần như không có tin tức gì cả."
"Không sao." Trình Mộc Quân làm bộ tò mò hỏi: "Không phải Kỷ Trường Hoài chỉ vào chùa ở vài ngày thôi à? Sao mẹ của anh ấy trông lo lắng vậy?"
Tiêu Ngật Xuyên thở dài: "Trường Hoài luôn muốn xuất gia, lúc thi lên thạc sĩ còn định vào Học viện Phật giáo. Sau khi bị mẹ phản đối quyết liệt, thậm chí bị bệnh một trận, cậu ấy mới sửa thành ngành triết học."
Trình Mộc Quân giương mắt nhìn Tiêu Ngật Xuyên, không ngờ đối phương lại thản nhiên nói chuyện này ra cho mình nghe.
Hắn thuận thế hỏi: "Hửm? Nhìn không ra đó, vậy mà anh Kỷ lại muốn xuất gia à."
Tiêu Ngật Xuyên: "Ừm, khi còn nhỏ cậu ấy thường được nói là có tuệ căn, bình thường cũng không mặn mà gì với thế tục, giống như xem ai cũng như ai, chúng sinh bình đẳng."
"Vậy còn chuyện lần trước? Sao anh ấy đột nhiên như vậy?" Trình Mộc Quân mang ý xấu hỏi một câu, hắn muốn nhìn xem Tiêu Ngật Xuyên nhào nặn như thế nào.
Không ngờ Tiêu Ngật Xuyên tiếp chiêu rất khá: "Có một thời gian dài Trường Hoài ở chùa Xuất Vân, cậu ấy muốn xuất gia, nhưng trụ trì nói cậu ấy có một mối trần duyên chưa xong, nếu trước năm 25 tuổi cậu ấy vẫn không gặp mối trần duyên này thì mới có thể xuất gia."
"Trần duyên?"
"Ừm, liên quan đến... tình, có thể là tình dục, cũng có thể là tình yêu." Tiêu Ngật Xuyên thở dài: "Cho nên mẹ cậu ấy chỉ cần nghe tin cậu ấy đi chùa Xuất Vân là sẽ rất lo âu, kiểu gì cũng sẽ xảy ra một vài chuyện."
"Thì ra là vậy."
Tiêu Ngật Xuyên: "Thật ra trong chuyện này suy nghĩ của Trường Hoài và mẹ cậu ấy không quá giống nhau, mẹ cậu ấy ước gì cậu ấy mau chóng gặp gỡ mối trần duyên này, sau đó bị thế tục ràng buộc, không còn suy nghĩ xuất gia nữa."
Trình Mộc Quân: "Còn anh Kỷ thì sao?"
"Còn Trường Hoài lại cảm thấy, chỉ có gặp trần duyên, trải qua nó, buông bỏ nó, mới có thể hoàn toàn khám phá hồng trần."
Trình Mộc Quân không hỏi nữa, chỉ cúi đầu dọn dẹp đồ đạc.
Tiêu Ngật Xuyên cũng không nói thêm, xoay người vào phòng tắm.
Sau một lúc lâu, hệ thống mới lên tiếng hỏi: "Tiểu Trúc Tử, lúc nãy Tiêu Ngật Xuyên đang đào góc tường của Kỷ Trường Hoài à? Hình như... kịch bản này hơi quen?"
Trình Mộc Quân không để ý: "Hửm?"
Hệ thống: "Thật đó, cậu nghĩ lại xem, y nói với cậu mấy câu như vậy còn không phải là ám chỉ cậu, Kỷ Trường Hoài muốn xuất gia, cậu tuyệt đối đừng đâm đầu vào Kỷ Trường Hoài, sẽ rất thảm."
"Đúng rồi, cậu giỏi quá đi, vậy mà nhìn ra luôn." Trình Mộc Quân tâng bốc.
Hệ thống: "Ha, cậu phát hiện từ lâu rồi! Quá đáng, cậu đang chơi tôi! Hừ! Tôi tức giận rồi! Không dỗ được đâu!"
"Hệ thống, xem ra kịch bản máu chó của cậu đang dần có logic rồi."
Lực chú ý của hệ thống lập tức bị dời đi: "Cái gì cái gì?"
"Có mối trần duyên này mới có thể giải thích tại sao trong cốt truyện, Kỷ Trường Hoài lại đồng ý thử cùng Mạc An Lan."
"Đúng nhỉ, vậy tiếp theo cậu định làm gì?"
Trình Mộc Quân mỉm cười: "Đương nhiên là yên tĩnh xem biến động, sau đó thuận nước đẩy thuyền, trở thành mối trần duyên này của Kỷ Trường Hoài."
***
Một tuần sau, quả nhiên như Trình Mộc Quân dự đoán, tình tiết mấu chốt đã đến.
Vào một buổi tối thứ sáu nào đó, Tiêu Ngật Xuyên về nhà, Trình Mộc Quân ở ký túc xá một mình.
Hơn 9 giờ tối, hắn nhận được cuộc gọi của Kỷ Trường Hoài, mời hắn tham gia tiệc sinh nhật của y.
Tất cả vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức Trình Mộc Quân sợ rằng buổi tiệc sinh nhật này lại xuất hiện lệ quỷ gì đó, dẫn tới thế giới sụp đổ một lần nữa.
"Sao vậy? Nếu không tiện thì không cần đến đâu, chỉ là... ngày sinh nhật, tôi rất mong được nhìn thấy cậu."
Giọng nói dịu dàng trầm ấm của Kỷ Trường Hoài làm Trình Mộc Quân tỉnh táo lại: "A, không sao. Ở đâu vậy?"
"Ở nhà tôi."
May quá. Trình Mộc Quân thở phào, nếu là trang viên suối nước nóng, hắn thật sự có hơi sợ hãi.
"Ừm, em sẽ đến đúng giờ."
Kỷ Trường Hoài vẫn nói câu cũ: "Tới đó tôi đến đón cậu."
Ngày hôm sau, sát giờ hẹn, Trình Mộc Quân mới chật vật làm xong món quà sinh nhật cho Kỷ Trường Hoài, đó là một cái vòng tay bằng gỗ đàn hương được điêu khắc thủ công.
Hắn cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Kỷ Trường Hoài.
【Tôi chờ cậu ở dưới lầu.】
Trình Mộc Quân sửng sốt, đi ra ban công ngó xuống, nhìn thấy Kỷ Trường Hoài đứng ở dưới tàng cây. Như đoán được hắn sẽ đi ra, y đúng lúc ngẩng đầu.
Hai người chạm mắt, Kỷ Trường Hoài vẫy tay.
Trình Mộc Quân khẽ cười, sau đó đẩy nhanh tốc độ đi xuống dưới.
"Sao anh không đi lên?"
Kỷ Trường Hoài lại cụp mắt, giống như hơi ngại: "Tôi nhìn thấy mấy câu hỏi đáp, nói khi đuổi một người, đứng đợi ở dưới lầu là thích hợp nhất."
Trình Mộc Quân ngạc nhiên: "Anh nhìn thấy ở đâu?"
Kỷ Trường Hoài: "Mấy ngày tĩnh tọa ở chùa Xuất Vân, buổi tối thỉnh thoảng tôi sẽ xem điện thoại."
"Gì chứ, anh ở trong chùa xem cách để theo đuổi một người, hơi kỳ ha?"
"Chúng ta vừa đi vừa nói?"
Hai người sóng vai đi đến bãi đỗ xe.
Kỷ Trường Hoài giải thích: "Đó là hai việc khác nhau, tôi vào chùa tĩnh tọa là vì... áp chế bộ phận nào đó không thuộc về tôi."
"Là sao?"
Kỷ Trường Hoài: "Thật ra, tôi nghi tâm lý của mình có chút vấn đề, nghe có vẻ giống một cái cớ, nhưng chuyện hôm đó tôi thật sự không thể nhớ rõ."
Không phải vấn đề tâm lý, mà là nhân cách phân liệt.
Trình Mộc Quâ trả lời ở trong lòng, ngoài mặt vẫn làm bộ mờ mịt: "Ồ, bảo sao em thấy hôm đó anh nhìn rất lạ."
"Thật ra trước giờ chuyện đó chưa từng xảy ra, nhưng tôi cảm thấy mình nên nói thật với cậu, suýt nữa là tôi đã tổn thương cậu rồi."
"Không sao, em không để ý đâu."
Lúc này, hai người đã tới bãi đỗ xe, Kỷ Trường Hoài chạm vào tay nắm cửa, nói: "Mẹ tôi bị suy nhược thần kinh khá nghiêm trọng, tâm lý của bà ấy không ổn định, tôi nghĩ có lẽ điều đó ảnh hưởng đến tôi."
Hai người đứng cách một chiếc xe, mặt đối mặt. Trình Mộc Quân nhìn nét mặt Kỷ Trường Hoài, không khỏi hơi mềm lòng: "Chuyện ngày đó em thật sự không trách anh đâu."
"Tôi không thể vượt qua chính mình, chỉ có thể nhốt mình trong chùa Xuất Vân, mong muốn làm tất cả quay về quỹ đạo."
Cho đến lúc này, theo như lời Kỷ Trường Hoài nói, tất cả đều là sự sám hối của y vì chuyện ngoài ý muốn ngày đó.
Thậm chí Trình Mộc Quân còn có ảo giác, người trước mắt thật sự như Tiêu Ngật Xuyên nói, sau khi trải qua qua chuyện này, sau khi thật sự thấu hiểu, y sẽ dứt khoát từ bỏ tất cả, quy y cửa Phật.
Lúc này, Kỷ Trường Hoài quay lưng về phía ánh sáng, nhìn qua, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu bình tĩnh mà kiên định.
"Nhưng, mặc dù ở chùa Xuất Vân, tôi vẫn luôn nghĩ đến em, không một khắc nào buông bỏ. Vậy nên, tôi có thể theo đuổi em không? Không phải vì giúp đỡ, không phải vì gì khác, chỉ vì lòng thành của tôi."
3
___
Chục chương nữa thôi là về đích rồi các bạn 🤗
2