Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Editor: Diệp Hạ

Ngoài đình, tuyết vẫn đang rơi xuống, trăng cũng đã lên, mặt hồ nước dần xuất hiện một tầng băng mỏng.

Chính như tâm trạng của Trình Mộc Quân giờ phút này, lạnh buốt.

Hắn nâng tay, xách bầu rượu từ lò đất lên, rót ra ly, ngửa đầu uống cạn.

Trình Mộc Quân thở dài, nói: "Hệ thống, thanh tiến độ thế nào rồi? Mở chưa?"

Mấy năm nay, thanh tiến độ cứ luôn ở trạng thái bị khóa, số liệu gì cũng không thấy. Bây giờ Thường Thanh đã nói ra chuyện năm đó, có lẽ thanh tiến độ sẽ cho một chút phản hồi.

Không ngờ mãi lâu sau mà hệ thống vẫn không đáp lại.

Trình Mộc Quân nghĩ thầm, chẳng lẽ thanh tiến độ vẫn chưa mở, không phải chứ. Hắn đang định hỏi lại thì giọng nói run rẩy của hệ thống vang lên.

"Tiến, tiến độ là, là âm 30."

"?" Trình Mộc Quân tốn mất ba giây mới hiểu được ý trong lời nói: "Âm 30? Có bug à? Đã là số âm rồi mà sao vẫn chưa sụp đổ?"

Hệ thống: "Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết. Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì?"

Được rồi, hệ thống bị kích thích tới nỗi chập mạch rồi, Trình Mộc Quân chỉ đành buông tha nó, tìm kiếm đáp án từ trên người Thường Thanh.

Hắn cẩn thận sắp xếp những lời nói say xỉn của Thường Thanh vừa rồi, tìm ra mấy từ mấu chốt, hỏi: "Lúc trước đại sư huynh đã... từ chối?"

Thường Thanh híp mắt, thấy gương mặt quen thuộc của Trình Mộc Quân, trong cơn say hắn như trở lại quá khứ, tựa như một giấc ảo mộng mỹ lệ.

"Ừm, khi đó đại sư huynh đang bế quan, bọn họ mang Đường Hi hấp hối đến xin đại sư huynh đi khuyên ngươi, nhưng bị từ chối." Thường Thanh nghiêng đầu, như đang nghĩ đến gì đó.

"A đúng rồi, đó là lần đầu tiên ta thấy đại sư huynh tức giận như vậy, y tung một chưởng làm nứt cửa đá, khi ra ngoài còn đánh nhị sư huynh thêm một chưởng."

A...

Trình Mộc Quân rất kinh ngạc, không ngờ với tính cách đó mà Kỷ Trường Hoài lại đả thương đồng môn, "Hệ thống, hình như nó hơi sai sai."

Hệ thống: "Cậu cũng phế cả Lư Sơn Phái rồi, mấy chuyện như này thì tính là cái gì."


"......"

Sau khi uống say Thường Thanh nói rất nhiều, có lẽ là đã đè nén ở trong lòng quá lâu, giờ rốt cuộc cũng tìm thấy chỗ để phóng thích hết thảy.

"Khi đại sư huynh đả thương nhị sư huynh, sắc mặt vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến nỗi ta còn cho rằng y sẽ bóp gãy cổ nhị sư huynh."

Thường Thanh ho khan mấy cái: "Cũng nhờ Tam sư tỷ kêu tên sư phụ nên y mới khôi phục lý trí."

Trình Mộc Quân nhíu mày, hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, đại sư huynh xuống núi, nói là đi tìm biện pháp trị liệu cho Đường Hi, kêu bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ xử lý theo môn quy."

Thường Thanh lại cầm chén rượu, mặc kệ bên trong có rượu hay không, ngửa đầu dốc vào miệng.

"Tới lúc y trở về thì ngươi đã đi rồi, y cứu sống Đường Hi, rồi đi tìm ngươi, suốt mười năm không hề về môn phái lần nào. Còn Đường Hi, sau khi được chữa khỏi, vì không chăm sóc nổi cho những sư huynh sư tỷ bị trọng thương, cho nên một năm sau đó cũng biến mất... Thật là buồn cười, quá buồn cười."

Thường Thanh say khướt, ghé lên bàn đá nhắm mắt lại bắt đầu ngáy.

Trình Mộc Quân hoàn toàn ngây người.

Hệ thống lẩm bẩm: "Có vẻ như tôi biết tại sao tiến độ thế giới này lại là số âm rồi. Cốt truyện có còn là cốt truyện nữa đâu, không chỉ cậu OOC, mà Kỷ Trường Hoài cũng OOC, Đường Hi cũng OOC, chuyện gì thế này..."

Trình Mộc Quân nhíu mày, trong trí nhớ mơ hồ bỗng hiện ra một hình ảnh. Hắn nhắm mắt lại, bắt được đầu sợi dây, kéo mạnh.

Như gặp sét đánh.

"Hệ thống... Hiện tại tình huống vận hành số liệu của cậu thế nào?"

Hệ thống không hiểu gì: "Vẫn ổn, cậu đừng nói chuyện bằng giọng điệu này, tôi nổi hết da gà rồi."

Trình Mộc Quân dịu dàng nói: "Để nói cậu nghe một tin tốt."

"Cái, cái gì?"

"Tôi đã nhớ tình yêu biến mất khi nào rồi! Bất ngờ không?"


Hệ thống lạnh nhạt nói: "Không, tôi cảm thấy là bật ngửa thì có, cậu để tôi chuẩn bị tâm lý đã... Được rồi, nói đi."

Trình Mộc Quân: "Sau khi Kỷ Trường Hoài bị thương, tôi nổi giận đi tìm y, tỏ vẻ muốn đuổi Đường Hi đi. Mà trong kịch bản gốc, Kỷ Trường Hoài có xuất hiện đâu đúng không, sau đó 'Trình Mộc Quân' bị mọi người áp giải đến địa lao."

Hệ thống gật đầu: "Ừm, không sai."

"Thật ra tối hôm đó, tôi ở địa lao càng nghĩ càng giận, có lẽ là bởi vì quá tức, thế là giáo huấn tình yêu bắt đầu biến mất." Trình Mộc Quân nói: "Sau đó tôi chuồn ra ngoài, đi tìm Kỷ Trường Hoài."

"Chuồn, chuồn ra ngoài?"

Trình Mộc Quân nói như kiểu rất hợp lý: "Đúng vậy, đống phế vật đó sao nhốt tôi được, lúc đó Kỷ Trường Hoài vẫn không xuất hiện, nhưng không quan trọng, tôi phá cửa đá xông vào, muốn một lời giải thích."

Nếu là một "Trình Mộc Quân" vô cùng yêu Kỷ Trường Hoài thì tuyệt đối sẽ không làm ra hành động này, hắn xem Kỷ Trường Hoài là tất cả, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến đối phương không vui.

Kỷ Trường Hoài đã nói không được vào, thì dù là rất tức giận hắn cũng sẽ chờ ở cửa.

Mà khi tình yêu bắt đầu biến mất thì Trình Mộc Quân lại khác, hắn mặc kệ những gì Kỷ Trường Hoài nói, xông thẳng vào.

Trình Mộc Quân tiếp tục nói: "Sau khi vào, tôi mới biết tại sao lúc ấy tôi đã làm đến vậy rồi mà Kỷ Trường Hoài cũng không phản ứng, thì ra là y bị trọng thương sắp chết rồi, cơ bản là không có ý thức."

Hệ thống: "Ầy, thật ra dựa vào kịch bản mà nói thì y sẽ không chết, chắc chắn là trong tuyệt cảnh sẽ có cơ duyên gì đó."

"Lúc ấy tôi có biết kịch bản rồi hệ thống độ kiếp là gì đâu, với lại dù không yêu như si cuồng nhưng tình ý thì vẫn có, vì thế để cứu người, tôi đã dùng cách đơn giản mà hữu hiệu nhất, song tu."

"Cậu, cậu, cậu, cậu ngủ với Kỷ Trường Hoài?"

Trình Mộc Quân: ".... Đừng có nói khó nghe như vậy, song tu, để cứu mạng."

Sau đó, Kỷ Trường Hoài tỉnh lại, khi nhìn thấy Trình Mộc Quân, biểu cảm trên mặt không rõ là gì, chỉ im lặng hồi lâu rồi hỏi một câu.

"Sao ngươi phải như thế?"

Trình Mộc Quân thuận thế thổ lộ, hỏi y có suy nghĩ gì với mình. Thật ra lúc đó tình yêu trong lòng Trình Mộc Quân gần như đã biến mất hết rồi, cũng hiểu Kỷ Trường Hoài chỉ xem mình là sư đệ.


Hơn nữa, bởi vì hắn gần như là được Kỷ Trường Hoài nuôi lớn, cho quan hệ của hai người còn hơi giống như trưởng bối và vãn bối, lấy tính cách của Kỷ Trường Hoài mà nói, tuyệt đối sẽ không thể chấp nhận.

Song tu thì có thể nói là vì chữa thương mà thôi. Trình Mộc Quân chờ Kỷ Trường Hoài từ chối, sau đó mình sẽ có thể rời khỏi nơi gò bó này, lang thang khắp nơi.

Nhưng không thể ngờ, Kỷ Trường Hoài nghe hắn thổ lộ xong, mặt lúc đỏ lúc xanh, lúc xanh lúc trắng. Hồi lâu sau mới nói phải là phải suy nghĩ lại, Trình Mộc Quân cũng đợi y khỏe hẳn, xuất quan xong mới quyết định chuyện này.

Hệ thống sửng sốt: "Thảo nào, thảo nào..."

Trình Mộc Quân gãi gãi mặt: "Nhưng Kỷ Trường Hoài cũng thảm thật, lúc đó y biết tôi có thể thoát khỏi địa lao, cũng biết với thực lực của tôi thì đám rác rưởi kia không nhốt được tôi, lại xuất phát từ tâm lý trốn tránh không dám nhìn thấy tôi nên chọn chạy xuống núi tìm cách cứu Đường Hi, kết quả không ngờ mấy sư đệ sư muội đã ở chung nhiều năm lại phát rồ hạ dược tôi."

Khi trở về, tất cả đã bị hủy hoại.

Giờ hệ thống cũng phần nào đồng cảm với cảm giác sau khi trở về của Kỷ Trường Hoài: "Đổi lại là tôi, có lẽ sẽ đau khổ mà đi xuất gia khám phá hồng trần."

Trình Mộc Quân: "Không đến mức đó chứ, ở trong lòng Kỷ Trường Hoài, lời hứa và môn phái rất quan trọng, không đến mức đó đâu, không không."

Hắn rũ mắt, nhìn ngón tay đang nắm lấy chén rượu của mình, lòng vẫn có vài phần bất an.

Bây giờ nhớ lại, khi song tu tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, trong mê man Trình Mộc Quân cảm thấy eo mình đột nhiên bị siết chặt.

Có vẻ là tay Kỷ Trường Hoài, như muốn đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng vẫn siết chặt, nhấn xuống.

Chỉ là khi đó hắn đã chìm trong cơn sóng ngập trời, còn phải nhớ vận chuyển công pháp, rất khó nhận thấy được những thay đổi khác.

Bây giờ đã qua lâu rồi, Trình Mộc Quân cũng không dám xác định, đó rốt cuộc là ảo giác hay là ký ức chân thật.

Nhìn hệ thống giận dỗi để lại thanh tiến độ với "-30%" đỏ như máu trong đầu, hiếm khi Trình Mộc Quân có cảm giác không thể nắm chắc.

Chỉ có thể mong Kỷ Trường Hoài và Đường Hi đang không biết tung tích sẽ không OOC quá mức, làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

***

Hôm sau.

Khi Thường Thanh tỉnh lại, hắn nhìn thấy hoa đào nhảy múa khắp nơi, bầu trời phủ một lớp sương hồng.

"Rừng hoa đào? Chúng ta bị đuổi ra ngoài?" Hắn cảm thấy bên cạnh có người, tưởng là Hứa Phúc, vậy nên thuận miệng nói.

"Thường thí chủ, ngươi tỉnh rồi."

Thường Thanh nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc lại xa lạ, chớp chớp đôi mắt, đột ngột xoay người đứng lên.


Một tăng nhân mặc tăng bào màu xám đang ngồi xếp bằng dưới cây hoa đào, ở bên cạnh là Hứa Phúc đang hôn mê bất tỉnh.

Tăng bào rất cũ, đã giặt qua nhiều lần nên trắng bệch. Tăng nhân có gương mặt rất sáng sủa, trong trẻo, ai nhìn cũng sẽ cảm thấy kính ngưỡng. Y không có thiền trượng, cả người chỉ có chuỗi Phật châu lưu li trên cổ và cổ tay là nhìn không giống vật thường.

Lúc này Thường Thanh đã hoàn toàn mất bình tĩnh, xoa đôi mắt, lẩm bẩm nói: "Đại, đại sư huynh?"

Tăng nhân chắp tay trước ngực, bình thản nói: "Bần tăng pháp hiệu Tịch Minh, Kỷ Trường Hoài đã đoạn trần duyên."

"Đại sư huynh, không, Tịch Minh đại sư, người tới chỗ này là vì phù giấy của ta?"

Tịch Minh đứng dậy, phủi bụi đất trên người, nói: "Vì độ người, cũng vì độ mình. Ngươi và vị thí chủ này đã không còn trở ngại, hãy nhanh chóng rời đi."

Thường Thanh vội vàng nói: "Đại sư, từ từ..."

Tịch Minh quay đầu lại, một tay đặt trước ngực, hơi gật đầu: "Chuyện gì? Thân thể không khỏe không thể rời đi?"

Lúc này Thường Thanh đã hơi nhớ ra chuyện đêm qua, có vẻ như Trình Mộc Quân đã nhớ ra rồi, hơn nữa còn có ý đồ moi những chuyện năm đó từ miệng hắn.

Cho nên hắn và Hứa Phúc mới bị ném ra, thậm chí, có lẽ là từ khi bắt đầu, Trình Mộc Quân vốn đã muốn mượn hắn để tìm ra Kỷ Trường Hoài.

"Thí chủ?"

Thường Thanh phục hồi tinh thần lại, đối mắt với Tịch Minh, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn nuốt lời nói trở về. Chuyện của Kỷ Trường Hoài và Trình Mộc Quân, hắn đừng nhúng tay thì tốt hơn.

"Không có việc gì, đại sư.... bảo trọng, Lư Sơn Phái... Thôi."

Thường Thanh nói xong thì ôm quyền hành lễ, đứng dậy khiêng Hứa Phúc lên, bước ra khỏi rừng hoa đào.

Tịch Minh đứng tại chỗ nhìn hai người biến mất, hồi lâu không động.

Mãi cho đến khi chóp mũi lạnh buốt, y mới hồi phục tinh thần lại.

Tịch Minh duỗi tay, lấy cánh hoa đào lỗ mãng rơi trên chóp mũi xuống, đặt lên cành cây, sau đó xoay người đi về hướng tòa nhà bị sương mù bao phủ.

Nâng tay, cầm lấy vòng đồng, gõ cửa.

Cộc cộc cộc —— âm thanh kéo dài, cắt qua không gian yên lặng.

___

Lời tác giả: Sẵn tiện nói luôn, Tịch Minh đại sư là thiền tu trong thế giới giả tưởng, không liên quan gì đến Phật giáo trong thế giới hiện thực hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận