Editor: Diệp Hạ
Một tiếng quạ đen nỉ non xé toạc màn đêm.
Bấy giờ Trình Mộc Quân mới hoàn hồn, chậm chạp cúi đầu, nhìn mái tóc rối tung và vạt áo nửa mở của mình.
Còn cả, đôi chân trần đặt trên hành lang.
Hắn là quỷ, tất nhiên sẽ không bị dơ chân vì không đeo giày, chỉ là cảm giác này thật không tốt.
Trình Mộc Quân nhíu mày, kéo quần áo lại rồi đi gõ cửa: "Giày của ta!"
Giọng nói truyền ra vẫn bình tĩnh như giếng cổ, không lên xuống chút nào: "Sắc trời đã tối, ngày mai bần tăng trả lại."
Trình Mộc Quân trợn trắng mắt, nghĩ thầm ở địa bàn của ta mà kiêu ngạo như vậy, phải cho tên hoà thượng này biết tay mới được. Hắn nhấc chân lên đá cửa, lại bị một luồng ánh sáng dịu nhẹ đẩy ra bên ngoài vài bước.
Nguồn lực này tới đột ngột, Trình Mộc Quân không kịp chuẩn bị, thế là lảo đảo bay ra ngoài.
"......"
Trình Mộc Quân giận tới bật cười, quái gở nói: "Ngày mai khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, nếu không thấy giày, ta sẽ lột sạch rồi treo ngươi trong rừng hoa đào cho mọi người thưởng thức!"
Lần này trong phòng không còn âm thanh nào khác, ánh nến cũng tắt.
Trận chiến mở màn thất bại, Trình Mộc Quân cũng chỉ biết nổi giận đi về phòng của mình.
Hắn lăn qua lộn lại ở trên giường, vẫn cảm thấy quá tức giận: "Tịch Minh, không làm ngươi phá giới thì Trình Mộc Quân ta sẽ nghỉ tu quỷ."
Hệ thống nghe thấy run bần bật, hỏi: "Cậu, cậu, cậu, sao cậu lại tức giận như thế, đừng nói là cậu xem trọng người xuất gia này rồi nhé? Không tốt lắm đâu."
Trình Mộc Quân cười lạnh: "Cậu nghĩ cái gì vậy, còn nhớ cảm xúc tiêu cực ở thế giới này của tôi là gì không? Chấp niệm trước khi chết là gì?"
"Ghen ghét... và muốn được mọi người thích?"
"Tôi bị người ta từ chối, tức giận, không cam lòng là hiện tượng bình thường, đừng nghĩ quá nhiều, ngoan." Trình Mộc Quân có thể không cần ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại cũng có thể bắt chước trạng thái ngủ.
Hôm sau, Trình Mộc Quân rời giường, mở tủ quần áo ra, ánh mắt đảo qua vài món quần áo.
Có một khoảng thời gian rất dài hắn mặc bạch y, không có nguyên nhân đặc biệt gì, vì đồ trắng thì dễ dùng giấy hóa hình mà thôi.
Trừ chiếc áo choàng đêm hôm qua thì tất cả toàn là một màu trắng, hình như thiếu chút hương vị. Hắn xoay người, tới thư phòng, trải giấy ra, đặt bút.
Vài nét bút ít ỏi vẽ ra một bộ quần áo, tương tự với quần áo mà Trình Mộc Quân mặc khi còn ở Lư Sơn Phái, nhưng lại có chút khác biệt.
Trình Mộc Quân cầm lấy giấy trắng, thổi một hơi, giấy trắng bay lên trời, khi rơi xuống lập tức hóa thành quần áo trên người.
Áo xanh, ngọc quan*, sắc bén hơn một bộ bạch y.
(*) Minh họa:
Trình Mộc Quân nhìn gương đồng sửa sang lại quần áo, kéo vạt áo kín mít, che khuất phần cổ, chỉ để lộ một ít yết hầu.
Tốt lắm.
Hắn xoay người mở cửa, vẫn chưa bước ra đã thấy đôi guốc gỗ đêm qua mình đánh rơi được đặt chỉnh tề trước cửa.
Hắn nhướng mày: "Hệ thống, tên Kỷ Trường Hoài đã khơi mào được tính hiếu chiến của tôi rồi."
Cuối cùng hệ thống cũng có cơ hội mở miệng: "Cho nên lúc nãy cậu sửa soạn là vì để làm bản thân hài lòng?"
Trình Mộc Quân: "Cái nghề diễm quỷ này á, dụ dỗ thân thể là phụ, câu tâm mới là chính, Tịch Minh là một người hoài cổ, tôi không tin nhìn thấy dáng vẻ này mà y vẫn còn có thể lù lù bất động."
Hệ thống run rẩy khuyên nhủ: "Cậu bình tĩnh chút đi, ngẫm lại mục tiêu của mình, Kỷ Trường Hoài là bạn đời của Đường Hi đó, đây là một bộ truyện ngược luyến, mục đích cuối cùng chính là hai người vòng đi vòng lại chung thành thân thuộc, cậu câu dẫn Kỷ Trường Hoài để làm gì? Nghĩ đến thanh tiến độ số âm đi."
"Đúng là vấn đề thanh tiến độ số âm, người ta có câu, không phá thì không xây được."
Hệ thống: "Hả?" Nó lại theo không kịp mạch não kỳ ba của Trình Mộc Quân rồi.
Lúc trước Trình Mộc Quân từng nuôi một khí linh, cũng ngốc giống cái hệ thống này, cái gì cũng không biết.
Có lẽ là hơi di tình, hắn kiên nhẫn giải thích cho hệ thống nghe: "Bây giờ Kỷ Trường Hoài đã xuất gia rồi, cậu cảm thấy y còn yêu đương với Đường Hi được sao?"
Hệ thống ngơ ngác nói: "Có vẻ rất khó."
"Thanh tiến độ số âm chắc chắn là do nguyên nhân này, thiết lập của Kỷ Trường Hoài đã hỏng rồi, từ đại sư huynh ôn nhu chính nghĩa của Lư Sơn Phái biến thành người xuất gia khám phá hồng trần. Không bẻ thiết lập lại thì thanh tiến độ cũng đừng mong được cứu vớt."
Hệ thống gật đầu lia lịa: "Có lý có lý, vậy chỗ Đường Hi thì làm thế nào?"
Trình Mộc Quân: "Cậu yên tâm, tôi đã suy xét rất kỹ càng. Chia mục tiêu thành ba bước, bước đầu tiên, dụ hoặc Tịch Minh phá giới hoàn tục; bước thứ hai, làm rõ ràng cái chết của mình, tôi đoán là trong đó vẫn còn ẩn tình, dù sao đến lúc đó cũng người quỷ đường ai nấy đi, thuận lý thành chương vứt bỏ Tịch Minh, để Đường Hi đi an ủi y, bước lên con đường chữa lành, không tồi chứ."
Nghe đến đó, hệ thống hơi do dự, "Nhưng truyện chữa lành lần trước... bị cậu làm thành như thế."
Trình Mộc Quân im lặng một lát, trong đầu nhớ lại người tên Đường Hi. Ừm, là một người bình thường, không lộc cộc cũng không khóc hu hu.
Tuy rằng không chịu được khổ, hơi do dự không quyết đoán, nhưng so với Nguyễn Miên thì bình thường hơn nhiều.
"Không sao, Đường Hi là người bình thường, tôi nhớ trong kịch bản cậu ta vẫn là một vai chính trưởng thành, từ không thể chịu khổ biến thành một mình đảm đương một phía."
Trình Mộc Quân ném guốc gỗ vào phòng, quyết định tiến hành bước đầu tiên trong kế hoạch.
Câu dẫn Tịch Minh, trừ để mở tuyến cốt truyện ra thì còn một chỗ tốt nữa.
Hiện giờ Tịch Minh tu Phật pháp, thuần khiết vô cùng, nếu như có thể dụ dỗ y song tu vài lần, Trình Mộc Quân nghĩ mình sẽ có thể thuận lợi rời khỏi tòa nhà này.
Mặc kệ như thế nào đi nữa, bị nhốt ở chỗ này vẫn không phù hợp với tính tình của hắn, quá chán.
Trình Mộc Quân không đi tìm người, mà kêu tiểu nha hoàn chuẩn bị trà đem ra đình hóng gió.
Hôm nay bầu trời không mây, mặc dù chỉ mới sáng sớm nhưng ánh mặt trời đã vô cùng chói mắt. Trình Mộc Quân cầm dù giấy đứng ở đình hóng gió, ánh nắng vẫn quá sáng, làm hắn rất khó chịu.
Nếu như không phải bởi vì Tịch Minh, hắn tuyệt đối sẽ không ra ngoài vào thời gian này.
Trình Mộc Quân giật giật ngón tay, các lớp màn che từ bốn góc của đình hóng gió rũ xuống, ngăn cách hết tất cả ánh mặt trời ở bên ngoài, lúc này hắn mới thoải mái hơn một chút.
Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, hắn ngồi xuống ghế đá, rót trà, lại bắt đầu đánh đàn.
Trình Mộc Quân học đàn từ Kỷ Trường Hoài.
Lúc trước khi khổ tu ở Lư Sơn Phái, trừ tu hành đốn củi gánh nước ra thì hoạt động giải trí duy nhất của Trình Mộc Quân là nghe Kỷ Trường Hoài đánh đàn.
Kỷ Trường Hoài thấy hắn thích, vì vậy tự mình đi ra sau núi tìm gỗ thích hợp để làm cho hắn một cây đàn, lại tay cầm tay dạy hắn đánh đàn.
Cây đàn đó đã từng được Trình Mộc Quân xem là thứ quan trọng nhất, dốc lòng che chở. Bây giờ tất nhiên là nó ở Lư Sơn Phái, nhưng tám chín phần mười là bị bổ làm củi đốt rồi.
Vẫn là giai điệu quen thuộc.
Sau một lát, Trình Mộc Quân chơi xong một khúc, ngẩng đầu nhìn thấy một thân ảnh màu xám đang đứng bên ngoài màn lụa.
Dường như y đã đứng đó từ lâu, chỉ là không ngắt ngang tiếng đàn. Lúc này tiếng đàn đã ngừng, nhưng Tịch Minh vẫn chưa động đậy.
"Đại sư, ở bên ngoài không nóng sao?"
Tịch Minh nói: "Lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh."
Trình Mộc Quân trợn trắng mắt, trong lòng mắng y giả đứng đắn, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng vô cùng: "Đêm qua mời đại sư uống rượu, đại sư không thích, hôm nay ta đổi thành trà xanh, vào ngồi một lát?"
"Đa tạ." Tịch Minh vén màn lụa lên, cúi đầu tiến vào.
Y nâng mắt, khi nhìn thấy Trình Mộc Quân với thanh bào, ngọc quan túm gọn mái tóc ra phía sau, hơi sửng sốt.
Trình Mộc Quân nhướng mày, cười nói, "Đại sư, hô hấp ngươi rối loạn."
Tịch Minh bị vạch trần tâm tư, phục hồi tinh thần lại, cũng không che lấp, thản nhiên ngồi xuống, "Quần áo của thí chủ làm bần tăng nhớ đến chuyện cũ mà thôi."
"Hửm?" Trình Mộc Quân không nói tiếp.
"Trình thí chủ, ngươi còn nhớ rõ những chuyện lúc sinh thời?"
Trình Mộc Quân bình tĩnh đáp: "Không nhớ rõ, ngươi là người xuất gia, chuyện hàng yêu phục ma cũng đã trải qua không ít, hẳn là biết ma quỷ chúng ta trừ khi tu đến Quỷ Vương, nếu không thì sẽ không nhớ được chuyện lúc sinh thời."
Nói tới đây, hắn ngừng một chút: "Như thế nào? Đại sư chấp nhất muốn ta nhớ ra, chẳng lẽ là đã từng có gì đó với ta?"
Nói rất lưu manh ngả ngớn, nhưng Tịch Minh chỉ chắp tay trước ngực, nói: "Đều là vài chuyện trần duyên đã qua mà thôi."
Trình Mộc Quân cười khẩy: "Đã là trần duyên đã qua, vậy ngươi còn tới chỗ này làm gì? Muốn thu ta, vì dân trừ hại?"
"Trình thí chủ, tu quỷ là con đường nghịch thiên, cuối cùng rồi cũng phải kết thúc dưới thiên lôi, không bằng buông chấp niệm, nhập luân hồi."
Tất nhiên là Trình Mộc Quân không thể nghe lời: "Ngươi muốn độ ta? Thay vì nói ngoài miệng nhiều như vậy, không bằng dùng hành động thực tế, lấy thân độ ta. Ta còn nhớ hình như Phật môn các ngươi có một câu, ta không vào địa ngục ai vào địa ngục?"
Tịch Minh rũ mắt, im lặng không nói.
Trình Mộc Quân tiếp tục: "Hơn nữa, muốn ta buông chấp niệm cũng đơn giản, đại sư ngươi có thể giúp ta một tay."
Tịch Minh nâng mắt nhìn qua, hỏi: "Như thế nào?"
"Ta ấy mà, từ khi có ý thức thì đã bị vây trong căn nhà này, tu quỷ cũng chỉ vì muốn được rời khỏi đây nhìn xem thế giới bên ngoài, đây là chấp niệm của ta." Trình Mộc Quân nói láo một tràng, không hề có chút cảm giác áy náy nào khi lừa gạt người xuất gia.
Dù sao thì không ai có thể biết được chấp niệm của ma quỷ trừ bản thân bọn họ.
Tịch Minh nói: "Vào luân hồi cũng có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài."
"Nhưng đó không phải ta, vào luân hồi, đầu thai chuyển thế, không phải thân thể của ta, không phải tính tình của ta, cơ bản chính là một người khác, vậy thì liên quan gì đến ta?"
Tịch Minh bình tĩnh tiếp tục khuyên nhủ: "Không bằng nghe bần tăng niệm Phật, đã từng có yêu ma nghe cao tăng giảng kinh xong, lòng thấu hiểu, đạp đất thành Phật."
Lúc này Trình Mộc Quân cũng không ép sát nữa, phất tay nói: "Được rồi, ta nghe thử vậy."
Suy nghĩ trong lòng hắn tất nhiên là muốn biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hiểu biết Phật pháp mới có thể biết cách để đột phá phòng tuyến tâm lý của Tịch Minh.
Nhưng Trình Mộc Quân không thể ngờ rằng, thứ Phật pháp này khi vào lỗ tai hắn lại giống y như bài ca ru ngủ. Rõ ràng là ma quỷ không cần ngủ, thế mà mới nghe không đến nửa nén hương đã mơ mơ màng màng.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, đã là lúc mặt trời chiều ngã về tây.
Chung quanh vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng gõ mõ theo quy luật.
Trình Mộc Quân đứng dậy, mới phát hiện Tịch Minh vẫn ngồi với tư thế giống với lúc ban đầu, tay trái lần Phật châu, tay phải gõ mõ.
Hắn mới vừa động đã thấy Tịch Minh mở mắt, nói: "Trình thí chủ tỉnh."
Giọng điệu bình thản, hoàn toàn không tức giận vì Trình Mộc Quân nghe mình giảng Phật pháp mà lại ngủ.
Trình Mộc Quân ngược lại cảm thấy khó chịu, Tịch Minh cứ bình tĩnh thế này thật sự làm hắn hơi khó chịu.
Hắn đứng lên, ngồi lên đùi Tịch Minh: "Thử rồi, phương pháp tu luyện của Phật môn các ngươi không hợp với ta, không bằng thử cách của ta xem?"
Tịch Minh giật giật lông mày, định nói gì đó lại bị Trình Mộc Quân cắn lên.
Y không há miệng, Trình Mộc Quân cũng không nhụt chí, liếm một cái, tiếng cười khẽ tràn ra: "Ta phát hiện ra chỗ tốt của giảng kinh rồi, cảm giác khi hôn lên khá khác biệt."
Vừa dứt lời, Trình Mục Quân đã cảm thấy bầu không khí xung quanh không ổn, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần động một ngón tay, bức màn che quanh đình hóng gió lập tức lao tới, trói chặt hắn và Tịch Minh vào nhau.
Chiêu thức trong tay Tịch Minh tức khắc bị ngắt ngang, kim quang trên chuỗi hạt cũng bị áp chế.
Trình Mộc Quân cắn môi y, nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ tiếp tục chịu trận như hôm qua sao?"
"Xin tự trọng... Ưm."
Trình Mộc Quân thừa lúc y mở miệng vói lưỡi vào, dây dưa cùng nhau.
Biểu cảm trên mặt Tịch Minh cuối cùng cũng thay đổi, y nhíu chặt mày, vành tai phiếm hồng, ngay sau đó, một luồng kim quang bạo phát từ trên người y.
Màn lụa trói chặt hai người vỡ vụn dưới kim quang, từng mảnh nhỏ bay đầy trời.
Trên người Trình Mộc Quân cũng xuất hiện những sợi dây thừng do kim quang hình thành, hắn hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể nhìn Tịch Minh bóp eo mình xách đặt lên bàn đá.
Sau đó đứng dậy dứt khoát bỏ đi.
Trình Mộc Quân tức muốn hộc máu, hô một câu: "Xú hòa thượng! Ngươi không giúp ta tu luyện thì còn rất nhiều người chờ giúp ta tu luyện, ngày mai ta sẽ tìm người khác!"
Bước chân Tịch Minh hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó vẫn nhanh chóng rời khỏi.