Editor: Diệp Hạ
1
Trình Mộc Quân vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được.
Dù sao thì quỷ cũng không cần ngủ, trừ khi là hắn cố ý để bản thân ngủ.
Tối nay mới biết được bí mật kinh thiên Đường Hi có huyết thống Yêu tộc này, nghĩ thế nào cũng sẽ bồn chồn không yên, ngủ không được.
Nhưng khi nghe tiếng hít thở đều đặn của Tịch Minh bên cạnh, cơn buồn ngủ cứ như sóng biển đánh úp lại.
Trình Mộc Quân nằm mơ, quỷ không có ký ức, vì thế không hẳn là nằm mơ.
Nói đúng ra, là một đoạn hồi ức.
Giấc mơ rất dài, bắt đầu từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kỷ Trường Hoài ở trong thôn cho đến khi hắn được mang lên Lư Sơn Phái.
Trình Mộc Quân đã từng ở phòng của Kỷ Trường Hoài một thời gian rất dài. Trong mấy năm đầu, hắn liên tục gặp ác mộng. Dù cho khi đó Trình Mộc Quân có biểu hiện kiên cường như thế nào, thì hắn cũng chỉ một đứa bé bốn năm tuổi.
Mỗi lần lang yêu cắn nuốt người trong thôn, nó làm ngay trên bãi đất trống, trước mặt tất cả mọi người. Lang yêu thích dáng vẻ thôn dân sợ hãi đến mức run bần bật, dường như chuyện đó đối với nó là gia vị tuyệt hảo cho bữa ăn.
Nó sẽ làm theo thói quen của một con sói hoang, đầu tiên là xé mở bụng, ăn phần nội tạng tươi mới nhất. Khi đó, người có sức sống ngoan cường có lẽ vẫn chưa chết, sẽ giãy giụa điên cuồng.
Mà những người bị ép vây quanh ở bên cạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân, bạn tốt của mình bị xé nát, nhấm nuốt, dần dần chỉ còn lại một bộ xương và chút máu thịt còn sót lại.
Sau khi lang yêu ăn xong, nó sẽ cưỡng bách thôn dân thu dọn xương cốt, xếp thành một cái tháp xương, như chiến lợi phẩm của mình.
Đứa trẻ Trình Mộc Quân cũng không thể tránh khỏi, thậm chí đã từng thu dọn xác của chính người thân mình. Trong những năm đầu, đêm nào hắn cũng bị bóng đè, không thể ngủ một giấc ngon.
Sau khi Kỷ Trường Hoài phát hiện, lập tức kinh hoảng ôm Trình Mộc Quân tới phòng mình, dỗ hắn ngủ. Cứ như vậy, hai người ngủ cùng nhau mấy năm, cho đến năm Trình Mộc Quân mười sáu tuổi, lần đầu tiên một mình xuống núi rèn luyện.
Đến khi trở lại môn phái, Kỷ Trường Hoài nói hắn đã có thể một mình đảm đương một phía, không thích hợp ở chung một phòng, lúc này Trình Mộc Quân mới trở lại căn phòng đã nhiều năm chưa đặt chân lên.
Khi đó Trình Mộc Quân cũng không nghĩ nhiều, tuy rằng có chút không nỡ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, mãi cho đến khi Kỷ Trường Hoài mang Đường Hi về.
Đường Hi lên núi lúc tầm bảy tám tuổi, hình như cũng bị yêu diệt cả nhà, cậu ta cũng gặp ác mộng hàng đêm không thể đi vào giấc ngủ, hơn nữa còn cực kỳ ỷ lại Kỷ Trường Hoài.
Tối hôm đó, Trình Mộc Quân thấy Đường Hi ôm chăn đi gõ cửa phòng Kỷ Trường Hoài, khóc lóc nói mình ngủ không được.
Kỷ Trường Hoài dùng thái độ dịu dàng hệt như nhiều năm trước, tiếp nhận Đường Hi.
Lúc đó Trình Mộc Quân tức muốn điên lên, ghen ghét như độc dược ăn mòn tâm hồn hắn, thậm chí sinh ra suy nghĩ muốn nhốt đại sư huynh lại, làm y chỉ nhìn mình.
2
Sau khi tỉnh táo, hắn kinh hoảng vô cùng, cảm thấy bản thân ghen ghét với một đứa trẻ quả thực là vô lý, vì vậy lập tức để lại một trang giấy, một mình xuống núi.
Ở bên ngoài, hắn liên tục thuyết phục bản thân, đó là một đứa trẻ đáng thương bị Yêu tộc giết cả nhà, giống hệt bản thân năm đó.
Trước kia đại sư huynh dùng tất cả dịu dàng để kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng, lúc này đối xử với Đường Hi như vậy là đúng, thậm chí Trình Mộc Quân hắn cũng nên dùng thái độ tương tự đối xử với Đường Hi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trình Mộc Quân trở về Lư Sơn Phái, học dùng thái độ của sư huynh đi chăm sóc Đường Hi, muốn dùng kinh nghiệm mà bản thân đã từng trải qua giúp Đường Hi thoát khỏi ác mộng.
Thật ra, mỗi một lần nhớ lại đối với Trình Mộc Quân mà nói đều là hành vi vạch trần vết sẹo thống khổ. Chỉ là hắn cảm thấy, có thể giúp Đường Hi, dù đau một chút cũng không sao.
Nhưng không thể ngờ, Đường Hi lại có huyết thống Yêu tộc, Yêu tộc...
Oán hận, tức giận mãnh liệt thổi quét mỗi một chỗ trong cơ thể Trình Mộc Quân, thậm chí hắn còn nghĩ, rõ ràng hầu hết mọi người trong Lư Sơn Phái đều là bị yêu vật hại cả nhà.
Nếu... nếu họ biết Đường Hi có huyết thống Yêu tộc, họ có thể ghê tởm Đường Hi hay không?
Có lẽ sẽ không, Đường Hi chỉ cần tỏ ra yếu đuối, chỉ cần làm nũng, chỉ cần làm vài món ăn ngon, là có thể đạt được sự yêu thích của mọi người.
Trình Mộc Quân không cam lòng, sự ghen ghét mãnh liệt làm hắn không muốn nhìn thấy Đường Hi...
Trong mộng, Trình Mộc Quân đang chĩa kiếm vào Đường Hi. Hắn nhìn Đường Hi, nhìn gương mặt làm mọi người vừa thấy đã thương kia, lại chỉ cảm thấy người này dối trá, buồn nôn.
Đường Hi rất thiện lương, thiện lương đến nỗi không muốn tổn thương bất kỳ sinh mệnh nào, bao gồm yêu. Nguyên nhân chính là vì hành vi ngu xuẩn đó của cậu ta mà Kỷ Trường Hoài mới bị thương.
Thiện lương, ngu xuẩn, vì sao vẫn được mọi người ở Lư Sơn Phái yêu thích, ghen ghét trong lòng Trình Mộc Quân cứ thế như mực nước loang trên giấy.
Có phải chỉ cần cắt nát gương mặt này, đâm xuyên cơ thể yếu đuối này, là sẽ...
Nhưng ngay lúc này, Trình Mộc Quân cảm thấy trên mắt có xúc cảm mềm nhẹ, quen thuộc lại xa lạ.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên, theo sau đó là âm thanh mà hắn cứ nghe là buồn ngủ.
Cảnh trong mơ dần đi xa.
***
Hôm sau.
Khi Trình Mộc Quân mở mắt, mặt trời đã lên cao.
Hắn khẽ nhíu mày, chậm chạp nhớ tới việc đêm qua. Đúng rồi, Tịch Minh!
Trình Mộc Quân tính toán, vốn là thừa dịp Tịch Minh chưa tỉnh lại xây dựng một bầu không khí ái muội như hai người đã làm chút gì đó, không ngờ mơ thấy vài chuyện quá khứ lại làm hắn ngủ quên.
Hắn sờ chỗ bên cạnh, quả nhiên đã không còn ai.
Người chạy rồi.
Trình Mộc Quân nhíu mày, xoay người bật dậy, vén màn xuống giường, lại thấy Tịch Minh đang ở cạnh bàn trước giường không xa, nhắm mắt lần Phật châu, nhẹ giọng niệm kinh.
Trình Mộc Quân đi qua, tự nhiên ngồi lên đùi Tịch Minh. Tịch Minh không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục niệm kinh.
"Đại sư, mới đêm qua còn quấn lấy ta không bỏ mà hôm nay đã lạnh lùng như vậy?"
Không có trả lời.
Trình Mộc Quân càng thêm khó chịu, cảnh trong mơ đêm qua làm hắn đắm chìm vào thế giới này hơn. Ghen ghét, hắn vô cùng ghen ghét Đường Hi lúc trước có thể làm Kỷ Trường Hoài bao dung mình vô điều kiện.
Tịch Minh không mở mắt, giống như không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, cứ tiếp tục niệm kinh.
Trình Mộc Quân càng muốn y mở mắt.
Động tác hắn càng rỡ hơn, mở tăng y ra, để lộ vết cào đêm qua lưu lại, liếm một cái.
Tiếng niệm kinh cuối cùng cũng ngừng một lát, ngay khi Trình Mộc Quân sẵn sàng để bị đẩy ra, lại nghe tiếng niệm kinh tiếp tục.
Từ đó về sau, dù Trình Mộc Quân có quấy rầy thế nào thì Tịch Minh cũng đều lù lù bất động.
Cho đến khi niệm xong câu kinh cuối cùng, y mới mở to mắt, nói: "Trình thí chủ."
Trình Mộc Quân trừng y, nói: "Ngươi có biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì không?"
Tịch Minh: "Lúc ấy bần tăng mất ý thức, không biết."
"Ngươi làm ta." Trình Mộc Quân bẻ cong sự thật: "Ngươi xem, dấu trên vai của ngươi chính là minh chứng, cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm."
Hắn biết Tịch Minh không ngốc, chắc chắn là biết hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì, chỉ là muốn mượn việc này nói vài điều kiện mà thôi.
Tịch Minh nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Được."
Một chữ vô cùng đơn giản, như chỉ là đang đồng ý một việc bé nhỏ không đáng kể.
"..."
Trình Mộc Quân càng khó chịu hơn. Loại thái độ này thực sự làm hắn tức giận, không khỏi nghĩ tới cảnh trong mơ, thái độ Kỷ Trường Hoài đối với Đường Hi luôn là một chữ đơn giản: "Được".
Mà khi hắn muốn một thứ gì đó, Kỷ Trường Hoài luôn ôn hòa kiên nhẫn phân tích, vì sao không thể muốn.
Rất phiền.
Hắn nhíu mày, được một tấc lại muốn tiến một thước: "Nếu muốn chịu trách nhiệm, vậy thì giờ ngươi mau đi tìm cho ta mười tám thanh niên giúp ta tu hành."
Nói tới đây, Trình Mộc Quân xuống khỏi đùi Tịch Minh, lui về phía sau một bước, đánh giá y từ trên xuống dưới một lần, sau đó nhướng mày cười nói: "Ta cảm thấy tối hôm qua Tịch Minh đại sư không được lắm, không ngon như tưởng tượng."
Tịch Minh lần một viên Phật châu, nói: "Ngươi không cần dùng phương pháp tu luyện này, mặc dù không tổn thương mạng người, nhưng chung quy cũng không phải chính đạo."
Tất nhiên Trình Mộc Quân sẽ không nghe lời, cười nói: "Hửm? Vậy ngươi định lấy thân độ ta?"
"Lại đây." Tịch Minh quấn Phật châu vào lòng bàn tay trái, vẫy tay với Trình Mộc Quân.
"Không."
"Ta có cách khác giúp ngươi rời đi."
Trình Mộc Quân dao động, không thể không nói, đề nghị của Tịch Minh đã chọc trúng nhu cầu bức thiết nhất vào giờ phút này của hắn. Không rời khỏi nơi này thì đừng hòng sửa chữa tiến độ gì cả.
Vì sửa chữa tiến độ, những cái khác có thể tạm thời bỏ qua.
Tịch Minh thấy Trình Mộc Quân hơi phân vân, bất đắc dĩ đứng dậy, ngừng lại ở khoảng cách hắn một bước xa.
Hắn hỏi: "Trong phòng có thứ nào sắc bén không?"
Trình Mộc Quân nhìn y một lát, sau đó đi đến bên cạnh, lấy từ trong ngăn tủ ra một thanh đoản kiếm, đưa qua, vật này là do tiểu đạo sĩ tên Hứa Phúc để lại.
"Ngươi muốn cái này làm gì, thứ đồ chơi này có thể làm người bị thương, nhưng không thể làm gì quỷ."
"Huyết khế." Tịch Minh nói: "Từ nay về sau, ngươi sẽ có thể rời đi với ta."
Trình Mộc Quân hơi sửng sốt, huyết khế là đạo pháp của Lư Sơn Phái. Nó tương tự với thuật dưỡng quỷ, chỉ là huyết khế của Lư Sơn Phái là một loại khế ước bình đẳng, có thể giải trừ từ hai phía.
Giờ Tịch Minh đã xuất gia, nhưng hình như cũng không kiêng sử dụng thuật pháp của Đạo gia, khá thú vị.
Đáng tiếc, bây giờ Trình Mộc Quân vẫn đang giả vờ mất trí nhớ, nếu không đã có thể mượn chuyện này hỏi nguyên nhân Tịch Minh xuất gia.
Hắn chỉ đành làm bộ nghi ngờ, hỏi: "Xú hòa thượng, ngươi định lừa ta à? Muốn dưỡng quỷ?"
Tịch Minh bình thản nói: "Thuật này hai bên là quan hệ bình đẳng."
Y cầm lấy đoản kiếm, đưa vào trong tay Trình Mộc Quân, lại cầm chuôi kiếm cắt qua lòng bàn tay mình: "Để thuật thành cần thời gian nhất định, nếu ngươi thấy có gì không đúng thì có thể tùy thời đâm xuyên ngực ta, tự nhiên sẽ ngăn quá trình thành khế."
Dứt lời, y để mũi hướng vào ngực, buông tay, bắt đầu vẽ phù văn trong lòng bàn tay Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân tay trái cầm kiếm, vững vàng chống lên ngực Tịch Minh, cúi đầu nhìn phù văn trong lòng bàn tay phải. Quả nhiên là thuật pháp của Lư Sơn Phái.
Phù thành, máu biến thành màu vàng, chậm rãi đi vào cơ thể Trình Mộc Quân.
Hắn không hề cảm thấy gò bó gì, trái lại, hồn thể lại có cảm giác nhẹ nhàng. Tòa nhà này không còn trói buộc hắn nữa, hắn muốn đi nơi nào cũng được.
Vấn đề duy nhất chính là, hắn không thể cách Tịch Minh quá xa. Một khi cách Tịch Minh quá xa, Trình Mộc Quân sẽ bị đưa về tòa nhà này ngay lập tức.
Hắn khẽ nhíu mày, hơi bất mãn, nói: "Bị tòa nhà trói buộc với bị ngươi trói buộc hình như cũng không có gì khác nhau."
Tịch Minh buông tay, xé góc áo xuống, cuốn lấy miệng vết thương ở lòng bàn tay, nói: "Ngươi muốn đi đâu? Bần tăng không có chỗ ở cố định, cũng không có nơi nào muốn đến cả."
"Ý ngươi là, đi đâu tùy ta quyết định?"
Tịch Minh gật đầu.
"Ta muốn đến Lư Sơn Phái." Trình Mộc Quân quyết đoán nói.
"Được." Tịch Minh vẫn trả lời chữ đó, như không có bất kỳ khúc mắc gì.
Trình Mộc Quân: "Tại sao ngươi không hỏi vì sao một con quỷ như ta phải chạy đến đạo môn như Lư Sơn Phái? Huống chi, khoảng thời gian trước ta còn bắt chưởng môn và đệ tử thủ tịch của Lư Sơn Phái."
Tịch Minh nói: "Ngươi muốn đi, vậy thì đi."
_______
Chuyên mục: Đoán lý do Kỷ Trường Hoài xuất gia
2
‼️Đọc qt trước mà xì ôi là biết tay tôy‼️
À nhân tiện chúc mừng năm mới mọi người nhé 🥳🥳🥳
2