Editor: Diệp Hạ
Hành trình tiếp theo có vẻ yên bình hơn so với trước đây.
1
Chủ yếu là vì Trình Mộc Quân đã thay đổi ý định, không nghiêm túc dụ dỗ Tịch Minh phá giới, đại đa số thời gian chỉ đùa giỡn khi hấp thụ tinh khí thôi.
Trừ cái này ra, mặc dù là hai người ở trong thành trấn, nhưng Trình Mộc Quân cũng chưa từng có ý đồ đi tìm người khác để hấp thụ tinh khí.
Dọc đường đi, Tịch Minh lại thuận tay thu hai, ba tiểu yêu, cũng đồng thời yêu cầu thôn được cứu cung phụng một tòa tháp Phật nho nhỏ.
Trình Mộc Quân làm như chưa biết gì, người xuất gia cung phụng tháp Phật cũng không hiếm thấy. Nếu như lúc ấy Trình Mộc Quân không hứng lên hỏi thêm một câu, thì có lẽ hắn sẽ mãi mãi không biết được bí mật trong đó.
Hôm nay vẫn là một ngày đi đường bình thường, 50 năm trôi qua, núi rừng có chút thay đổi.
Mặc dù Trình Mộc Quân đã từng đi du ngoạn khắp nơi, nhưng lúc này cũng không nhớ đường cho lắm.
Trình Mộc Quân ghé vào cửa sổ nhìn bên ngoài, chốc lát lại đọc vài trang sách, có thoại bản của Hoàng gia làm bạn nên không cảm thấy nhàm chán quá.
Hắn đọc một hàng chữ cuối cùng xong, khép sách lại đặt qua một bên, nhìn phong cảnh không có gì thay đổi bên ngoài, lại bắt đầu cảm thấy chán muốn chết.
Trình Mộc Quân oán giận nói: "Hệ thống, thiết lập thế giới cấp thấp thế này đúng là chẳng thoải mái bằng thế giới cấp cao, đổi thành thế giới của Hách Viễn thì từ Thanh Châu đến Tùng Châu chắc chỉ tốn thời gian ba nén hương ngự kiếm phi hành, tiết kiệm sức lực và thời gian, cũng không cần ăn cơm gì đó."
Hắn thở dài: "Đâu giống thế giới này, tối đến mệt mỏi phải nghỉ ngơi, còn phải ăn lương khô. Có sống lâu hơn so với người bình thường, nhưng lâu thì cũng không quá 300 năm, không thể so với yêu."
Nhân sinh có linh trí, thọ mệnh lại không dài; yêu sinh vô trí, hiếm lắm mới có thể mở linh trí, có thể tu thành hình người lại càng thưa thớt, nhưng nếu yêu khai linh trí, thọ mệnh sẽ gấp nhân loại mấy lần.
Đại yêu thượng cổ sống hơn một ngàn năm cũng có.
Hơn nữa, nếu như Đường Hi thực sự có huyết thống Yêu tộc, vậy chuyện chuyển thế chắc chắn là bậy bạ. Bởi vì yêu sau khi chết cũng sẽ tan thành tro bụi, không có kiếp sau.
Vậy thì Kỷ Trường Hoài mang Đường Hi về là tình huống gì, đến tột cùng là như thế nào, giờ vẫn chưa rõ.
Có lẽ phải đến Lư Sơn Phái mới tìm được chút manh mối, dù sao thì Đường Hi cũng đã sinh sống ở Lư Sơn Phái gần hai mươi năm.
Hệ thống: "Cậu có xe ngựa ngồi là không tồi rồi, nhìn Tịch Minh đi, ngày nào cũng ngồi ở ngoài đánh xe, nhìn đáng thương quá."
"Không phải vậy." Trình Mộc Quân lại mở một quyển sách khác, thản nhiên nói: "Nếu không có tôi, y sẽ không nhận chiếc xe ngựa này, việc này đối với một người khổ tu mà nói không hề mệt."
Hệ thống: "......" Nghe có đạo lý, mà cũng hơi kỳ.
Câu được câu không trò chuyện với hệ thống cũng qua mấy canh giờ, xe ngựa ngừng lại.
Trình Mộc Quân vén rèm lên, hỏi: "Nơi nghỉ ngơi hôm nay? Giờ vẫn còn sớm, ngươi mệt rồi à?"
Hắn không đề nghị giúp Tịch Minh đánh xe, cũng không phải vì muốn hưởng thụ, mà là vì loại sinh vật như ngựa này rất nhạy cảm với quỷ.
Nếu không phải đã treo phù văn lên màn xe, thì có lẽ con ngựa này đã sớm sợ hãi mất khống chế, không có khả năng kéo xe vững vàng như vậy.
Tịch Minh lắc đầu, nói: "Mau đến Lư Sơn Phái, có lẽ là sẽ đến cửa núi trước khi mặt trời lặn."
Trình Mộc Quân hỏi: "Vậy sao không đi nữa?"
"Có một số người ta không muốn gặp." Tịch Minh nói thẳng, xoay người vào xe ngựa.
Y lấy một cái mũ có rèm che từ thùng xe ra, che khuất khuôn mặt, sau đó mới tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Tịch Minh dự tính thời gian rất chuẩn, khi mặt trời lặn là lúc hai người tới trước cửa núi.
Lư Sơn Phái nghèo túng đã lâu, trước cửa núi cũng không có tiểu đạo sĩ canh gác, chỉ có ba chữ "Lư Sơn Phái" to lớn trên đá là còn sót lại khí thế bễ nghễ của đạo môn nhiều năm trước.
Tịch Minh ghìm dây cương, dừng xe ngựa lại, đợi Trình Mộc Quân xuống xe rồi buộc ngựa vào gốc cây bên cạnh.
Trình Mộc Quân lẳng lặng nhìn y làm hết thảy, cũng không nói muốn trực tiếp đi lên núi. Mặc dù bây giờ hai người không phải đệ tử của Lư Sơn Phái, nhưng đối với sư môn cũ thì vẫn có chút lòng kính sợ nào đó.
Tịch Minh lấy một lá bùa từ trong ống tay áo ra, kẹp ở đầu ngón tay, phất tay lên, lá bùa bốc cháy, một tia khói lượn lờ bay lên.
Đây là đang thông báo cho người của Lư Sơn Phái, có khách ghé thăm.
Tất nhiên là Trình Mộc Quân rất quen thuộc với pháp môn này, nhưng lại làm bộ không biết, hỏi: "Đại sư có vẻ rất quen thuộc với pháp môn của Đạo gia, cũng không kiêng sử dụng, xem ra ngươi khá thân thiết với Lư Sơn Phái này ha."
Tịch Minh cũng không nói dối, khi gặp chuyện mình không muốn nói thì nhiều lắm là im lặng mà thôi. Y giải thích: "Ta từng là đệ tử Lư Sơn Phái, sau đó vì vài nguyên nhân nên xuất gia."
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, không nói y từng là chưởng môn Lư Sơn Phái, cũng không nói lý do xuất gia là gì.
Tất cả chỉ là dĩ vãng mà thôi.
Sau khoảng một tách trà, bóng dáng Thường Thanh xuất hiện trên đường.
Hắn bước ra từ khúc ngoặt, khi nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa núi, biểu cảm sửng sốt rất rõ ràng.
Trình Mộc Quân giơ tay chào hỏi: "Thường đạo trưởng, lại gặp mặt rồi."
Lúc này Thường Thanh mới hoàn hồn, hắn nhìn tăng nhân áo xám mang mũ có rèm che ở bên cạnh, lại nhìn Trình Mộc Quân thản nhiên xuất hiện ở đạo môn, có chút bất đắc dĩ.
Hắn đi tới, kéo Trình Mộc Quân qua nhỏ giọng nói: "Ngươi không muốn sống nữa à? Dù Lư Sơn Phái nghèo túng nhưng cũng không phải nơi yêu quỷ có thể vào."
Trình Mộc Quân vẫn chưa nói chuyện đã nghe Tịch Minh nói: "Không sao, trận hàng yêu sẽ không phát hiện ra hắn."
Lư Sơn Phái là nơi thuần dương, trên đỉnh núi có bày một trận lớn, chuyên môn dùng để đối phó yêu quỷ có ý đồ xâm nhập. Chỉ là phù chú lại không đề phòng người, vậy nên Trình Mộc Quân đã trở thành người ma năm đó mới có thể an toàn rút lui sau khi đả thương mọi người.
Bấy giờ Thường Thanh mới phát hiện, Trình Mộc Quân đứng ở trước mặt hắn không hề có bất kỳ một chút quỷ khí gì quanh thân.
Nếu như bỏ qua gương mặt quá mức xuất chúng kia, thì nhìn hắn chỉ như một thư sinh áo trắng bình thường mà thôi.
Thường Thanh đảo mắt qua lại giữa Tịch Minh và Trình Mộc Quân, sau đó nói: "Các ngươi ký huyết khế?"
Trình Mộc Quân thản nhiên gật đầu: "Nếu không sao ta rời khỏi tòa nhà kia được, lúc trước thả đối tượng tu luyện vô cùng tốt là Thường đạo trưởng, ta tiếc nuối vô cùng, cũng may ngươi tìm cho ta Tịch Minh đại sư càng ngon hơn, vậy nên ta không truy cứu nữa."
Thường Thanh: "......"
***
Đêm đến.
Tịch Minh không muốn bại lộ thân phận, nhưng Thường Thanh vẫn sắp xếp cho họ ở viện chính.
Nguyên nhân rất đơn giản, hiện giờ Lư Sơn Phái đã nghèo túng đến nỗi không còn dư một khách viện nào mà người có thể ở cả.
Khi đi ngang Trình Mộc Quân có nhìn thoáng qua. Khách viện cỏ dại mọc thành cụm, cửa nẻo thì rách nát, ngay cả nóc nhà cũng nhìn như muốn sụp xuống.
Ngay cả Trình Mộc Quân khi nhìn thấy tình huống cảnh còn người mất này cũng có chút cảm giác phiền muộn.
Khi Lư Sơn Phái còn đứng đầu Đạo môn, khách viện lúc nào cũng chứa đầy những người muốn bái sư, bây giờ cổng lại kết đầy mạng nhện.
Vì Tịch Minh không muốn bại lộ thân phận nên Thường Thanh sắp xếp cho hai người ở một tiểu viện thanh tịnh, cách rất gần nơi Trình Mộc Quân và Kỷ Trường Hoài đã từng ở.
Trong viện cũng mọc đầy cỏ dại, những phiến đá đầy rêu xanh, sàn nhà rách nát, may là nóc nhà vẫn còn ổn, quét tước xong thì vẫn có thể ở được.
Tịch Minh vốn là tăng lữ khổ tu, tất nhiên là sẽ không để ý.
Trình Mộc Quân thì lại càng không để ý, đối với quỷ mà nói, cùng lắm là ở bên ngoài phơi ánh trăng, có nóc nhà che thân hay không không phải việc gì quan trọng.
Tối nay ánh trăng rất khá, phong cảnh trước mắt lại càng đẹp hơn.
Khi Trình Mộc Quân tỉnh lại, phát hiện trong phòng không có ai. Hắn yên lặng xuống giường, mở cửa, lập tức nhìn thấy phong cảnh trong sân.
Tịch Minh đang tắm rửa.
Y cởi hết áo, chỉ mặc một cái quần dài, thân trên trần trụi, tay đang nâng thùng nước đổ lên người.
Xối hết một thùng lại ném thùng vào giếng nước, múc nước, xách lên.
Theo động tác, đường cong cơ bắp hoàn mỹ dưới ánh trăng làm người ta ngứa ngáy.
Khi đi đường, ban đêm Tịch Minh cũng thường ra sông tắm rửa, nhưng trước nay đều chỉ cởi áo ngoài, mặc trung y xuống nước.
Dù sao thì tắm xong vận chuyển công pháp là thể hong khô ngay thôi.
Với lại, trừ lần ở trong tòa nhà kia, đã lâu rồi Trình Mộc Quân chưa nhìn thấy Tịch Minh như vậy.
Hắn xoa cằm, tỉ mỉ quan sát một hồi, thở dài tiếc nuối: "Đẹp thật, mắt nhìn của tôi đúng là số một."
Hệ thống cười lạnh: "Ờ, giờ cậu cũng chỉ có thể nhìn, chỉ nhìn thôi, không thể chạm."
Trình Mộc Quân nhướng mày cười: "Sao cậu biết tôi không chạm được?"
Nói xong hắn đẩy cửa bước ra, lúc này Tịch Minh mới kéo một thùng nước đầy lên, đột nhiên cảm thấy có người dán lại từ phía sau.
Trình Mộc Quân ghé vào lỗ tai y, nhẹ nhàng nói: "Đại sư, sao tắm mà không gọi ta?"
Tịch Minh đặt thùng nước trong tay xuống đất, thấp giọng hỏi: "Đói bụng à?"
Trình Mộc Quân bĩu môi: "Đói, nhưng không phải là đói bụng, mà là cảm thấy tình cảnh này... tú sắc khả xan*."
1
(*) Đẹp tới nỗi nhìn thôi đã thấy no rồi
"......" Tịch Minh cạn lời, nói: "Quỷ không cần tắm."
Trình Mộc Quân càn quấy, nói: "Không không, dù hồn thể của ta không nhiễm tro bụi, nhưng ngày nào ta cũng phải dùng một vài thuật pháp thanh khiết mới thoải mái. Ngươi không múc nước cho ta, vậy ta dùng thuật pháp đó?"
Tịch Minh đã quá quen với tính tình của Trình Mộc Quân, đáp: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, tuy sau khi ta và ngươi ký huyết khế, phù chú của Lư Sơn Phái sẽ không kích phát, nhưng nếu ngươi làm ra động tĩnh quá lớn thì chưa chắc sẽ không có gì xảy ra. Ta tắm xong rồi, ngươi dùng nước này là được."
Trình Mộc Quân nói: "Một thùng nước không đủ, ngươi đứng ở đây, thay ta múc nước."
Tịch Minh nhìn hắn một lát, vận chuyển công pháp làm khô người, sau đó lấy quần áo phủ lên: "Được."
Trạng thái của hai người đảo ngược.
Trình Mộc Quân đứng ở trong sân, Tịch Minh ngồi trên ghế đá bên cạnh.
Trình Mộc Quân nâng tay cởi áo ngoài, khi chỉ còn lại trung y, hắn thấy Tịch Minh nhắm mắt lại, giống như muốn niệm kinh. Hắn khẽ cười một tiếng, nói: "Đại sư, Phật tu của ngươi dỏm quá. Không phải Phật môn của các ngươi có câu sắc chính là không* à? Sao giờ lại không dám nhìn ta?"
(*) Sắc tức thị không, không tức thị sắc: Sắc không khác với Không và Không cũng không khác với Sắc. Sắc chính là Không và Không cũng chính là Sắc
Tịch Minh nghe vậy, mở mắt, nhìn qua, vô cùng bình tĩnh.
Trình Mộc Quân nhướng mày cười, đầu ngón tay miết dọc theo trung y, cởi ra, cuối cùng chỉ còn lại một cái quần dài.
Hắn giơ tay, nâng thùng nước lên, xối nước từ trên đầu xuống, khác với Tịch Minh tắm như mưa rền gió dữ, tốc độ đổ nước của hắn rất chậm.
Dòng nước theo mái tóc đen chảy qua mũi, khóe môi, lại đến xương quai xanh, trước ngực, cuối cùng là đi vào quần dài.
Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, hàng lông mi dài cũng ướt đẫm.
Tịch Minh nhìn khung cảnh trước mắt, sắc mặt bình tĩnh, giống như không hề dao động, tay trái lại bắt đầu lần Phật châu.
1
Ngay lúc này, Trình Mộc Quân bỗng nhiên mở mắt nhìn qua, trong con ngươi xuất hiện chút màu đỏ nhàn nhạt.
Tịch Minh không thể ngờ Trình Mộc Quân lại to gan lớn mật đến nỗi sử dụng mị thuật ở Lư Sơn Phái, tâm thần y vốn đã hơi dao động, tất nhiên là một kích trúng ngay.
Bị mê hoặc ngay lập tức.
Trình Mộc Quân đi đến phía trước Tịch Minh, giơ tay chạm mặt y, lại đẩy vạt áo ra, ngón tay lướt qua nơi mình vừa nhìn thấy.
Hết thảy nhìn sao cũng giống như diễm quỷ rốt cuộc không được nữa, muốn ăn luôn người trước mặt.
Hệ thống không chịu nổi nữa, trước khi bị mosaic bao trùm, vội nhắc nhở: "Cậu bình tĩnh chút đi, đừng tự đùa chết bản thân, đừng quên y không thể hoàn tục."
Trình Mộc Quân nói: "Nghĩ gì vậy, tôi đang xác định mức độ trúng mị thuật của y mà thôi, miễn cho y tỉnh giấc giữa chừng. Ừm, chắc là có thể tới sáng mai."
Nói xong, hắn mặc kệ Tịch Minh đang ngồi trên ghế đá, tiện tay lấy quần áo ở bên cạnh phủ lên người, sau đó lập tức sải bước ra ngoài.
Hệ thống hỏi: "Cậu đi đâu?"
Trình Mộc Quân cười nhẹ: "Đương nhiên là đi đến phòng Đường Hi, xem xem có thứ gì thú vị hay không."
____
Còn mấy tháng nữa là thi rồi, lịch học của tui cũng bắt đầu nhiều lên, truyện thì sẽ không drop, chỉ là thời gian ra chương hơi lâu mà thui
11