Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Editor: Diệp Hạ

Nhà ăn rất nhiều người, nhưng Lục Thượng đã tới trước chiễm chỗ tốt, nên ở đây cũng không có ai khác.

Trình Mộc Quân vốn ngồi ở bên ngoài, Lục Thượng thì ngồi sát tường bên cạnh hắn.

Khi bọn Tô Kiểu đi tới, Lục Thượng bỗng nhiên đẩy Trình Mộc Quân một cái: "Vào trong ngồi đi."

Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn tay y, khẽ nhíu mày: "Có chuyện thì nói, đừng chạm vào tôi."

Hắn cho rằng Lục Thượng sẽ tức giận, không ngờ đối phương chỉ bĩu môi: "Không chạm thì không chạm, ngồi vào trong đi."

Trình Mộc Quân không nghĩ quá nhiều, dịch vào bên trong. Hắn vốn tưởng y làm vậy là để tiện cho người khác ngồi, không ngờ Lục Thượng lại ngồi xuống chỗ của hắn.

Cuối cùng thì hai người chỉ thay đổi vị trí cho nhau, chuyện này ngược lại làm Trình Mộc Quân cảm thấy kỳ lạ.

Trình Mộc Quân hỏi: "Sao tên Lục Thượng này cứ quái quái."

Hệ thống: "Theo kịch bản, có vẻ vào ngày đầu tiên Tô Kiểu chuyển trường, bởi vì nụ cười xán lạn nên đã khiến cho Lục Thượng chú ý, hơn nữa cậu ta từ chối ngồi cùng bàn với cậu, chọn cùng bàn với Lục Thượng, làm Lục Thượng trước giờ không ưa cậu nhìn cậu ta với con mắt khác..."

Trình Mộc Quân: "Được rồi, hiểu rồi, Lục Thượng muốn ngồi với Tô Kiểu, tôi yên tĩnh làm theo kịch bản là được."

Hệ thống: "Ừm, đúng, tốt lắm, nếu cậu cứ đi theo kịch bản, tôi sẽ có thể cố vấn cho cậu. Nói mới nhớ, tôi được tạo ra chính là vì để làm việc này, vậy mà trước giờ cậu chưa từng đụng tới."

Trình Mộc Quân: "..." Thì ra trí tuệ nhân tạo không phải thiểu năng, chỉ là cách hắn dùng không đúng.
1

"Anh Mộc Quân, anh tìm em có việc gì sao?" Thiết lập của Tô Kiểu rất khá, dù sao trước đây cậu ta cũng đã từng yêu Trình Mộc Quân đến chết đi sống lại, chỉ với một nụ cười của Trình Mộc Quân, "Tô Kiểu" cũng có thể vui tới mấy ngày.

Trình Mộc Quân gật đầu, lấy thẻ cơm từ trong túi ra: "Đưa thẻ cơm cho em."

Tô Kiểu bất ngờ, lại có chút ngượng ngùng: "A, lại phiền anh đưa đến cho em, nhưng mà em đã mượn thẻ cơm của bạn..."

"Thầy Lâm kêu anh đưa đến." Trình Mộc Quân đẩy thẻ cơm qua.

Thẻ cơm được đựng trong túi trong suốt, mới tinh. Tô Kiểu đang định lấy, lại bị cắt ngang giữa chừng.

Tô Kiểu sửng sốt, thấy Lục Thượng thản nhiên nhét thẻ cơm vào túi, không hiểu lắm: "Làm gì vậy?"

Lục Thượng nói: "Lúc nãy cậu dùng thẻ của tôi, đương nhiên phải trả, ngày mai tôi dùng xong sẽ trả lại cho cậu."

Lúc nãy, Lục Thượng mua xong thì mấy người Khâu Phi Vũ vẫn còn đang xếp hàng. Khâu Phi Vũ chạy tới tìm y mượn thẻ cơm, Lục Thượng tất nhiên là không nghĩ quá nhiều, móc thẻ đưa qua.


Sau khi trở về, y thấy Trình Mộc Quân đứng ở cửa nhìn xung quanh, sắc mặt hơi tái, vừa nhìn là biết lại nổi tật xấu rồi. Lục Thượng cũng không chần chờ, lập tức kéo người đến, không ngờ...

Thế mà cậu ta lại đến đưa thẻ cơm cho Tô Kiểu! Không ăn một bữa cũng không chết đói, tích cực như vậy làm gì? Lục Thượng chọn xem nhẹ chi tiết thầy Lâm kêu hắn đưa đến.

Lục Thượng rất tức giận, mày nhíu chặt vào nhau, trừng đến nỗi Tô Kiểu run bần bật không dám nói lời nào.

Tô Kiểu tưởng là tại mình dùng thẻ cơm của Lục Thượng nên y không vui. Dù sao học phí hiện giờ của Lục Thượng đều là xin miễn giảm dựa vào thành tích, phí sinh hoạt thì tự làm thêm để trả.

Dùng thẻ cơm của y đúng thật là không tốt lắm, Tô Kiểu cảm thấy mình đã hiểu nguyên nhân Lục Thượng tức giận, thản nhiên cười, nói: "Tôi chuyển wechat cho cậu nhé, lúc nãy tới nhà ăn rồi tôi mới phát hiện mình chưa có thẻ cơm, cảm ơn cậu đã giúp đỡ."

Lục Thượng lại nhét thẳng thẻ cơm vào túi mình, nói: "Không cần, mượn cái gì trả cái nấy, chiều tôi dùng xong rồi trả cậu, lúc nãy cậu dùng bao nhiêu tiền."

Tô Kiểu: "Bảy tệ tám."

"Yên tâm, tôi sẽ không xài nhiều hơn một đồng, tiền bạc phải tính toán rõ ràng, đỡ phiền phức."

Trình Mộc Quân: "..."

Hắn bị tiếng ồn ở nhà ăn làm đau hết cả đầu, thấy suất diễn của mình hẳn là đã xong, tiếp theo là vì chuyện thẻ cơm nên hai người thêm wechat của nhau, rồi dần dần trở thành bạn bè.

Trình Mộc Quân đứng dậy, "Tôi đi trước."

Nhưng mà vị trí hiện tại của hắn tương đối xấu hổ, nếu Lục Thượng không tránh ra thì hắn không thể nào ra được.

Lục Thượng vẫn ngồi im re, ngẩng đầu nhìn Trình Mộc Quân: "Cậu vẫn chưa ăn cơm mà đi đâu?"

Trình Mộc Quân: "Tôi ăn rồi..."

Nhưng cơ thể đang trong thời kỳ phát triển hoàn toàn không nể mặt hắn, mấy miếng sandwich cơ bản là không thể lấp đầy cái bụng.

Rột rột —— tiếng động rất nhỏ, nhưng lúc này Trình Mộc Quân đang đứng, bụng cách Lục Thượng rất gần, tự nhiên tiếng động này bị nghe rõ ràng.

Xấu hổ quá.

Trình Mộc Quân rũ mắt nhìn qua, hắn cho rằng Lục Thượng sẽ nhân cơ hội này cười nhạo hắn, không ngờ đối phương vẫn chỉ hung hăng nói: "Ngồi xuống, ăn mì."

"......" Được rồi.

Trình Mộc Quân ngoan ngoãn ngồi xuống, không tranh chấp với đối phương nữa, bây giờ sân nhà thuộc về Tô Kiểu, không cướp vai thì tốt hơn.

Trình Mộc Quân cầm đũa lên, lại hơi chần chờ.

"Sao vậy? Tôi đã nói là tôi chưa có ăn. Ăn nhanh lên, đợi lát nữa nó trương lên khỏi ăn bây giờ."


Trình Mộc Quân thản nhiên nói: "Quá nhiều, ăn không hết."

Lục Thượng cơ thể cao to, lượng vận động cũng lớn, sức ăn tất nhiên mạnh, nguyên tô mì này chắc chỉ no được bốn năm phần.

"Ăn không hết thì đưa tôi."

Trình Mộc Quân: "Như vậy không tốt."

Lục Thượng nói: "Phiền phức thật."

Nói xong, y đứng dậy đi đến chỗ bán mì, bưng một cái bát không gắp một đũa lớn vào bát, rồi lại múc thêm mấy muỗng nước.

Những người bên cạnh nhìn tới sửng sốt, không biết Lục Thượng này đang chơi trò gì.

Khâu Phi Vũ là một tên nghĩ sao nói vậy, hỏi thẳng: "Anh Thượng đang làm gì thế?"

Lục Thượng trừng hắn một cái: "Có biết cái gì gọi là có qua có lại không, học thần cho tôi mượn ghi chép, đương nhiên tôi phải mời cậu ấy ăn cơm."

Tô Kiểu: "?" Cuốn sổ đó không phải là cho cậu mượn sao?
4

Trình Mộc Quân lại không cảm thấy gì, cúi đầu ăn mì. Lục Thượng này nhìn thì có vẻ như rất chơi bời, nhưng thật ra thành tích lại không tồi.

Chỉ là vì nguyên nhân gia đình nên phải ra ngoài làm công, thời gian học không nhiều lắm nhưng thành tích vẫn luôn quanh quẩn trong top50, không tăng không giảm.

Hồi đó y thi vào cấp ba với điểm số nằm trong top5, nhận được học bổng miễn giảm học phí.

Bây giờ lớp 11, Lục Thượng tính toán cho kỳ thi đại học cũng hợp lý. Sau này còn một tình tiết Tô Kiểu tìm gia sư dạy bổ túc, lấy cớ nhờ Lục Thượng bổ túc cho mình.

Mấy thứ đó đều không phải chuyện gì to tát.

Trình Mộc Quân im lặng ngồi ăn, ăn xong rồi thì đứng dậy nói cảm ơn, sau đó rời đi.

Lúc này, Lục Thượng không nói gì nữa, ngoan ngoãn tránh đường.

***

Buổi chiều, vẫn gió êm sóng lặng.

Trình Mộc Quân im lặng quan sát hai người kia vài lần, có vẻ họ ở chung rất vui vẻ, lúc này mới yên tâm.


Tan học, Trình Mộc Quân lại nhận được tin nhắn của mẹ mình.

Nội dung đại khái là kêu Trình Mộc Quân hỏi han tình huống Tô Kiểu hôm nay, học có hiểu bài không, có theo kịp tiến độ không linh tinh.

Phỏng chừng lúc này mẹ Tô Kiểu đang ở nhà hắn, mẹ Tô Kiểu Chu Tố Hương và mẹ Trình Mộc Quân Tôn Văn Nguyệt là bạn thân, cùng lớn lên từ nhỏ.

Lúc còn nhỏ Tô Kiểu thân thể không tốt, nhà họ Tô xem cậu ta như bảo bối, đặc biệt là Chu Tố Hương, luôn cảm thấy lúc trước là bởi vì mình bất cẩn nên mới xảy ra tai nạn, dẫn tới sinh non, làm Tô Kiểu yếu ớt như thế.

Người nhà họ Tô đều rất cao, Chu Tố Hương cũng cao 1m75, anh của Tô Kiểu thì tới 1m89, chỉ có mỗi Tô Kiểu, sắp 17 tuổi rồi mà cùng lắm chỉ cao đến một mét sáu tám.
2

Chu Tố Hương quy hết tội cho việc sinh non, tất nhiên càng thêm áy náy, với Tô Kiểu gần như là muốn gì có đó, lần chuyển trường này cũng rầu thúi ruột.

Trình Mộc Quân rất hiểu tâm lý này, trả lời:

【Vâng, để con hỏi, nếu em ấy có gì không hiểu thì sẽ giảng lại cho em ấy.】

Nói xong, Trình Mộc Quân thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy, đi tới hàng ghế phía sau lần nữa.

Lục Thượng đang làm bài tập, ở nhà y không hề có thời gian an tĩnh. Vì thế, chiều nào y cũng làm bài tập xong rồi mới về.

Y đang nhíu mày nhìn một đề bài, bỗng cảm thấy ánh sáng trước mặt bị che khuất, sau đó một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.

"Có chỗ nào không hiểu sao?"

Lục Thượng vui vẻ trong lòng, nghĩ mặt mũi bị mất hồi trưa hữu dụng rồi, nhấc đầu lên, lại thấy Trình Mộc Quân đứng ở trước mặt Tô Kiểu.

"...."

Lúc này Trình Mộc Quân không hề để ý Lục Thượng, chỉ cúi đầu nhìn Tô Kiểu.

Hắn cũng chỉ hỏi cho có lệ, vì biết chắc thế nào Tô Kiểu cũng sẽ từ chối.

Trong kịch bản, Tô Kiểu biết quan hệ của hắn và Lục Thượng không tốt, kế hoạch của cậu là muốn làm thân với Lục Thượng, tất nhiên ở trường học sẽ biểu hiện xa cách hắn.

Suy cho cùng, Lục Thượng thời thiếu niên chính là tên ruột thông với não, người nào y không thích thì hoàn toàn không để ý tới, thích thì sẽ toàn tâm toàn ý mà ở chung.

Thậm chí y còn có kiểu ghét ai ghét cả đường đi lối về, ai mà thân thiết với người y không ưa thì y cũng lơ đi luôn.

Quả nhiên, Tô Kiểu lắc đầu, lễ phép mà lại lạnh nhạt: "Cảm ơn, em còn đang tự nghiên cứu, chỗ không hiểu quá nhiều, không làm mất thời gian của anh."

Ừm, tốt lắm.

Trình Mộc Quân rất vừa lòng với tiến trình thuận lợi này, đợi hắn đi rồi, còn lại Tô Kiểu và Lục Thượng, Tô Kiểu sẽ có cớ để hỏi, thường xuyên qua lại, quan hệ sẽ tiến bộ vượt bậc.

Hắn xoay người, định rời đi.

Tay áo đồng phục lại bị kéo lại, khoảng cách của người nọ rất hợp lý, giống như cũng biết tật xấu của Trình Mộc Quân.


"Trình Mộc Quân, tôi không hiểu câu này, cậu chỉ tôi chút."

Trình Mộc Quân rũ mắt xuống, nhìn thấy bàn tay đang kéo áo mình, lại theo cánh tay nhìn lên, bắt gặp đôi mắt đầy hiếu học của Lục Thượng.

Hắn không hé răng, nhưng lại làm Lục Thượng nổi giận, mắt nhìn sang bên cạnh: "Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, giữa trưa tôi mời cậu ăn mì rồi, đổi một câu không được à?"

"......" Thật ra thì cũng không phải là không được, nhưng không phải lúc đó lý do của cậu là quyển sổ ghi chép hả? Trình Mộc Quân không nói ra, chỉ yên lặng nhìn thoáng qua quyển sổ trên bàn Lục Thượng.

Đúng vậy, sổ hắn đưa cho Tô Kiểu không biết đã ở trên bàn Lục Thượng từ khi nào.

Hắn vốn định từ chối, nhưng Tô Kiểu lại bỗng nhiên mở miệng, nói: "Anh Mộc Quân, phiền anh vậy."

Trình Mộc Quân nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu, ngồi xuống.

Lúc này hắn có chút khó hiểu, hỏi: "Hệ thống, thanh tiến độ thế nào?"

Hệ thống đáp lại rất nhanh: "15%, rất tốt, cứ giữ vững phong độ."

Trình Mộc Quân: "Nhưng cốt truyện hình như hơi sai sai, không phải là tôi nên để hai người họ ở riêng sao?"

Hệ thống vỗ ngực nói: "Không có vấn đề, đây là phần sau của cốt truyện, cậu nhìn đi, sau này cũng có lần Trình Mộc Quân bị chủ nhiệm lớp kêu đi giảng bài cho Lục Thượng, nhưng Tô Kiểu vì muốn kéo gần quan hệ với Lục Thượng nên cũng ở lại nghe cùng. Dù sao cũng là thế giới bị hỏng, có vài chi tiết khác biệt là chuyện bình thường."

Trình Mộc Quân suy nghĩ, cảm thấy khá hợp lý. Dù sao hắn cũng chưa từng ngoan ngoãn làm theo kịch bản như thế, thay vì tự phát huy, không bằng tin tưởng trí tuệ nhân tạo vốn khai phá ra vì công năng này một phen.

Hắn ở lại giảng bài, Lục Thượng cũng rất hiếu học, nói xong một câu lại hỏi thêm một câu.

Nói một cái là nói tới tận 7 giờ, bảo vệ trường chạy tới khóa cửa.

Ba người đứng trên hành lang, bên ngoài trời đã tối, đang chuẩn bị về nhà thì điện thoại Lục Thượng vang lên.

Điện thoại của y là loại rẻ tiền, ống nghe rất lớn, mới nhấn nghe là giọng đàn ông trung niên thô lỗ bên kia lập tức vang lên.

"Thằng nhãi ranh! Chạy đi đâu rồi! Bố mày ăn cơm không mang tiền, mau tới đưa tiền cho tao!"

Mặt Lục Thượng lập tức đen thui.

Y ngắt điện thoại, nhìn Trình Mộc Quân một cái, nói: "Đi trước." Sau đó vội vàng rời khỏi.

Trình Mộc Quân thấy bóng dáng y biến mất, nói: "Đi thôi, tài xế đợi ở bên ngoài, dì Chu ở nhà anh, kêu anh đưa em về cùng."

Tô Kiểu lại lắc đầu, nói: "Anh Mộc Quân, anh đi trước đi, em còn chút việc."

Nói xong, cậu xoay người vội vàng chạy đi.

Trình Mộc Quân đứng trên hành lang nhìn bóng dáng Tô Kiểu biến mất, lúc này mới thở dài: "Suất diễn của hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, về nhà ngủ thôi."

Còn Tô Kiểu, đương nhiên là đuổi theo Lục Thượng kiếm độ hảo cảm rồi.

Chỉ là, những việc đó không liên quan gì đến Trình Mộc Quân hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận