Một Mục Vân Thư y đức tốt không thể nào vứt bỏ bệnh nhân chạy trốn, hắn chỉ có thể ôm ta sau đó lại dùng sức hôn một cái, sau đó đột nhiên xoay người xuống giường, lấy ra một viên thuốc, ngồi bên cạnh bàn buồn bực nhai.
Ta cũng ngồi dậy, nâng cầm lên tò mò nhìn hắn: “Ngài đang nhai cái gì vậy?”
“Tam Thanh hoàn.”
Mục Vân Thư mặt không biểu tình, mà ta nghe xong thì yết hầu căng lên.
“Tam Thanh hoàn” chính là sen vàng, lấy tâm sen làm chủ chế thành thuốc, tác dụng chủ yếu là thanh nhiệt giải độc, thanh tâm, sáng mắt, thanh hoả, tiêu sưng, tác dụng phụ chính là đắng đến mức người ta hận không thể đi chết!
Nhìn thấy Mục Vân Thư mặt không đổi sắc nhai thuốc, ta thật sự không nhịn được nhỏ giọng đề nghị: “Không thì ta vẫn cứ xuống dưới đất nằm đi?”
“Không cần.”
Mục Vân Thư rốt cuộc rót chén nước để nuốt thuốc xuống, hắn quay trở lại giường nằm lại xoay người ôm ta, ta nhìn thấy hàng lông mi của hắn dường như đang nhè nhẹ run, chắc hẳn là hắn đang cảm thấy rất đắng.
“Mục đại phu, ngài nhai Tam Thanh hoàn nên đừng có mà lại hôn ta.”
Ta to gan nói, dù sao thứ đồ kia cũng không phải là để người ăn! Mục Vân Thư ôm đầu của ta vào trong ngực hắn, ồm ồm nói một câu, “Ngủ đi.”
Thế là ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập của Mục Vân Thư nhẹ nhàng mà hữu lực, ta dần dần thiếp đi.
*
Một bé gái nhìn qua không quá ba bốn tuổi, cô bé nằm co quắp tại một nơi âm u dơ dáy hẻo lánh, gầy đến trơ xương, mặt đỏ ửng bất thường, hô hấp đứt đoạn ngực chập trùng.
Cô bé sắp chết sao?
Ta nghĩ như vậy, lại chỉ có thể đứng một chỗ không thể nhúc nhích.
Lúc này xuất hiện hai người, một nam nhân dáng người thẳng như trúc, một nữ nhân mày mày dịu dàng giống như hoa đào, bọn họ đưa cô bé đi nuôi lớn, dạy nàng đọc sách, tập võ, đối đãi với nàng như con gái ruột.
Cô bé dần dần lớn lên, nàng thích nam nhân mặc chế phục màu xanh đậm, cảm thấy nam nhân lúc giải quyết công việc đặc biệt uy phong lẫm liệt, thế là nàng quyết tâm muốn gia nhập võ đức ti, trở thành một hôn nhân quan.
Nữ nhân sau khi biết chuyện liền mặc một bộ y phục màu đen thêu chỉ vàng chạy tới, muốn để con gái hồi tâm đổi ú, Quang Lộc ti khanh cũng không tệ được chứ!
Có điều cô bé vẫn mặc lên chế phục thêu hoa linh là của võ đức ti, trở thành một hôn nhân quan.
Ta nhìn thấy cô bé vui vẻ, khuôn mặt tươi cười, nhịn không được trong lòng nghĩ đến: Thật ra Quang Lộc ti khanh cũng không tệ, cũng rất tốt.
Nữ nhân vẫn luôn dặn dò kỹ nam nhân, để ông luôn phải để ý tới con gái, không để cho nàng phải dính dàng đến những việc bẩn thỉu bên trong võ đức ti.
Cô bé cứ thế đi theo bên người nam nhân, đến bên trong cung thành hoa lệ của Nam Bình quốc, nàng có thể thoải mái mà có thể tự do thả diều, cũng có thể âm thầm lấy lại ná cao su đã bị cha lấy đi.
Cô bé lúc này trở thành nữ hiệp được các vị hoàng tử công chúa mến mộ, những lúc nam nhân không vui muốn dạy dỗ nàng thì đều sẽ có người che chở cho nàng.
Có lúc là hoàng hậu nương nương có hai mắt tròn tròn đáng yêu giống như nai con, có lúc lại là quốc vương điện hạ lúc lên triều vô cùng nghiêm khắc nhưng đối xử với nàng lại vô cùng dịu dàng, có lúc lại là tình nữ quan bên người quốc quân Uyển Trúc cô cô.
Cô bé rất thích Uyển Trúc cô cô, bởi vì trong tên của nàng cũng có chữ “Uyển”, các đại nhân đều nói đây chính là duyên phận, đáng ra nàng nên là con gái của nam nhân và nữ nhân đó.
Cô bé rất nhanh mà vui vẻ trưởng thành, nàng cứ cho rằng mình cứ thể một đời vui vẻ như vậy, tuỳ ý tiêu sái, nhưng nàng biết đây là chuyện không thể nào.
Bởi vì nam nhân kia xuất hiện, nam nhân gọi là Thẩm Giác.
Lê Quốc đưa Thân vương thế tử Thẩm Giác tới triều bái mẫu quốc, cô bé theo chân nam nhân phụ trách hộ vệ hắn tham dự yến tiệc cứ như vậy gặp được hắn.
Thẩm Giác một người thẳng tắp mặc một bộ triều phục màu xanh đậm, mày kiếm, mắt sáng, gương mặt tuấn mỹ.
Dường như phát hiện ra cô bé đang nhìn hắn, cặp mắt Hắc Diệu Thách kia nhàn nhạt liếc qua, cô bé không tự chủ được mà trốn đằng sau lưng nam nhân né trchàng.
Cô bé nghĩ đấy chính là vừa gặp đã yêu đi, nếu không thì vì lý do gì mà mắt nàng nóng như vậy, tim cũng đập loạn xa.
*
Cũng có thể là do nhiễm phong hàn.
Ta không nhịn được liếc mắt.
*
Thẩm Giác người này rất biết cách giả vờ, hắn mặc dù nhìn qua là một người lchàng đạm kiệm lời, thế nhưng lúc ngẫu nhiên gặp được cô bé thì lại lơ đãng lộ ra một vẻ ôn nhu.
Chính là làm sao hắn luôn có thể bên trong đô thành “ngẫu nhiên gặp” được cô bé, rõ ràng là tân thành lớn như vậy, đường đi nhiều như vậy, nhưng bọn họ lại có thể ngay trên phố, quán rượu, quán trà, đủ thể loại địa phương mà “ngẫu nhiên gặp”.
Làm gì mà có nhiều cái trùng hợp như vậy nha, tất cả đều là kế hoạch của Thẩm Giác, hắn nhìn thấy cô bé đơn thuần lại dễ lừa, nhòm ngó được phía sau cô nàng còn có thế lực của võ đức ti và Quang Lộc ti, thế nên hắn mưu toan đoạt đi thế lực của hiền vương.
Hắn cũng chỉ là một thân vương thế tử, làm sao có thế giữa đông đảo người đồng lứa trổ ra hết tài năng của mình, có được sự ưu ái của quân chủ nước Lê? Hắn nghĩ đến biên cchàng phía Nam có bộ tộc Địch Nhung kích động, nếu như hắn có thể nắm giữ quyền xuất quân âm thầm giải quyết vấn đề ở biên giới, như vậy hắn có thể trở thành chiến thần của nước Lê, có thể nắm trong tay Hổ phù, trở thành thực quyền Thiếu soái.
Vì dã tâm của mình mà Thẩm Giác không tiếc sức lực lấy lòng cô bé, hắn bình thường nho nhã lễ độ, thế nhưng sẽ luôn có những lúc như vô tình tạo ra tiếp túc, khiến trong lòng cô bé loạn lên, dần có hảo cảm với hắn.
Tra nam!.