Ta nhìn mà bực bội, chỉ muốn quay ngược về quá khứ gõ cái đầu nhỏ của cô bé, nhìn xem bên có phải chỉ có nước không thôi.
Thẩm Giác cứ thế lừa gạt cô bé một lòng một dạ, cô bé vốn đang được người nhà bảo hộ rất tốt lại theo hắn ra chiến trường, lần lượt vì hắn xông pha chiến đấu, vì hắn bị thương đổ máu.
Người nhà của cô bé vô cùng đau lòng, nhưng bọn họ khuyên nhủ không được cô bé đã đem lòng yêu tên Thẩm Giác kia, chỉ có thể vì nàng mà trợ giúp Thẩm Giác ổn định lại Địch Nhung, nhìn hắn trở thành Thiếu soái rồi cưới con gái mình đem về nước Lê.
Hoàng hậu nương nương, Uyển Trúc cô cô, Hiền Vương điện hạ đều vì cô bé chuẩn bị rất nhiều đồ cưới, các hoàng tử công chúa xem cô bé như muội muội cũng đưa tiễn nàng, để nàng nở mày nở mặt xuất giá.
Nữ nhân từ trước đến nay kiên cường lần đầu tiên rơi lệ, còn nam nhân trước giờ vẫn luôn ăn nói có ý tứ nhè nhẹ vỗ lấy vai cô bé, nghiêm túc nói: “Nếu như hắn đối xử với con không tốt, liền về nhà.”
“Tại sao lại đối xử với con không tốt chứ?”
Cô bé đang đắm chìm trong hạnh phúc, mơ mộng về một tương lai ngọt ngào, phấn khởi leo lên kiệu hoa.
Cô bé ấy bây giờ bắt đầu học làm cơm, may y phục, rõ ràng những chuyện này đều có thể giao cho tôi tớ làm thế nhưng nàng muốn cơm canh phu quân ăn vào đều do mình làm, tự mình vá y phục cho hắn.
Nàng chăm sóc hoa co, lo toan mọi việc trong phủ, cố gắng trở thành một thê tử ôn nhu hiền thục, một thiếu soái phu nhân đoan chính ổn trọng.
Nhưng mà dần dần, cơm tối hai người biến thành một người, những món ăn tinh xảo kia cứ hâm nóng rồi nguội lchàng, cuối cùng bị đổ đi.
Thời gian Thẩm Giác không về nhà ngủ ngày càng nhiều, lúc hỏi tới đều là nói đi ra ngoài xã giao, có đôi khi trở về cũng không có về phòng của nàng, nói là sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Biên giới đối khi sẽ có bọn thổ phỉ làm loạn, những lúc này hắn sẽ về nhà sớm, trên bàn cơm mặt mày ủ rũ than thở, dỗ dành cô bé một lần nữa vì hắn mà rút kiếm diệt địch.
Quyền lợi của Thẩm Giác càng lúc càng lớn, quân chủ nước Lê ngày càng xem trọng hắn, thậm chí còn muốn đem Địch Nhung công chúa gả cho hắn.
Còn cô bé kia vì giúp Thẩm Giác dẹp nạn trộm cướp mà bị trọng trường, mỗi ngày đều mê man ở trong phủ, cả ngày chỉ có uống thuốc rồi ngủ.
Nàng đã rất lâu chưa gặp Thẩm Giác, nàng cứ ngây thơ cho rằng Thẩm Giác vẫn đang ở biên giới dẹp loạn, cho đến khi kiệu hoa dừng trước phủ thiếu soái, nhạc cưới kèm theo tiếng pháo nổ vang cả nửa con phố, nàng mờ mịt đứng ngay tại cửa sân, nhìn xem tôi tớ đang bận rộn cùng đèn lòng đỏ chót, nàng mới biết được nam nhân thề thốt cùng nàng một đời một kiếp lại lấy vợ rồi.
Địch Nhung công chúa trở thành bình thê của Thẩm Giác.
Địch Nhung công chúa kiêu ngạo mà khiêu khích nàng, nàng ta dùng khẩu âm tiếng phổ thông kỳ lạ nói ra những lời xúc phạm người khác.
Cô bé kia rốt cuộc nhịn không được nữa, cho Địch Nhung công chúa một bạt tai, nàng đã không chế lực cũng không muốn thật sự đánh bị thương nàng ta, ai ngờ đâu công chúa kêu lên một tiếng ngã trên đất, thân dưới bắt đầu chảy ra rất nhiều máu.
Nàng bị doạ sợ, luống cuống tay nhân nhìn đám tôi tớ loạn thành một đoàn, Thẩm Giác chạy tới không nói hai lời liền hung hăng cho nàng một chưởng, rồi ôm công chúa rối bời rời đi, không thèm để mắt đến nàng đang ngồi trên mặt đất thổ huyết.
Đợi đến khi tiết trời dần trở nên ấm áp, công chúa hạ sinh một bé trai, trở thành trưởng tử của phủ thiếu soái, mà cô bé mạng lớn sống qua được mùa đông này lại không ổn rồi, chỉ đi vài bước trong sân cũng thở hổn hển đến choáng váng.
Thời điểm trưởng tử đầy tháng, Thẩm Giác đề nghị muốn đưa cả nhà đi chùa Linh Tuyền cầu phúc, lần này bọn họ mới nhớ đến cô bé, cùng đưa nàng đi.
Nàng tỉ mỉ trang điểm, cẩn trọng chọn đồ, không muốn để cho Thẩm Giác nhìn thấy bộ dạng tiều tuỵ của mình, nàng ngây thơ cho rằng có con là có thể khiến Thẩm Giác tha thứ cho mình.
Cho đến khi bọn họ trong rừng gặp phải một đám cướp, cả đám một đường chém giết cho đến khi thối lui đến bên cạnh vách núi, phía dưới lại là con sông chảy siết, trước mặt là địch nhân hung ác.
Cô bé toàn thân đầy vết thương chồng chất, mà công chúa đang được Thẩm Giác bảo hộ trong lồng ngực lại không bị tổn hại một cọng lông tóc nào, đám cướp bao vây bọn họ, trước mắt đã không còn đường lui.
Thẩm Giác đột nhiên ôm lấy công chúa, lạnh lùng nói: “Ngươi chặn bọn hắn lại, ta đi gọi cứu bình.” Nhưng nàng đã sớm không còn một chút sức lực, nàng chỉ dựa vào một chút ý chí còn sót lại đối kháng, nghe xong câu nói này nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Giác, rất mong mình đã nghe lầm.
Nhưng mà tiếp theo, Thẩm Giác vận khinh công, miễn cưỡng thoát khỏi vòng vây của địch, cứ thể để nàng một mình ở lại.
Một dao đâm vào ngực đánh nát tất cả ảo tưởng, xé nát tấm rèm rửa đã sớm mốc meo, lộ ra chân tướng xấu xí.
Cô bé ấy rời xuống vách núi, nhìn về phía trước, thấy bên trên thanh dao khắc hoa văn của bộ tộc Địch Nhung.
*
“Sơ Thất! Sơ Thất!”
Ta bị một tiếng la hốt hoảng đánh thức, giây phút mở mắt ra liền thấy Mục Vân Thư đang cau mày khẩn trương nhìn ta, chàng sáng nhàn nhạt chiếu vào trong phòng, khiến hắn trông như tiên nhân, không ai có thể khinh thường.
Muốn hỏi hắn có chuyện gì, há miệng ra tính nói mới phát hiện giọng mình nghẹn ngào, đưa tay lên sờ mặt, vậy mà toàn là nước mắt.
Ta khóc sao?
Ta tại sao lại khóc chứ?
Là khổ sở vì mất đi tình yêu sao? Hay là đau lòng bản thân vì ngu ngốc mà suýt nữa đánh mất cả tính mạng mình?
“Sơ Thất, nàng làm sao vâỵ? Gặp ác mộng?”
Mục Vân Thư nhẹ ôm ta vào lòng, dịu dàng vuốt lưng ta, thanh âm của hắn hoảng hốt, thế nhưng mùi hương thảo dược trên người lại ôn hoà thanh nhã.
“Ngài có phải tranh thủ lúc ta đang ngủ lén hôn ta không đó?”
Ta nói chuyện còn mang theo giọng mũi, Mục Vân Thư sửng sốt, bối rối nói: “Không có, ta không có.”
“Lừa người.”
Ta đưa tay ôm lấy mặt hắn, chậm rãi hôn lên môi hắn.
“Nếu không vì cái gì miệng ta lại đắng như vậy?”
*
Đây là một nụ hôn triền miên, nhẹ nhàng mà lưu luyến.
*
“Mục Vân Thư, ta nhớ ra rồi, ta tên Khương Uyển.”
*
“Ta biết.”
*
Hơi thở quấn lấy nhau, dây lưng lỏng lẻo, cố áo đều lệch ra, ngón tay lúc nay nóng như thiêu đốt, run nhẹ, hô hấp lộn xộn.
Mục Vân Thư đột nhiên đẩy ta ra, hắn đỏ mặt lắp bắp, chàng mắt đang cố gắng nhẫn nhìn: “Sơ Thất, Tam Thanh hoàn thật sự rất đắng.”
Ta chăm chăm nhìn hắn, nhịn không được cười phốc một tiếng.
“Vậy chàng mau trị bệnh cho Nhu Di công chúa đi, sau đó chúng ta về Bách Thảo các.”
“Ừm.”
Mục Vân Thư nặng nề gật đầu một cái.