Sau khi Đại Long Vương phát hiện đối phương đang nhìn mình, ông ta rùng mình, có dự cảm không may.
Ông ta có thể nhìn thấy đối phương đang nhìn chằm chằm mình.
Ông ta vô thức lùi về sau một bước, lỡ như đối phương thật thật sự lao về phía mình thì phiền to.
Đại Long Vương lau mồ hôi lạnh, quát lớn Lý Phàm nói: “Cậu muốn làm gì? Cậu không thể ra tay với tôi, nếu không cậu sẽ gánh hậu quả không nổi đâu.”
Lý Phàm nghe vậy lập tức mỉm cười.
Đã đến lúc này rồi mà đối phương còn đe dọa anh, đúng là lạ đời.
Đương nhiên Lý Phàm không cho bọn người kia nghỉ xả hơi.
Anh biết chỗ hở của đại trận Long Môn, nên trò này hoàn toàn vô dụng với anh.
Mà anh có thể đối phó dễ dàng.
Khi Đại Long Vương biết Lý Phàm có thể dễ dàng phá đại trận Long Môn thì hốt hoảng không thôi.
Trong lòng ông ta bắt đầu hối hận, đối phương càng lớn mạnh, ông ta càng bất lợi.
Đại Long Vương lau mồ hôi lạnh, ú ớ nửa buổi cũng không biết nói gì.
Chẳng mấy chốc đám người của Đại Long Vương thương tích đầy mình, bị thương cực kỳ nặng.
Lý Phàm chặc lưỡi nói: “Không phải các người rất lợi hại sao? Thế mà trình độ cũng đến thế mà thôi.”
Đám người Đại Long Vương bị chê không còn mặt mũi.
Gã này có ý gì? Đúng là chẳng chừa sĩ chút sĩ diện nào cho bọn họ cả!
Thoáng chốc, đại trận Long Môn đã bị Lý Phàm phá dễ như trở bàn tay.
Đám người Đại Long Vương thở hổn hển nhìn Lý Phàm như nhìn thấy quỷ.
Bọn họ không ngờ bản thân lại thua trong tay Lý Phàm, ai cũng không cam lòng.
Lý Phàm thấy dáng vẻ của bọn họ, cũng lười châm chọc, ai bảo bọn họ tự tìm.
“Nếu các người đã chán sống, tôi sẽ để các người được toại nguyện.” Lý Phàm hừ một tiếng.
Đám người Đại Long Vương hốt hoảng, không biết nên làm gì cho phải.
Lý Phàm trở tay đánh một đòn lên người Đại Long Vương đồng thời nói: “Tại sao ông muốn gây chuyện với tôi?”
Thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Lý Phàm, Đại Long Vương nuốt nước bọt, không rõ suy nghĩ của anh.
Đại Long Vương nói tiếp: “Được rồi, đã đến lúc này rồi, ai cũng nên bình tĩnh lại, tôi biết sai rồi.”
“Ông nghĩ chỉ cần một câu xin lỗi là xong à?” Lý Phàm hỏi ngược lại.
Anh thấy đối phương suy nghĩ quá ngây thơ.
Chỉ bằng một câu xin lỗi mà muốn yên chuyện à? Trên đời này làm gì có chuyện dễ như vậy.
Đại Long Vương nhất thời không biết làm sao, ông ta vò đầu bứt tóc hồi lâu cũng không đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Lý Phàm cũng chẳng muốn nói nhiều với đối phương, anh nói với Đại Long Vương: “Tôi vẫn chờ ông tự mình nói cho tôi biết.”
Đại Long Vương nghe xong thì sững sờ, ngẩng đầu ngơ ngẩn hồi lâu cũng không đoán được bên kia đang nghĩ gì, lúc này là lúc nào rồi mà đối phương lại còn có suy nghĩ kỳ cục như vậy.
“Không phải cậu đang nói đùa đấy chứ? Đây đâu phải là lúc nói đùa.
Cậu muốn tôi nói thế nào đây?” Đại Long Vương bất đắc dĩ cười.
Nhị Long Vương cười khinh khỉnh Lý Phàm: “Cậu đã làm gì thì tự biết.
Bây giờ còn trách ngược lại chúng tôi.
Nếu không phải cậu giết Thất Long Vương, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“Đúng, cậu là kẻ phản bội của Long Môn.
Ngay cả Thất Long Vương mà cậu cũng giết.
Sao chúng tôi không cảm thấy bàng hoàng cho được?” Những Long Vương khác cũng gật đầu phụ họa.
Lý Phàm nghe vậy cũng cạn lời.
Đã đến lúc này rồi mà bọn họ vẫn không chịu điều tra rõ ràng mọi việc.
“Tôi không giết Thất Long Vương.” Lý Phàm khẽ nói.
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, không hiểu ý của đối phương.
“Thất Long Vương chết ngay cửa nhà cậu, chẳng lẽ không phải cậu giết sao?” Đại Long Vương không nhịn được nghi ngờ hỏi.
Lý Phàm hờ hững nói: “Xem ra các người cũng nghĩ là tôi giết, nhưng tôi muốn hỏi ngược lại một câu lẽ nào Thất Long Vương chết ở cửa nhà tôi thì do tôi giết sao? Các người có bằng chứng không?”
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, ai cũng bất ngờ.
Nếu không chính tai nghe được, bọn họ cũng không dám tin đây là sự thật.
Kết quả này đều nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Họ liếc nhìn nhau, không khỏi im lặng suy nghĩ.
Từ từ bọn họ cũng phát hiện đối phương nói không sai, bọn họ đúng là không có bằng chứng gì cả.
Lần này, tất cả mọi người đều ngậm miệng, nhất thời không biết phải làm gì.
Lý Phàm thấy mấy người đều không trả lời được, cũng không thờ ơ.
Anh đã biết sẽ có cục diện này từ lâu, anh nói với bọn họ: “Nếu Thất Long Vương không phải do tôi giết, hiểu lầm cũng đã được hóa giải, ít nhất các người cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ.”
Đại Long Vương cùng những người khác nghe vậy đều cứng họng, nhất thời không biết nên nói gì, vừa rồi bọn họ còn rất tự tin.
Nhưng bây giờ bọn họ đã mất quyền lên tiếng rồi.
Lý Phàm cười nói: “Bảo tôi thả các ông cũng được, chẳng qua các người phải làm theo yêu cầu của tôi mới được.”
Khi đám người Đại Long Vương nghe được đối phương sẽ thả bọn họ, ai cũng mừng như điên.
Bọn họ vẫn còn cơ hội.
Nghĩ vậy, ai cũng sốt ruột không biết Lý Phàm sẽ yêu cầu bọn họ làm gì?
“Yêu cầu gì? Chỉ cần không quá đáng chúng tôi đều sẽ đồng ý.” Mọi người vội vàng hỏi dò.
Vì mạng sống, bọn họ chẳng cố kỵ điều gì nữa.
Dù sao hôm nay cũng có cơ hội tốt để sống sót.
Lý Phàm cười nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi, nhưng nếu các người không đồng ý thì sẽ trở thành việc lớn.”
Đám người kia nghe vậy thì cả kinh, không thể tin nổi.
Cuối cùng, bọn họ mới biết yêu cầu của Lý Phàm.
“Cậu nói gì? Bảo chúng tôi cởi sạch quần áo đi về?” Sắc mặt của đám người Đại Long Vương như đưa đám.
Bây giờ đang là mùa đông, thế mà Lý Phàm lại bảo bọn họ cởi sạch đi về? Chẳng phải khiến bọn họ chết cóng sao?
Quan trọng nhất là nếu lỡ bị người khác nhìn thấy bọn họ còn có thể ngẩng đầu nhìn đời được nữa không?
Lúc nghe đến đó bọn họ nhất thời muốn phản đối.
Đương nhiên Lý Phàm hiểu rõ ý của bọn họ, chỉ hờ hững nói: “Nhất định phải làm theo yêu cầu của tôi.
Nếu không, tôi sẽ khiến các người đẹp mặt.”
Đám người Đại Long Vương thở dài ngao ngán.
Bọn họ biết nếu không đồng ý yêu cầu này, nói không chừng chắc đối phương sẽ càng làm ra những việc hành hạ bọn họ hơn.
Cuối cùng bọn họ đành nhắm mắt đưa chân làm theo ý của đối phương.
Mất mặt thì mất mặt, miễn sao còn sống là được.
Một cơn gió lạnh thổi tới, bọn họ nhịn không được rùng mình..