Thiếu Chủ Bí Mật


Mọi người có mặt tại đây đều trợn tròn mắt, nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không dám tin đây là sự thật, mọi thứ diễn ra ở trước mắt đã nằm ngoài sức tưởng tượng của họ, khiến bọn họ khó mà tin nổi.

Trên mặt Trương Binh hiện lên dấu tay đỏ ửng, anh đau đến mức suýt phát khóc, rồi ôm mặt, vừa giận vừa sợ nhìn Lý Phàm, từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám đánh anh như vậy.

Không ngờ thằng nhãi này dám tát anh, cậu ta cố ý để anh lúng túng đúng không?
“Cậu!” Trương Binh tức giận chỉ mặt Lý Phàm, gần như nói không nên lời.

Lý Phàm hờ hững nói: “Đây là do anh tự chuốc lấy, được rồi, tôi nên ra ngoài thôi.”
Trương Binh vô thức quát: “Các cậu nghĩ cách chặn cậu ta lại cho tôi, mau chặn cậu ta lại.”
Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau, ai cũng không dám ngăn cản Lý Phàm, bọn họ đâu có lá gan chặn đường anh, đến giờ bọn họ vẫn còn thấy đau từ vết thương ban nãy đây.

Mà lúc này, Lý Phàm vừa bước ra ngoài thì va phải một người đàn ông trung niên.

Đôi mắt của người đàn ông trung niên này rất đặc biệt, cực kỳ sắc bén như diều hâu, dường như có thể nhìn thấu người khác.

Lý Phàm thấy thế thì nhíu mày, lúc nãy khi đụng trúng đối phương, anh đã bị nội lực của ông ta phản ngược lại.

Cũng may nội lực của anh thâm hậu, bằng không sẽ giống đối phương rồi.

Người đàn ông trung niên đó lùi về sau mấy bước, ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, ông là cao thủ nội gia, hiếm khi gặp phải đối thủ, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Phàm còn trẻ như vậy, thì không thể nào bình tĩnh lại được.

Ông không khỏi tán thưởng nhìn Lý Phàm, ở Võ Thành, rất ít cao thủ trẻ tuổi như vậy, trong ấn tượng của ông, ông nghĩ rằng chỉ có các cậu chủ nhà họ Đế mới có nội lực thâm hậu như vậy.

Không ngờ trên người chàng trai bình thường cũng có thực lực mạnh mẽ đến thế.

Lúc Trương Binh đuổi ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông trung niên, thì như chuột nhìn thấy mèo, rồi rùng mình, cúi đầu khẽ nói: “Ba, sao ba lại tới đây?”
“Ba tới thăm con, ba đã sai người đi nghe ngóng rồi, ba nghe nói ở cục cảnh sát thành tích của con rất tốt, hơn nữa còn thường xuyên giúp người khác giải quyết mọi chuyện, chuyện này có thật không?”
Người đàn ông trung niên cười hỏi.

Trương Binh không khỏi chột dạ, cười lúng túng, thật ra đó đều tin vịt do anh sai người đồn ra ngoài, để làm biểu tượng thôi, như vậy ba anh sẽ không cho rằng anh chỉ chơi bời lêu lổng.

Ai ngờ ba anh lại đích thân tới tận đây, anh không thể nào bình tĩnh lại được, vội lau mồ hôi lạnh, nhất thời không biết phải làm thế nào.

Ngược lại đây là chuyện xấu đối với anh.

Anh cực kỳ đau đầu, nhất thời không biết phải làm gì.

Người đàn ông trung niên bỗng nhìn thấy dấu tay trên mặt Trương Binh, nên sắc mặt trở nên lạnh lẽo, hình như nhiệt độ xung quanh đang giảm nhanh chóng.

Ông không bao giờ tha thứ cho người đã tát con trai ông.

Ông nhất thời mất bình tĩnh, rất buồn bực, rốt cuộc là ai lại to gan đến thế, dám đánh con trai ông.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mặt con bị sao thế, ai đã đánh con?” Giọng điệu người đàn ông trung niên trở nên nghiêm khắc, đồng thời cũng mang theo vẻ lo lắng của người cha.

Dám đánh con trai ông, ông nhất định phải khiến người đó trả giá đắt.

“Cái đó…” Trương Binh nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: “Con cứ nói ra đi, ba sẽ làm chủ cho con.”
Trương Binh vô thức nhìn Lý Phàm, anh vẫn không nuốt trôi cơn tức đó, giờ ba anh không hề hay biết về tình hình nơi này, nên đây là cơ hội tốt, anh quả quyết chỉ tay về phía Lý Phàm.

“Ba, là cậu ta, chính cậu ta đã đánh con.” Trương Binh nói.

Người đàn ông trung niên nghe xong mới nhìn về phía Lý Phàm, trong lòng ông rất nghi ngờ, chuyện này không đúng, lúc nãy khi đối phương đụng trúng ông, còn đích thân xin lỗi ông nữa.

Sao đối phương có thể là hạng người đó?
“Con nói rõ tình huống ra xem nào.” Người đàn ông trung niên không khỏi nổi giận, muốn nghe lời giải thích con trai.

“Ba, thật ra là thế này, thằng nhãi này phạm tội ăn cắp, ai ngờ lúc con thẩm vấn cậu ta, cậu ta lại không thừa nhận, nên con mới bất đắc dĩ dẫn cậu ta đến đây, ai ngờ lại bị cậu ta tát vào mặt.” Trương Binh bắt đầu đổi trắng thay đen, đồng thời giả vờ vô tội.

Người đàn ông trung niên không khỏi nhíu mày: “Con không nên lạm dụng tư quyền.”
Trương Binh do dự, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

“Ba, con hứa con sẽ không làm như vậy nữa.” Trương Binh than thở.

Lúc này người đàn ông trung niên mới bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt này, ông nhìn về phía Lý Phàm nói: “Cậu phạm tội còn đánh người là sai rồi.”
Lý Phàm nghe giọng điệu của đối phương thì biết ông vẫn có thể nói lý lẽ, nên khẽ cười nói: “Thật ra là thế này, nói tới có lẽ ông cũng không dám tin, nhưng ông phải nghe tôi giải thích.”
Người đàn ông trung niên cũng muốn nghe xem anh sẽ nói gì.

Lúc Lý Phàm kể lại đầu đuôi mọi chuyện, sắc mặt người đàn ông trung niên ngày càng ảm đạm, ông không ngờ con trai mình lại làm chuyện như vậy, làm ông cực kỳ tức giận.

Trương Binh càng nghe càng kinh hồn bạt vía, anh không ngờ Lý Phàm lại kể hết mọi chuyện, lưng anh toát mồ hôi lạnh, lần này xong rồi, nếu để ba biết, chắc chắn sẽ vì đại nghĩa diệt thân.

Trong lòng anh đang hận Lý Phàm muốn chết, cậu ta cố ý hãm hại anh đúng không?
Lý Phàm chẳng thèm bận tâm đến suy nghĩ của Trương Binh, lúc đối phương che giấu sự thật, cũng đâu nghĩ đến cảm nhận của anh, tất nhiên anh cũng chẳng cần nghĩ đến cảm nhận của anh ta.

Sắc mặt người đàn ông trung niên lạnh lẽo, quay đầu nói: “Những gì cậu ta nói là thật à?”
“Ba, ba đừng nghe cậu ta nói lung tung, con là con trai ruột của ba, dù thế nào ba cũng không được tin người ngoài.” Trương Binh vô thức ngả bài tình cảm, đồng thời nháy mắt với mấy cấp dưới của mình.

Mấy cấp dưới đó cũng vội nói: “Đúng đó, đại đội trưởng Trương, gần đây anh Trương luôn làm việc tốt, sao có thể là hạng người đó, hơn nữa ngày nào cũng có người tặng hoa hồng cho anh Trương.”
Người đàn ông trung niên nghe Trương Binh nói thế, cộng thêm lời tâng bốc của đám bạn xấu anh ta, nên vô thức xem con trai mình là chiến sĩ thi đua.

“Xem ra ba đã hiểu lầm con rồi.” Người đàn ông trung niên không hề nghi ngờ tin tưởng con trai mình, ông tin Trương Binh sẽ không làm chuyện như vậy.

Trương Binh thở phào nhẹ nhõm, cũng may chuyện này đã vòng lại rồi.

“Tôi chỉ cần lời xin lỗi.” Yêu cầu của người đàn ông trung niên rất đơn giản, chỉ muốn đối phương xin lỗi con trai ông.

Nếu đúng như lời con trai ông nói, đối phương vẫn phải bị nhốt mấy năm, thì mới là hành hạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui