Thiếu Chủ Bí Mật


Mà đúng lúc này, Trần Hiểu Đồng trở về, kể lại một lượt chuyện này cho mấy người Lý Phàm nghe.

Lý Phàm nghe xong, không kiềm lòng được mà giơ ngón tay cái với Trần Hiểu Đồng, may là đối phương nhanh nhạy, chỉ cần nhìn qua đã thấy rõ bản chất, nếu đổi lại là người khác e là đã mắc bẫy rồi.

Có điều Lý Phàm lại cho rằng ẩn tình không đơn giản đến vậy, anh cho rằng chắc chắn còn có vấn đề gì đó nữa, còn về việc vấn đề ở đâu anh cũng không nói rõ được, nhưng anh có thể khẳng định là có.

Trong chuyện này, anh buộc phải bình tĩnh xử lí mới được, nếu không, mọi chuyện đều là phiền phức lớn, nên anh vô cùng hiểu rõ điều này.

Lý Phàm nói với đám người Trần Hiểu Đồng: “Còn gặp phải chuyện như vậy nữa thì mấy người cẩn thận hơn một chút.”
Trúc Hoa Nguyệt không có mặt ở đây, Lý Phàm muốn đợi Trúc Hoa Nguyệt trở về rồi nói chuyện này cho cô ta, bảo cô ta phải cảnh giác một chút.

Đúng lúc này, người đàn ông mặc vest bắt đầu nhìn chằm chằm vào Trúc Hoa Nguyệt, đối với anh ta mà nói, từ sau khi anh ta thấy được dáng vẻ lương thiện, đơn thuần của Trúc Hoa Nguyệt, anh ta đã biết mình sẽ dễ dàng có được đối phương.

Nghĩ vậy người đàn ông trong bộ vest không khỏi xoa xoa tay.

Trúc Hoa Nguyệt lúc này đang uống café, nghe hát.

Người đàn ông mặc vest ngồi xuống vị trí đối diện với Trúc Hoa Nguyệt, mỉm cười nói: “Người đẹp, tôi có thể ngồi đây không, đã không còn chỗ trống nữa rồi.”
Trúc Hoa Nguyệt nhàn nhạt nói: “Anh muốn ngồi ở đây, đương nhiên là được, anh có thể ngồi tùy ý.”
Người đàn ông mặc vest gật đầu, tưởng rằng mình đã có cơ hội rồi.

Trúc Hoa Nguyệt nhìn xung quanh, đột nhiên nhíu mày, cô ta cho rằng người đàn ông mặc đồ vest này đến phía cô ngồi thật sự chỉ vì nơi này quá đông người.

Nhưng khiến cô thấy bất ngờ là, chỗ ngồi nơi này rõ ràng còn rất nhiều, nhưng đối phương lại nhất quyết muốn ngồi ở đây, cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì liền đoán ra được chút gì đó.

Cô ta cũng nhìn ra được, chắc chắn là đối phương có ý với cô ta, nếu không cũng không đưa ra yêu cầu như vậy.

Có điều Trúc Hoa Nguyệt rất phản cảm với chuyện này, cô ta không thích những người như người đàn ông mặc vest này, đối phương ngồi ở đây lại khiến cô ta không thấy thoải mái.

Người đàn ông mặc vest đột nhiên nói: “Bài hát cô đang nghe là của Lưu Đức Hoa nhỉ.” Khả năng nghe của người đàn ông mặc vest rất tốt, có thể nghe ra được âm thanh trong tai nghe của đối phương, anh ta mỉm cười nói.

Trúc Hoa Nguyệt nghe vậy thì gật đầu, không phủ nhận, đối với cô ta mà nói, cô ta không quá thích việc đối phương cứ liên tục nghe ngóng từ phía cô ta như vậy, đối phương càng làm vậy, càng khiến cô ta trở nên phòng bị.

“Đúng vậy.” Vì phép lịch sự, Trúc Hoa Nguyệt đáp một câu vô thưởng vô phạt.

Người đàn ông mặc vest bắt đầu thể hiện khả năng diễn xuất của mình, cười nói: “Tốt quá rồi, tôi cũng thích nhạc của ông ấy, nhất là bài Vong Tình Thủy của ông ấy.”
Trúc Hoa Nguyệt nhíu mày, vì bài cô đang nghe lúc này chính là Vong Tình Thủy, sự tán tỉnh với cường độ cao như này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cô dứt khoát không nói gì nữa, chỉ ngồi uống café.

Người đàn ông mặc vest thấy chiêu này không có tác dụng, bèn nói tiếp: “Người đẹp này, tôi nghe nói gần đây có một khu vui chơi vừa mới khai trương, cô có muốn đi cùng tôi một chuyến không?”
Trúc Hoa Nguyệt nghe vậy, lắc đầu nói: “Ngại quá, tôi phải về công ty một chuyến.”
Người đàn ông mặc vest đã điều tra ra được hiện giờ Trúc Hoa Nguyệt không có công việc, nhưng đối phương từ chối như vậy khiến anh ta rất đau đầu, anh ta nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt, anh ta rơi vào trầm tư, sắc mặt vô cùng gượng gạo.

“Người đẹp này, cô thật sự muốn từ chối tôi sao?” Người đàn ông mặc vest không kìm được mà hỏi.

Trúc Hoa Nguyệt gật đầu nói: “Ngại quá, nhưng tôi không biết suy nghĩ trong lòng của anh, nhưng lúc này tôi sẽ không đi cùng anh đâu.”
Cô ta cảm thấy đối phương rất phiền phức, cô ta muốn rời khỏi nơi này, bèn dứt khoát cầm túi xách lên, chuẩn bị rời đi.

Người đàn ông mặc vest thấy vậy không thể bình tĩnh nổi nữa, anh ta bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, rốt cuộc anh ta đã làm sai cái gì, tại sao tất cả những người đẹp lại không đáp lại anh ta, điều này khiến anh ta rất bất lực, vò đầu bứt tai.

“Người đẹp, cô đừng kích động, tôi biết cô đang nghĩ gì, tôi là người tốt, chỉ là tôi thấy cô rất giống một người bạn của tôi nên muốn làm quen một chút mà thôi.” Người đàn ông mặc vest xoa tay nói.

Trúc Hoa Nguyệt nghe thấy vậy nhưng không tin, cô ta cho rằng đối phương đang vận dụng hết công suất não, đã đến lúc này rồi mà đối phương còn suy nghĩ lung tung, không phải tự mình chuốc lấy sao?
Có điều suy nghĩ của cô ta rất đơn giản, cô ta không muốn ở đây thêm nữa, chuẩn bị đứng dậy rồi rời đi.

Người đàn ông mặc vest thấy kết quả là như vậy thì vô cùng ngỡ ngàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không dám tin là thật, anh ta vô thức đuổi theo, kéo tay đối phương lại.

Lúc anh ta chợt chạm vào, tay anh ta lập tức bị bật lại như phản xạ có điều kiện, anh ta vội rút tay về, đối với kết quả như vậy anh ta vô cùng ngạc nhiên.

Việc này khiến anh ta không khỏi ngây ra, chuyện này là như thế nào, kết quả như vậy khiến anh ta nhất thời không thể hiểu nổi, anh ta sờ trán, một lúc lâu sau cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, anh ta nhìn thấy sự thay đổi trong lòng bàn tay của mình, cảm thấy vô cùng chấn động, anh ta hít sâu một hơi, một lúc lâu cũng không hiểu ra làm sao, lúc này anh ta mới biết mình đã bị trúng độc!
Anh ta vô thức nhìn Trúc Hoa Nguyệt, muốn đối phương cho mình một lời giải thích.

Trúc Hoa Nguyệt lạnh lùng nhìn đối phương, trực tiếp làm ngơ anh ta.

Sắc mặt người đàn ông mặc vest đầy gượng gạo, nói: “À thì, cô có thể giải độc giúp tôi không.”
Anh ta bắt đầu hối hận rồi, chuyện này là như thế nào chứ, sao mấy người phụ nữ này cứ người sau lại khó đối phó hơn người trước vậy, IQ 180 của anh ta cũng không đủ dùng, còn anh ta cũng đang nghĩ xem về sau nên giải thích với Long Hậu như thế nào.

Nếu mà để Long Hậu biết được chuyện này, e rằng anh ta sẽ bị rút hết gân cốt ra mất.

Nghĩ đến đây, anh ta không khỏi rùng mình.

Trúc Hoa Nguyệt nhàn nhạt nói: “Sau này đừng tùy tiện chạm vào một người phụ nữ.”
Cảnh cáo xong cô ta mới đưa thuốc giải cho đối phương.

Người đàn ông mặc vest nuốt thuốc xuống, rồi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt đã đi xa, anh ta hít sâu một hơi, không khỏi ngỡ ngàng, đúng thật là kì lạ, bất cứ người phụ nữ nào xung quanh Lý Phàm đều khó đối phó như vậy.

Kế hoạch thất bại, anh ta cũng không ở lại đây thêm nữa, anh ta đang nghĩ xem nên giải thích với Long Hậu như thế nào.

Nghĩ đến đây, anh ta cảm thấy đau đầu, có điều trước khi đến đây anh ta đã chuẩn bị sẵn, cho dù Trúc Hoa Nguyệt có muốn ra tay với anh ta, anh ta cũng có thể khống chế được, nghĩ vậy, anh ta chạy nhanh đuổi theo Trúc Hoa Nguyệt.

“Người đẹp, có thể để lại phương thức liên lạc không.” Lúc này người đàn ông mặc vest vẫn không quên tiếp tục bắt chuyện, muốn đối phương hồi tâm chuyển ý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui