Thiếu Chủ Bí Mật


Bọn họ liếc nhìn nhau, không ai biết phải làm thế nào, kết quả này đã làm bọn họ sửng sốt, cảm thấy rất bất ngờ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Tên kia, nếu anh muốn chết như thế thì đừng trách chúng tôi, tiếp chiêu đi.


Dứt lời, đám côn đồ bắt đầu ra tay với Lý Phàm, bọn họ tin rằng bên mình nhiều người, thì chắc chắn sẽ chiếm ưu thế, nên mới nảy ra suy nghĩ xuống tay với Lý Phàm.

Lý Phàm thấy thế cũng bật cười, chỉ dựa vào mấy người này cũng muốn ra tay với anh, thật sự quá ngây thơ rồi.

Lý Phàm đã nghĩ ra cách để đám người đó ăn quả đắng rồi, anh bỗng ra tay với họ, càng đánh càng hung, đám người đó gần như không thể phòng bị, toàn bộ bị ngã xuống đất luôn.

Trương Đức Võ bắt đầu hô hào cổ vũ cho Lý Phàm, ông tin rằng anh có thừa thực lực đối phó với đám người đó.

Đám người đó thấy Lý Phàm lợi hại như thế thì bắt đầu điên cuồng, bọn họ nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt quái dị, cực kỳ nhức đầu.


“Tên kia, anh đừng có mà hống hách, anh sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu” Đến giờ mà đám côn đồ vẫn còn kêu gào.

Lý Phàm khinh bỉ nói: “Muốn đấu với tôi thì cũng phải xem mấy người có tư cách đó hay không?”
Đám côn đồ đều hít ngụm khí lạnh trong lòng bỗng chắc chắn hơn, bọn họ đã thề rằng sẽ không thể tha cho đối phương.

Trước giờ bọn họ còn chưa từng mất mặt thế này.

Tên lão đại trong đám người đó đe dọa Lý Phàm: “Cậu tiêu đời rồi, anh tôi là thuộc hạ của ngài Thiên, nếu anh dám đánh tôi, thì tôi sẽ cho anh đẹp mặt”
Lý Phàm nghe xong thì ngoáy ngoáy lỗ tai, chẳng hề sợ hãi, anh cũng không biết mình đã nghe câu này bao nhiêu lần rồi, với bộ dạng này của đối phương cũng muốn ra tay với anh, chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

LỒ” Giọng điệu của Lý Phàm vô cùng bình tĩnh, như thể đối phương có nói gì anh cũng không nghe thấy.

Đám người đó nghe xong thì sắc mặt cực kỳ khó coi, bọn họ đều rất bất ngờ, lần này bọn họ đều không hiểu, rốt cuộc Lý Phàm bị gì nữa?
Nếu đổi thành người bình thường, lẽ ra nghe xong phải bị dọa mới đúng, nhưng Lý Phàm lại chẳng hoang mang, mà cực kỳ bình tĩnh, làm bọn họ cảm thấy khó hiểu.


Trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ, đối phương bình tĩnh như vậy thì chắc chắn có hai nguyên nhân, một là có lại lịch không đơn giản, nên không hề sợ hãi về chuyện này, hai là căn bản không biết ngài Thiên là ai.

Nhưng phần lớn tên côn đồ đều tin vào vế sau, bọn họ nhìn thấy Lý Phàm ăn mặc tầm thường, thì hoàn toàn xem thường, cho rằng anh chỉ là kẻ ngu ngốc.

Đến giờ mà đối phương vẫn không biết sống chết, thì chẳng phải là kẻ ngu ngốc à, đám người đó đã nghĩ xong rồi, bọn họ phải cho Lý Phàm biết sự lợi hại của mình, nên dứt khoát ra tay với anh, càng đánh càng hung.

Lý Phàm thấy thế cũng mỉm cười, như đang nhìn một đám ngu ngốc, anh tát vào mặt bọn họ, làm đám người đó không kịp phòng bị.

Tên lão đại xù lông tại chỗ, vội gọi cho anh mình, thề rằng nhất định phải khiến Lý Phàm trả giá đắt.

Trong lòng Trương Đức Võ thầm vui mừng, cảm thấy cực kỳ cảm thông cho đám người đó, ông biết mối quan hệ giữa Lý Phàm và Sở Trung Thiên, đối phương nhờ người của ngài Thiên đối phó với cậu Lý, chẳng khác nào tự lấy đá đập vào chân mình.

Tên lão đại dứt khoát gọi cho anh mình.

Anh ta kể rõ mọi chuyện ở đây, rồi mới hung hăng cúp máy, khinh thường nhìn Lý Phàm nói: “Tên kia, mày cứ đợi đó, lát nữa anh toi sẽ tới đây.

Lý Phàm ngáp một cái, làm như không nghe thấy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận