Thiếu Chủ Bí Mật


“Rất tốt, đây là cậu tự chuốc lấy, nếu đã nói như vậy, thì cũng đừng trách tôi không khách khí.” Người đàn ông ăn mặc là lượt tức giận nói.

Lý Phàm lại là xem như làm như không nghe thấy, trực tiếp lựa chọn không nhìn, với anh, đối phương chẳng khác gì kẻ ngốc, bây giờ đối phương dùng thủ đoạn như vậy, càng khiến anh cảm thấy buồn nôn.

Sở Linh cảm thấy rất chán ghét người đàn ông ăn mặc là lượt, cô và anh ta không hề có thù hận gì, thế nhưng đối phương lại hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho cô.

Người đàn ông ăn mặc là lượt nhất thời im lặng, anh ta không nuốt được cơn tức này, lạnh lùng nhìn thoáng qua nói: “Được, đã như vậy, thì cũng đừng trách tôi.”
Đồng thời, anh ta đột nhiên ra tay với Lý Phàm.

Anh ta không sợ trêu chọc Lý Phàm, với anh ta, việc trừng trị đối phương có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Dù có làm lớn chuyện, anh ta cũng có thể dùng thân phận của mình nhẹ nhàng áp chế xuống.


Thấy đối phương đấm ra một đấm, Lý Phàm theo bản năng đón lấy, cũng nói ra: “Tốc độ của anh quá chậm.”
Thấy Lý Phàm nhẹ nhàng đón lấy cú đấm của mình, người đàn ông ăn mặc là lượt rất xấu hổ, nhất là sự châm chọc của đối phương càng khiến anh ta không khỏi tức giận.

Thấy người đàn ông ăn mặc là lượt rơi vào thế hạ phong, cô gái trang điểm đậm bất giác cầm túi xách hàng hiệu trong tay, như mụ đàn bà đanh đá không ngừng đánh vào Lý Phàm, nhưng không hề có tác dụng.

Lý Phàm nhướng mày, cặp nam nữ này đúng là xứng đôi, đều là người không nói đạo lý, anh không nhịn được đẩy cô ta một cái, cô ta lập tức ngã xuống đất, cô ta gào thét với Lý Phàm: “Anh chờ đó cho tôi, anh chọc tôi thì ba tôi sẽ không tha cho anh.”
Lúc này, người đàn ông ăn mặc là lượt lại tỏ vẻ thông cảm với Lý Phàm: “Nhóc con, lần này cậu xong đời rồi, ba cô ấy là quản lý trung tâm thương mại này.”
Lý Phàm lại chẳng thèm để ý, chỉ đè cổ tay người đàn ông ăn mặc là lượt xuống, bắt đầu từ từ dùng thêm sức.

Người đàn ông ăn mặc là lượt có vẻ đau đớn, cổ tay rất đau, anh ta nghiến răng nói với Lý Phàm: “Tốt nhất cậu hãy thả tôi ra, nếu không cậu sẽ gặp phiền phức lớn đấy.”
Lý Phàm thản nhiên nói: “Anh hãy thực hiện lời hứa vừa nãy đi.”

Người đàn ông ăn mặc là lượt cảm thấy mờ mịt, anh ta không biết Lý Phàm đang nói về điề gì, anh ta có vẻ khó xử, nghiến răng nhìn chằm chằm đối phương.

Lý Phàm lại dùng thêm sức, cuối cùng người đàn ông ăn mặc là không chịu nổi, đau đớn hét lên: “Ông nội, tôi sai rồi, cậu thả tôi ra đi.”
Cầm nã thủ của đối phương quá lợi hại, nếu cứ tiếp tục như vậy, cổ tay anh ta sẽ gãy mất, nên lúc này anh ta không thể không cầu xin tha thứ.

Thấy dáng vẻ đó của anh ta, Lý Phàm mới thả anh ta ra.

Lúc này, cô gái trang điểm đậm chỉ vào Lý Phàm trêu chọc nói: “Anh xong đời rồi, tôi đã gọi điện thoại cho ba tôi, lát nữa sẽ có người tới trừng trị anh.”
Lý Phàm ồ một tiếng, cũng không dao động lắm, lần này, chính cô gái trang điểm đậm mới bị chọc giận, cô ta cho rằng Lý Phàm không nể mặt mình, đây là ý gì, đây rõ ràng có nghĩa là đang xem thường cô ta.

Cô ta rất tức tối, cô ta chỉ có một ý nghĩ, đó là để Lý Phàm biết sự lợi hại của mình.

Lúc này, có một số vệ sĩ áo đen đi tới, vừa nhìn thấy bọn họ, trong lòng cô ta lập tức lập tức rất vui mừng như là thấy được hi vọng.

Lần này chính là một cơ hội tốt, nếu những vệ sĩ áo đen đó tới thì không còn gì tốt hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận