Thiếu Chủ Bí Mật


Quản gia càng thêm quẫn.

Thật ra ông ta rất coi thường Lý Phàm, vì vậy mới có ý lấy loại trà kém nhất pha cho anh.

Nếu ông ta biết Lý Phàm có quan hệ với ông chủ tốt như vậy, có đánh chết ông ta cũng không dám.

Sở Trung Thiên lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ hôm nay ông không cần làm việc ở đây nữa, nghỉ việc luôn đi.”
Quản gia nghe xong lời này cả người như bị sét đánh, hồi lâu không nói nên lời.

Ông ta không ngờ mình lại gặp phải kết cục này.

Ông ta nghi ngờ liệu mình có nghe lầm không.

Sở Trung Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn quản gia kia, không muốn phí lời với ông ta.

Quản gia kia thở hắt ra.

Ông ta biết Sở Trung Thiên giận thật rồi, không phải đang nói đùa.


Lúc này ông ta cực kỳ hối hận, công việc ngon lành thế này lại bị ông ta tự tay đạp đổ rồi.

Sau khi sa thải quản gia xong, lúc này Sở Trung Thiên mới đích thân pha trà ngon nhất cho Lý Phàm, sau đó nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, thật ngại quá, tại tôi không tiếp đón chu đáo.”
“Không sao.” Lý Phàm khoát tay nói.

Lý Phàm cũng không quá để ý việc này.

Anh biết Sở Trung Thiên không cố ý, việc này cũng không liên quan nhiều đến ông ta.

Hơn nữa Lý Phàm cũng không theo đuổi cuộc sống cao sang như vậy.

Dù có uống trà dở nhất anh cũng không chê bai.

Sở Trung Thiên nói với Sở Linh: “Con về phòng trước đi, ba có việc muốn nói với cậu Lý.”
Sở Linh ngoan ngoãn le lưỡi sau đó mới rời đi.

Lúc này Sở Trung Thiên mới nghiêm túc nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, tôi có một việc muốn hỏi cậu, cậu có thể trả lời tôi không?”

Lý Phàm nghe vậy thoáng sững sờ, anh cũng phản đối Sở Trung Thiên lập tức nói: “Đương nhiên là được, tôi có thể trả lời ông.”
Sở Trung Thiên nghe vậy rất vui vẻ.

Lúc này ông ta mới nói ra nghi ngờ trong lòng mình.

“Điều tôi lo lắng duy nhất là thủ lĩnh Anh Đào sẽ tới gây rối nữa, nói không chừng bọn họ đã đến bên cạnh chúng ta rồi cũng nên.” Sở Trung Thiên thở dài, đột nhiên nói.

Đối với mọi điều lo lắng trong lòng Sở Trung Thiên, Lý Phàm cũng hiểu rất rõ, anh biết đối phương cũng chỉ lo lắng thủ lĩnh nước Anh Đào sẽ đến gây phiền phức lần nữa, thật ra đây cũng là chuyện rất bình thường.

Nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ lo lắng chuyện như vậy chứ đừng nói đến Sở Trung Thiên.

Lý Phàm không phải quá thân với thủ lĩnh nước Anh Đào, nhưng anh có thể nhìn ra được, thủ lĩnh nước Anh Đào chắc chắn là một người hẹp hòi, Sở Trung Thiên có thể có suy nghĩ này, vậy chứng tỏ là chuyện tốt.

Nếu là như vậy, Sở Trung Thiên sẽ luôn ở trong trạng thái phòng bị.

Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, lúc này, ông có thể sắp xếp một vài vệ sĩ ở gần biệt thự, tránh để đám người đó đến gây phiền phức.”
Sở Trung Thiên nghe vậy, bèn nói: “Về việc này tôi đã nghĩ xong rồi, chủ yếu là tôi lo lắng phía mình sẽ luôn trong trạng thái bị động.”
Lý Phàm rơi vào trầm tư, nếu muốn kết thúc thì buộc phải khiến thủ lĩnh nước Anh Đào tâm phục khẩu phục mới được, nếu không, thủ lĩnh nước Anh Đào chắc chắn sẽ đến gây phiền phức lần nữa.

Anh cũng không thể đặt một tấm vé máy bay đến nước Anh Đào chỉ để uy hiếp thủ lĩnh nước Anh Đào chứ?
Như vậy đương nhiên là không được, nếu là vậy thì lại là một chuyện xấu rồi.

Lúc Lý Phàm và Sở Trung Thiên đang suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên có tiếng súng vang lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận