Thiếu Chủ Bí Mật

Lý Phàm nhìn qua đó, thấy một nhóm nam thanh nữ tú đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ.

Cô gái có dáng người mảnh khảnh đứng chính giữa đám người, chính là người mới kinh ngạc thốt lên.

Cô ta là Trần Bình Bình – bạn học Cố Họa Y, cũng là người hay ganh đua vị trí hoa khôi của lớp và của trường với Cố Họa Y.

Nhưng dù Trần Bình Bình cố gắng thế nào, cũng chẳng bằng Cố Họa Y.

Tuy nhiên sau khi nghe nói Cố Họa Y gả cho một kẻ nhu nhược, Trần Bình Bình liền vui như nở hoa, thầm thu thập nhiều câu chuyện nhu nhược của Lý Phàm, đợi khi nào tụ tập bạn bè, sẽ nói ra một thể để sỉ nhục Cố Họa Y.

Nhưng không ngờ, hôm nay lại gặp Lý Phàm ở Long Cung, Trần Bình Bình định dùng Lý Phàm để luyện tay ngay, đợi khi nào tụ tập bạn bè, cô càng có thể sỉ nhục Cố Họa Y.

“Ôi cha, một người ăn mặc rách rưới thế này cũng có thể tùy ý đi vào Long Cung? Là do Long Cung hạ thấp giá, hay là do mấy người nông dân không biết tự lượng sức mình.”

“Bình Bình, em quen người này? Trông anh ta chẳng khác gì người đi thu phế liệu, em cần gì phải để ý đến hạng người này?”

Mấy anh đẹp trai vây quanh Trần Bình Bình, đều nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt khó ưa, vì bọn họ đều muốn cô ta làm bạn gái mình.

Trần Bình Bình khẽ cười nói: “Tên này là chồng bạn em, nhưng anh ta chỉ là một thằng nhu nhược từ đầu tới đuôi, suốt ngày bám váy đàn bà.”

“Hóa ra là một thằng ẻo lả, thật vô dụng, thời đại này rồi mà vẫn còn đàn ông ẻo lả, thật làm mất mặt cánh mày râu.”

“Nhưng đáng lý hạng người vô dụng ẻo lả thế này, không đủ tư cách bước vào Long Cung mới đúng, chẳng lẽ anh ta là trai bao cho một phú bà nào đó? Có vẻ ở nhà bám váy không đủ ăn, nên muốn ra ngoài làm cún con, xem ra anh ta cũng khá lợi hại.”

“Ha ha, người này không phải là cún con, mà là vịt mới đúng, gặp phải hạng người nghèo hèn thế này thật xui xẻo.”

Mọi người cùng bật cười.

Lý Phàm nhíu mày, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Nữ tiếp tân đứng bên cạnh dẫn đường cho Lý Phàm, do dự một lát, rồi đuổi theo anh, tiếp tục dẫn đường.

Từ rất lâu về trước, Long Cung cũng dựa vào cách ăn mặc để nhìn người, nhưng gần đây Long Cung đã thay đổi quy tắc, hễ là người bước vào cửa, đều được đón tiếp chu đáo dù ăn mặc thế nào.

Thấy Lý Phàm không nói lời nào đã rời đi, hơn nữa còn được nữ tiếp tân xinh đẹp dẫn đường, nên sắc mặt Trần Bình Bình nhất thời trở nên khó coi.

Nữ tiếp tân ở Long Cung sẽ không dễ dàng dẫn đường cho người khác, trừ phi đối phương muốn đi tới mấy phòng bao cao cấp nhất.

“Lý Phàm! Tên vô dụng kia, anh đứng lại đó cho tôi, tôi còn chưa nói hết, thì anh không được rời đi.”

Trần Bình Bình cảm thấy mình bị Lý Phàm coi thường, nên hét lên.

Mấy trai đẹp đứng bên cạnh cũng chạy tới, nhanh chóng chặn đường Lý Phàm.

“Một người đàn ông cặn bã nghèo hèn bám váy đàn bà như anh, cũng dám sĩ diện trước mặt tôi, anh tưởng mình là ai, anh nghĩ anh ở bên Cố Họa Y rồi thì có thể sống tốt à? Dù cô ta ra ngoài bán thân, cũng chẳng kiếm đủ tiền để anh tới Long Cung tiêu xài đâu!”

Trần Bình Bình tức giận gào lên, hoàn toàn phớt lờ hình tượng nữ thần của mình, mà giống như một nữ thần kinh bệnh tâm thần.

Lý Phàm nhất thời nổi giận nói: “Là Sở Trung Thiên mời tôi tới đây, nếu không phải nể mặt cô là phụ nữ, tôi đã sớm vả vào mặt cô vì câu nói lúc nãy rồi.”

“Ha ha, tên khốn này rất có tính khí, cậu dám vô lễ với Bình Bình, ông đây sắp không nhịn được muốn ra tay với anh rồi!”

Một anh trai đẹp giơ đang làm nóng người.

Thật ra ở trong Long Cung, bọn họ chỉ dám nói lớn tiếng, chứ hoàn toàn không dám ra tay thật.

Mấy nhân viên bảo vệ trong Long Cung, chưa từng nhẹ tay với những người dám sinh sự ở đây.

Đa số những người sinh sự trong Long Cung đều bị đánh thừa sống thiếu chết, hoàn toàn gây dựng tên tuổi dạy bảo bằng máu và nước mắt.

“Một thằng nghèo như anh được Sở Trung Thiên mời đi ăn, ông ta là người thế nào, có thể để cho một thằng nghèo kiết xác như anh trèo cao à, e rằng anh còn chẳng xứng liếm giày cho ông ta!”

“Giờ mấy tên vô dụng đều có thể giả vờ như thế, trước khi giả vờ anh cũng nên chú ý hình tượng một chút, anh mặc đồ vỉa hè thế này mà cũng có thể gặp được ngài Thiên? Thật nực cười.”

“Tôi nghi ngờ có lẽ anh ta vào đây để tìm phú bà, chí ít phú bà sẽ mua cho anh ta hai bộ đồ, tôi cảm thấy anh ta tới đây để… bán.”

Một nhóm trai đẹp cùng bật cười, hình như Trần Bình Bình không hiểu, nên nghi ngờ hỏi: “Bán cái gì?”

“Bán cái này!”

Nói xong người đó vỗ mông mình, nhìn Lý Phàm cười nói: “Có lẽ hoa cúc tên vô dụng đã tàn rồi.”

“Ha ha ha.”

Trần Bình Bình cười nghiêng ngả, mấy trai đẹp bên cạnh đều thẩn thờ nhìn chằm chằm vòng một đang lắc lư của cô ta, ai cũng sắp chảy nước miếng ra ngoài.

“Anh nói rất có lý, chắc chắn tên vô dụng tới đây để bán thân. Tôi phải nói tin tức này cho Cố Họa Y biết, cả nam lẫn nữ nhà bọn họ đều ra ngoài bán thân, không hổ là người một nhà.”

Trần Bình Bình cười lớn nói, trong lòng cực kỳ sảng khoái.

“Xem ra cô rất hứng thú với công việc này, vậy thì tôi không ngại tác thành cho các người.”

Lý Phàm lạnh lùng nói, ánh mắt không khỏi bùng lên lửa giận.

Bọn họ khinh bỉ anh thế nào, anh cũng có thể mỉm cười, nhưng nếu họ vô lễ với Cố Họa Y, thì đã chạm vào điều cấm kỵ của anh.

Trần Bình Bình chỉ vào Lý Phàm cười nói: “Các anh có nghe thấy không, tên nhu nhược này thật mạnh miệng, các anh mau bắt lấy anh ta dạy dỗ một trận đi, tốt nhất là chụp ảnh anh ta bán thân lại, ai có thể làm được điều này thì em sẽ suy nghĩ việc làm bạn gái người đó.”

Nhóm trai đẹp nhất thời nổi máu thú, giờ ai cũng muốn bắt lấy Lý Phàm để làm chuyện đó!

“Bình Bình, em yên tâm, hôm nay chắc chắn tên vô dụng sẽ không chạy thoát được, anh đã gọi người tới chặn trước cửa Long Cung rồi, lát nữa em có thể lấy ảnh bán thân của tên vô dụng này!”

“Anh cũng tìm người rồi, muốn đối phó tên vô dụng này thật sự dễ như trở bàn tay, hôm nay chính là ngày tận thế của anh ta! Anh sẽ cho anh ta biết thế nào là khắp người đều là đàn ông!”

Mấy trai đẹp lần lượt rút điện thoại ra, ai cũng gào thét gọi người tới, trông giống như một nhóm ông trùm chuẩn bị ác chiến.

Trần Bình Bình vênh vang đắc ý nhìn Lý Phàm, rồi chỉ mũi giày mình nói: “Tên vô dụng kia, anh tới đây liếm sạch giày cho tôi, rồi tôi sẽ tha cho anh, bằng không hôm nay mấy người bạn của tôi sẽ tiễn anh lên tây thiên cực lạc.”

Lý Phàm không nói gì, mà chỉ nhìn ra phía sau Trần Bình Bình, từ khe hở bên cạnh Trần Bình Bình, anh đã nhìn thấy bóng dáng Sở Trung Thiên rồi.

Nữ tiếp tân cũng nhìn thấy Sở Trung Thiên, nhất thời kinh ngạc đến hơi há miệng, ngạc nhiên nhìn Lý Phàm ở bên cạnh.

Sở Trung Thiên là ông chủ đứng sau Long Cung, tất nhiên nữ tiếp tân vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.

Rốt cuộc người đàn ông mặc đồ bình thường này là ai?

Chẳng lẽ Long Cung vì anh mà đổi quy tắc?

Nữ tiếp tân nghĩ đến đây thì hơi hốt hoảng.

Thấy Lý Phàm không nói gì, Trần Bình Bình càng lớn tiếng hét: “Anh mau quỳ xuống liếm giày cho tôi!”

“Xấc xược! Ai dám đối xử với cậu Lý như thế?”

Một tiếng gầm giận dữ bỗng vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui