Thiếu Chủ Bí Mật

“Ai dám bảo cậu Lý quỳ xuống?”

Sở Trung Thiên hét lên.

Mấy tên đàn em đứng ngay cửa đồng loạt lui về sau, nhường đường cho ông.

Sở Trung Thiên dẫn đàn em của mình đi vào phòng, tâm mắt nhanh chóng nhìn thấy Lý Phàm, thấy trên người anh không hề có vết thương gì, mới yên lòng.

Anh Bưu thầm hốt hoảng, không ngờ Sở Trung Thiên sẽ đuổi giết tới đây vào lúc này.

Anh Bưu có chỗ dựa chống đỡ nên không sợ Sở Trung Thiên, nhưng ông cũng là ông trùm uy danh ở bên ngoài, nếu giờ người bên anh ác chiến với Sở Trung Thiên, thì đôi bên đều bị tổn hại.

Đến lúc đó, anh Bưu cũng mất đi giá trị lợi dụng, nói không chừng sẽ bị chỗ dựa đá văng đi, thậm chí còn bị giết người diệt khẩu.

Một loạt lợi hại được mất thoáng qua đầu anh Bưu, anh Bưu nhanh chóng đưa ra quyết định, cố gắng tránh khỏi xung đột.

*Ồ, tôi còn tưởng ai tới, hóa ra là ngài Thiên, có vẻ ngài Thiên rất thân với cậu Lý này”

Anh Bưu cười nói.

Sở Trung Thiên phớt lờ anh Bưu, chỉ đi tới cạnh Lý Phàm, khẽ cúi người hỏi: “Cậu Lý, cậu không sao chứ?”

“Sao tôi có thể có chuyện được, chỉ là mấy tên côn đồ đập phá đồ đạc thôi”

Lý Phàm lạnh nhạt đáp.

Thấy Sở Trung Thiên cung kính với Lý Phàm, trong lòng anh Bưu nhất thời dâng lên dự cảm không lành.


Nói thế nào, Sở Trung Thiên cũng là vua thế giới ngầm ở Hán Thành, ông ta đã ngồi lên vị trí cao nhất đó mười mấy năm rồi, chắc chắn người có thể làm cho ông ta khúm núm như vậy sẽ không tâm thường.

“Rốt cuộc cậu Lý này có thân phận gì?”

Anh Bưu khẽ lầm bầm, cảm thấy suy đoán lúc trước của mình đều bị phủ định.

Anh Bưu vốn cho rằng Sở Trung Thiên bao cơ Lý Phàm, nhưng giờ xem ra hoàn toàn không phải như thế.

Từ khi nào Hán Thành đã xuất hiện thêm một nhân vật lợi hại như vậy?

Nhưng trước giờ anh chẳng nghe thấy một tin tức gì.

Anh Bưu nghỉ ngờ nhìn Lý Phàm, rồi cầm điếu xì gà để lên miệng, dùng sức rít hai lần, sau đó hai làn khói trắng bay ra từ trong lỗ mũi.

“Ha ha ha, không ngờ quan hệ giữa cậu Lý và ngài Thiên lại tốt đến thế, sớm biết thế này, tôi sẽ không nhận làm ăn riêng, mọi người đều là người một nhà, vì không nhận ra nhau nên mới xảy ra xung đột thôi”

“Chuyện này đều là lỗi của Bưu tôi, lát nữa tôi tự phạt ba chén rượu để nhận lỗi được không? Nhưng không biết cậu Lý có thân phận gì? Để Bưu tôi làm quen một tý, để sau này khỏi tiếp tục xảy ra hiểu lâm”

Anh Bưu nói lòng vòng một hồi chỉ để biết rõ bối cảnh của Lý Phàm.

Sở Trung Thiên lạnh lùng nói: “Cậu không xứng để biết chuyện này”

Sau một hồi sửng sốt, anh Bưu hơi không phục nhìn Sở Trung Thiên: “Ngài Thiên, ông nói sai rồi đúng không, tôi đã tình nguyện nhận sai rồi, thì ông cũng phải nói cho tôi biết tôi đâm chết ở ngọn núi nào chứ?”

Lý Phàm liếc nhìn anh Bưu, chẳng muốn để tâm đến anh ta, mà chỉ lạnh nhạt nói: “Chúng ta đánh xong rồi hãng nói”

“Hả?”

Anh Bưu sửng sốt, thầm nghĩ tôi đã khách sáo như thế rồi, mà anh vẫn muốn đánh tôi, bộ tưởng tôi là đất sét à?

“Cậu thật sự cho rằng tên Owen Bưu là để cho có à, hôm nay là do tôi nể mặt ngài Thiên, nếu không ông ta không tới, tôi đã sớm băm nát người cậu Anh Bưu tức giận quát.

Lý Phàm cười khẩy, sải bước đi về phía anh Bưu.

Mọi người đều sửng sốt nhìn Lý Phàm, không ngờ anh nói là làm, không cho mấy người ở đây nói câu nào.

Sở Trung Thiên hoàn hồn, cướp lấy Khai Sơn Đao trong tay đàn em đứng sau lưng, rồi đe dọa thuộc hạ anh Bưu.

“Mấy cậu ngoan ngoãn một tý cho tôi, đây là chuyện cần giải quyết giữa các ông lớn, nếu ai dám chen tay chen chân vào, tôi sẽ chặt đứt tay chân người đó, còn người nào dám tiến lên một bước, tôi sẽ lấy mạng người đó!”

Mấy tên đàn em của Sở Trung Thiên cũng phản ứng lại, đồng loạt xông tới, cha Khai Sơn Đao về phía thuộc hạ anh Bưu.

“Mấy người có nghe thấy Ngài Thiên nói gì không, không được nhúc nhích, ai dám nhúc nhích tôi sẽ giết chết người đó!”

“Đây là vấn đề cần giải quyết giữa các ông lớn, mấy người làm thuộc hạ chỉ cần đứng nhìn là được, đừng phá hỏng quy tắc”


Dưới sự đàn áp của Sở Trung Thiên, thuộc hạ anh Bưu hơi sợ hãi, không dám kích động đi tới giúp anh Bưu nữa.

Giờ Lý Phàm cũng đã đi tới trước mặt anh Bưu, vẻ mặt anh Bưu dữ tợn, cầm gạt tàn thủy tinh dày cộm trên bàn lên làm vũ khí, đập vào trán Lý Phàm.

Lý Phàm khế nghiêng người, hai tay nắm lấy cánh tay phải của anh Bưu, rồi dùng sức, tiếng gãy xương răng rắc vang lên, anh Bưu nhất thời đau đến mức kêu la thảm thiết.

“Á! Đau đau đau! Tay của tôi!”

Thấy cánh tay bị bẻ cong đến lạ thường của mình, anh Bưu nhất thời chảy nước mắt, đau đến mức thịt mỡ trên người đều không ngừng run rẩy.

Lý Phàm không ngừng tay, mà tiếp tục nắm lấy cánh tay còn lại của anh Bưu.

Anh Bưu sợ đến mức hồn bay phách tán, vội hét lên: “Đại ca tha mạng, đừng bẻ nữa, tôi đã gãy một cánh tay rồi”

“Hừ, đó chỉ là sự trả giá khi anh Hổ tới gây chuyện thôi, còn giờ của anh Tích Lịch”

Lý Phàm nói xong thì tay lại dùng sức, cánh tay anh Bưu nhất thời gãy thành đôi.

“Mẹ kiếp, đau quá đi mất! Đại ca tha mạng, cậu Lý tha cho tôi đi, tôi không nên ham chút tiền lẻ đó”

Anh Bưu hoảng sợ cầu xin.

“Giờ anh hối hận đã muộn rồi!”

Lý Phàm nói xong thì giãm chân phải lên đùi anh Bưu, xương đùi anh Bưu cũng theo đó mà vỡ vụn.

“Mẹ nó! Mày muốn giết tao đúng không, mày có dám cho tao cơ hội để gọi điện không, người chống lưng cho tao là ông trùm Hán Thành đấy!”

Sở Trung Thiên nghe vậy thì trong lòng chấn động.

Chỉ có một người được xưng là ông trùm Hán Thành.


Người đó thật sự nắm giữ toàn bộ quyền sống chết của người Hán Thành, chỉ cần ông ta mở miệng đã có thể làm cho xí nghiệp ở Hán Thành phải đóng cửa, gõ bàn cũng có thể làm cho mấy ông lớn như Sở Trung Thiên tan thành mây khói “Cậu Lý..”

Sở Trung Thiên gọi anh, nhưng lại không biết nên nói gì tiếp theo.

Giờ anh đánh anh Bưu thành như vậy, chắc chắn đã đắc tội với chỗ dựa anh ta rồi, dù ông xử lý thế nào, cũng sẽ cảm thấy bất lực vì những chuyện vô bổ.

Lý Phàm mỉm cười, giãm lên chân còn lại của anh Bưu.

“Cái chân kia là sự trả giá khi anh gọi anh Sói tới, còn cái chân cuối cùng là lộ phí khi tôi tới tìm anh”

Lý Phàm lạnh nhạt nói, ánh mắt bản ra ý lạnh.

“Hả? Mẹ kiếp! Mày đợi tao gọi điện đã, hôm nay tao nhất định phải khiến mày chết tại đây”

Anh Bưu ra sức gào lên.

Lý Phàm đút hai tay vào túi xoay người đi tới chỗ Sở Trung Thiên: “Ông cử một người tới bấm số giúp anh ta đi”

Giờ tứ chỉ anh Bưu đều bị gãy, hoàn toàn không thể lấy điện thoại của mình ra gọi, mà cần phải có người tới giúp mới được.

“Cậu Lý, chỗ dựa mà anh Bưu nói là người ngồi ở vị trí cao nhất Hán Thành, chúng ta không thể đắc tội với ông ta, nếu để anh Bưu gọi điện, thì hậu quả sẽ..”

Sở Trung Thiên cảm thấy mình không cần phải nói vế sau nữa, có lẽ Lý Phàm cũng hiểu rõ đạo lý, nếu gặp vấn đề, thì tìm người phụ trách trực tiếp sẽ thực tế hơn tìm quan lớn.

“Không sao, để tôi cho bọn họ mở mang tầm mắt” Lý Phàm nhướng mày, cười khẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận