Thiếu Chủ Bí Mật

Cố Hoạ Y ngừng xe lại ở vị trí đậu xe, điện thoại của Lý Phàm chợt rung lên.

Nhìn cuộc gọi đến trên điện thoại, Lý Phàm bắt máy tuỳ ý nói: “Lão Sở, có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì thì tôi chắc chắn là không dám làm phiền đến ngài rồi, lân này thật sự có chuyện rất rát tay, ngài có rảnh thì mau đến câu lạc bộ Hoàng Đình một chuyến đi”

Thanh âm của Sở Trung Thiên tương đối sốt sắng, coi bộ sự tình thật sự rất nghiêm trọng.

Ánh mắt của Lý Phàm nhìn sang Cố Hoa Y.

Cố Hoạ Y mỉm cười nói: “Có chuyện gì thì anh cứ đi bận đi, về nhà sớm một chút là được rồi”

“Bên bạn bè có chút chuyện, anh đưa em về trước, sau đó anh qua đó xem thử”

Lý Phàm đưa Cố Hoa Y về nhà, tạm biệt Cố Hoạ Y ở cửa nhà, sau đó bắt xe trực tiếp đi về phía câu lạc bộ Hoàng Đình.

Dưới sự dẫn dắt của thủ hạ của Sở Trung Thiên, Lý Phàm đi vào phòng bao của Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên đang xoa xoa trán thì vội vàng đứng dậy: “Ngài đến rồi, ngài xem thư mời này trước đi?

Sở Trung Thiên cầm lấy thư mời trên bàn đưa cho Lý Phàm.

Lý Phàm cầm lấy thư mời xem hai cái, trên thư mời tinh xảo không có viết quá nhiều nội dung, chỉ là viết bốn chữ, Võ Đài Vương Giả, và cả thời gian và địa điểm.

“Đây là ý gì? Có người muốn đánh võ đài với ông à”

Lý Phàm mỉm cười ném thư mời lên bàn, có.


chút lười biếng mà ngồi xuống ghế sofa.

“Đây là thư mời do lão đại thế giới ngâm Tỉnh Thành gửi tới, cuộc thi võ đài này của tổ chức bọn họ, là muốn thông qua phương thức đánh võ đài để vạch rõ địa bàn của Hán Thành lại, lần này tôi nhận được.

tin, có lão đại của Tỉnh thành muốn chấm mút địa bàn của Hán Thành, lần đấu võ đài này cũng coi như là một đoạn mở đầu”

Khuôn mặt già của Sở Trung Thiên nhăn lại, nhìn trông như bị người ta ức hiếp rồi vậy, căn bản không còn hình tượng bá khí trước đây nữa.

“Võ đài này tôi cần phải đi, nếu như không đi thì có nghĩa là sợ, các anh em dưới tay sẽ xao động nhân tâm, hơn nữa cuộc thi võ đài lần này tôi cũng chỉ có thể thẳng, nếu như thua…thì hậu quả tôi cũng không gánh nổi”

Thắng thì đương nhiên cái gì cũng dễ nói, nhưng nếu như thua thì nhân mã ở dưới tay Sở Trung Thiên chắc chắn sẽ trở nên hai lòng, chỉ e sẽ có không ít người phản bội.

Điều này đối với Sở Trung Thiên là một trận chiến sinh tử, chỉ có thể thành công không thể thất bại, nếu như thất bại thì tất cả sẽ không còn nữa, thậm chí tính mạng cũng sẽ không còn.

“Cho nên? Bảo tôi trời tối om qua đây nghe ông kể chuyện bi ai à?” Lý Phàm mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên không phải rồi, tôi là muốn xin ngài cứu viện, thủ hạ của tôi không có cao thủ nào lợi hại lắm, cho nên muốn xin thiếu chủ điều phái vài cao thủ đến giúp tôi đánh võ đài”

Sở Trung Thiên nhìn Lý Phàm với ánh mắt trông đợi, trong lòng thì tràn ngập sự căng thẳng vô hạn, nếu như Lý Phàm không giúp đỡ thì Sở Trung Thiên hẳn sẽ khó mà qua kiếp nạn này.

Lý Phàm vươn tay ra định móc điếu thuốc, Sở Trung Thiên đã vô cùng tinh ý, đưa thuốc đến tay của Lý Phàm, cầm lấy bật lửa vàng ròng châm thuốc cho.

Lý Phàm.

Hút một ngụm xong, Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Người đến từ Tỉnh thành là ai”


“Có đến mấy nhà, dẫn đầu là người nhà họ Tô ở Tỉnh thành, tên là Tô Văn Bân, chuyên môn phụ trách xử lý những chuyện trong bóng tối của nhà họ Tô, tiếng dữ lừng lẫy”

Nghe đến nhà họ Tô, Lý Phàm liền nghĩ đến trước đó đã đánh qua cậu chủ Tô.

“Nhà họ Tô Tỉnh thành? Thật sự trùng hợp quá, tôi sẽ giúp vụ này”

Nếu đã là người nhà họ Tô cầm đầu tới thì Lý Phàm không ngại giáo huấn bọn họ một phen, trước đó cậu Tô quấy rầy bữa tiệc ánh nến lãng mạn của Lý Phàm và Cố Hoa Y, khiến Lý Phàm vô cùng bất mãn Hơn nữa, cậu Tô đó, ánh mắt đối với Cố Hoạ Y không sạch sẽ.

Lý Phàm không hy vọng đầu mình bị mọc sừng.

“Cảm ơn Thiếu chủ, ngài có thể giúp là tốt quá rồi, cuộc thi võ đài không có quy tắc gì, bên có thể phái hai người, phân cao thấp dựa vào số trận thẳng Sở Trung Thiên luyên thuyên giới thiệu một số quy tắc của võ đài, Lý Phàm căn bản chả nghe vào, cái gọi là quy tắc đối với Lý Phàm mà nói chỉ là phù du.

“Cái đó, Thiếu chủ có thể sắp xếp hai cao thủ đến không, để bảo đảm một chút”

Sở Trung Thiên cẩn thận dè dặt mà hỏi.

“Không cần phiền phức như vậy, ông phái một người qua đó là được, người còn lại để tôi”

Lý Phàm bá khí mà nói.

Cả người Sở Trung Thiên đều sững sờ, nhìn Lý Phàm mà nửa ngày chả nói được lời nào.

Thiếu chủ muốn đi đánh võ đài?


Nếu như Thiếu chủ xảy ra chuyện thì làm sao đây?

Sở Trung Thiên nghĩ đến cảnh tượng Lý Phàm xảy ra chuyện ở võ đài, trên trán liền toát mồ hôi to như hạt đậu.

“Thiếu chủ, ngài, ngài thân phận ngàn vàng, sao.

có thể đi đánh võ đài chứ, cái này không được, tuyệt đối không được”

Sở Trung Thiên lắc đầu như trống bỏi.

“Có được hay không do tôi quyết định, tôi đã quyết định rồi” Lý Phàm nói Thấy thái độ kiên quyết của Lý Phàm, Sở Trung Thiên chỉ đành bất lực mà gật đầu: “Vậy ngài nhất định phải chú ý an toàn, tôi sẽ đến tiếp ứng ngài bất kỳ lúc nào”

Vào giây phút này Sở Trung Thiên đã quyết định, cho dù mình có phải mất hết mặt mũi mất hết địa bàn đi nữa thì cũng phải bảo vệ Lý Phàm an toàn mới được, nếu như Lý Phàm thật sự xảy ra chuyện ở võ đài thì thật sự có chết trăm lần cũng chưa đủ.

“Đừng lo lắng, đều là mấy tên tép riu, không đủ để tôi đấm đã tay nữa, tôi thấy thời gian là tối nay sao? Có phải nên chuẩn bị qua đó rồi không”

Lý Phàm hỏi một câu.

“Vâng, 10 giờ bắt đầu, địa điểm ở nhà thi đấu Bác Kích, sân bãi bên đó đều chuyên nghiệp hết”

Sở Trung Thiên đáp.

“Đi, qua đó xử lý gọn bọn họ”

Lý Phàm đứng dậy đi ra ngoài, Sở Trung Thiên vội vàng đi theo dẫn đường cho Lý Phàm.

Ngồi vào trong xe, Sở Trung Thiên móc điện thoại ra gọi đi một số: “Bây giờ xuất phát, tối nay Viên Mãnh lên sàn đầu tiên, bảo cậu ta chuẩn bị một chút”

Sở Trung Thiên cúp điện thoại, nhìn sang Lý Phàm muốn nói gì đó, nhưng thấy Lý Phàm xua xua tay, thế là Sở Trung Thiên chỉ có thể nuốt ngược những lời muốn nói vào bụng.


Đội xe rất nhanh đã lái vào nhà thi đấu Bác Kích, mấy nguời đàn ông hung dữ vạm vỡ đứng ở bãi đỗ xe, lẳng lặng mà nhìn xe của Sở Trung Thiên.

“Sở Trung Thiên, Tô gia của chúng tôi có lệnh, ông chỉ có thể đưa hai tay đấm vào thôi, những người khác thì phải ở lại đây”

Tiểu đệ của Sở Trung Thiên lập tức bùng nổ, làm như vậy căn bản là không nể mặt Sở Trung Thiên.

“Nói chuyện với Thiên gia của bọn tao kiểu gì vậy, tên của Thiên gia bọn tao là thứ mà mày có thể trực tiếp gọi sao!”

“Bọn mày muốn chết à, dựa vào cái gì mà không cho bọn tao vào, bọn tao phải vào bảo vệ sự an toàn của Thiên gia”

“Đây là Hán Thành, là địa bàn của bọn tao, bọn bây mẹ nó cút về Tỉnh thành đi, nếu không bọn tao bây.

giờ sẽ huýt sáo kêu người đó”

Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng nhìn đàn em của Sở Trung Thiên, một tay vén chiếc áo khoác màu đen lên, lộ ra cây súng ở bên eo.

Nhìn thấy cây súng để ở bên eo của người đàn ông, đàn em của Sở Trung Thiên lập tức ngậm miệng lại.

Tình thế mạnh hơn mình, mấy cường long đến từ Tỉnh thành này đều có chuẩn bị, những con dao cầm trên tay các đàn em của Sở Trung Thiên căn bản không thể so với súng.

“Ha ha, xem ra là rất biết điều đó, tao còn tưởng tụi bây còn muốn chém gió nữa chứ, Tô gia bọn tao sắp xếp thế nào thì tụi bây phải làm thế đó, bảo tụi bây làm tư thế gì bọn bây phải làm tư thế đó, mẹ nó đừng có mà lỗ mãng”

Tên đại hán vạm vỡ đó lạnh lùng cười cợt.

“Người anh em này, ra oai đủ chưa? Có phải nên để tôi đưa người vào trong rồi không”

Sở Trung Thiên nói với khuôn mặt âm trầm.

Đại hán nhìn Lý Phàm đi theo sau Sở Trung Thiên một cái, trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt: “Dáng người yếu ớt như vậy mà còn đến tìm đường chết:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận