Thiếu Chủ Bí Mật





“Ha ha ha.”

Âu Dương Trung Thành đắc ý bật cười: “Muốn đi, cô cảm thấy dễ dàng như vậy thì có thể đi rồi sao? Mặt mũi của Âu Dương Trung Thành tôi, không phải là thứ cô có thể vo tròn!”

Vệ sĩ đóng cửa phòng bao lại, Cố Họa Y bất lực xoay người lại.

Cố Bội Sam hoàn hồn lại, sải bước đi đến bên cạnh Cố Họa Y, đẩy Cố Họa Y đến trước mặt Âu Dương Trung Thành.

“Tiện tỳ này, Âu Dương tổng cho cô mặt mũi rồi! Vừa rồi còn dám ném mặt mũi của Âu Dương tổng đi, cô xem cô là ai chứ, mau nhận lỗi với Âu Dương tổng!”

Cố Bội Sam gay gắt nói.

Thần sắc của Cố Họa Y tê dại, đối với mọi hành vi của người nhà họ Cố đã chết tâm rồi.

Lâm tổng đã mở một chai rượu Mao Đài trên bàn ra, cả chai để ở trước mặt Cố Họa Y.

thieu-chu-bi-mat-205-0

Tiền tổng đưa tay muốn chạm vào gương mặt của Cố Họa Y, muốn bóp miệng của Cố Họa Y, đổ rượu Mao Đài vào.

Cố Họa Y hoảng hốt lùi lại hai bước, ánh mắt cầu cứu nhìn sang đám người Cố Thiệu Dũng.


Đám người Cố Thiệu Dũng đều mắt ngơ tai điếc, cũng đều biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, rất biết ý đứng dậy.

“Âu Dương tổng, Họa Y ở lại chỗ này tiếp ông, ông tùy ý xử lý nó, chúng tôi xin cáo từ trước, không quấy rầy nhã hứng của Âu Dương tổng nữa.”

Cố Thiệu Dũng lộ ra nụ cười lấy lòng.

Âu Dương Trung Thành gật đầu: “Vẫn tính là hiểu chuyện thức thời, cút hết đi.”

“Vâng, chúng tôi bây giờ cút, Họa Y cháu cố gắng phục vụ tốt cho Âu Dương tổng, nếu còn khiến Âu Dương tổng tức giận thì cháu đợi bị đánh gãy chân đi.”

Cố Thiệu Dũng đe dọa Cố Họa Y một câu, mang theo đám người Cố Thiệu Phong rời đi.

Cố Tuấn Hào và Cố Bội Sam, đều dùng ánh mắt vui sướng khi thấy người ta gặp họa, trong lòng đã đang nghĩ sau khi trở về làm sao bịa tin về Cố Họa Y rồi.

Rầm!

Cửa phòng bao bỗng nhiên bị đạp ra, một tên vệ sĩ thân hình vạm vỡ ngã vào, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết rất lớn.

Sự thay đổi đột ngột đã khiến mọi người trong phòng bao sửng sốt, tất cả mọi người cùng nhìn ra phía ngoài phòng bao.

Bên ngoài phòng bao mấy vệ sĩ đang vây quanh một người đang đánh nhau, chỉ sau vài cú, những tên vệ sĩ đó bị đánh ngã nằm ra đất.

Sau khi nhìn rõ người đánh ngã tất cả vệ sĩ là ai, Cố Họa Y hai tay siết chặt, kích động đến mức cả người đều run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lúc này, Lý Phàm sải bước đi vào phòng bao, ở trong mắt Cố Họa Y giống như chàng kỵ sĩ đánh bại con rồng gian ác, đi tới giải cứu công chúa.

Âu Dương Trung Thành tức đến nỗi phổi sắp nổ tung, chuyện tốt hôm qua chính là bị Lý Phàm phá hỏng, hôm nay vậy mà vẫn là tên đáng chết này đến phá hỏng chuyện tốt của mình!

Gò má của Tiền tổng giật giật một trận, cảnh tượng bị Lý Phàm tát cho một cái vùi trong nồi canh còn lù lù trước mắt, thấy những vệ sĩ nằm bò trên đất, Tiền tổng lại có hơi sợ hãi rụt cổ lại.

Đám người Cố Thiệu Dũng đều sững ra tại chỗ, lúc này đi cũng không đúng không đi cũng không phải, hoàn toàn bị sự xuất hiện bất ngờ của Lý Phàm làm cho kinh động rồi.

Đây là tình huống gì thế?

Tên phế vật Lý Phàm này sao lại ở đây, hơn nữa còn có thể đánh như vậy?

“Lý Phàm! Cậu sao lại tới đây, nơi này không phải là nơi tên vô dụng như cậu có thể tới!”

Cố Tuấn Hào bùng lên cơn giận nói.

Lý Phàm không thèm để ý tới tiếng quát tức giận của Cố Tuấn Hào, đi thẳng đến bên cạnh Cố Họa Y, thấp giọng nói: “Anh không có đến muộn chứ.”

Cố Họa Y kích động đến mức đã không thể nói thành lời, chỉ có thể lắc mạnh đầu, hai tay ôm chặt lấy Lý Phàm.


Lý Phàm nhẹ nhàng vuốt lưng của Cố Họa Y, giúp Cố Họa Y bình ổn lại cảm xúc kích động.

Âu Dương Trung Thành tức giận đập bàn: “Tên khốn này sao lại tới đây! Nhà họ Cố các người cố ý gây chuyện có phải không!”

“Không, không phải, Âu Dương tổng ông bớt giận, tên vô dụng này sao lại tới đây chúng tôi cũng không biết, chúng tôi bây giờ, bây giờ đưa cậu ta đi.”

Cố Thiệu Dũng sợ hãi trả lời.

Khi thấy mọi thứ sắp xong xuôi rồi, sự xuất hiện bất ngờ của Lý Phàm, khiến tất cả mọi người đều không kịp trở tay, nhất là đám người Cố Thiệu Dũng, đã hận chết Lý Phàm rồi.

Lý Phàm nheo mắt nhìn Âu Dương Trung Thành, thấp giọng nói với Cố Họa Y: “Em buông tay ra trước, xem tôi trả thù cho em, ngoan ngoãn đợi.”

“Ừm.”

Lúc này Lý Phàm đã thành xương sống của Cố Họa Y, không có bất cứ suy nghĩ đắn đo nào, Cố Họa Y buông tay ra.

Lý Phàm vô cùng lạnh lùng, sải bước đi về phía Âu Dương Trung Thành.

Âu Dương Trung Thành bỗng hoảng trong lòng, đây là người có thể đánh ngã mấy vệ sĩ tinh nhuệ, thật sự muốn động thủ, Âu Dương Trung Thành cảm thấy mười người như ông ta đều không đủ cho Lý Phàm đánh.

“Cậu muốn làm cái gì! Tôi là Âu Dương Trung Thành! Tôi có thể khiến nhà họ Cố các cậu đóng cửa ngay trong vài phút, tên nghèo kiết xác như cậu không muốn sau này mang theo vợ con uống gió tây bắc thì ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin tha cho tôi!”

Âu Dương Trung Thành cao giọng quát, muốn hăm dọa Lý Phàm, khiến Lý Phàm biết khó mà lui.

Nhưng những điều này đối với Lý Phàm mà nói đều không phải là vấn đề, chỉ cần Lý Phàm gọi một cuộc điện thoại, vài phút thì có thể khiến Âu Dương Trung Thành quỳ xuống.

Có điều lúc này cái Lý Phàm muốn chỉ là trút giận, hung hăng đánh cho Âu Dương Trung Thành một trận để trút giận cho Cố Họa Y.

“Hôm qua đã cảnh cáo ông rồi, xem ra ông không tin lời cảnh cáo của tôi.”


“Tin cái rắm! Tên vô dụng nghèo kiết xác ăn bám như cậu cũng dám uy hiếp tôi! Âu Dương Trung Thành tôi không phải là dễ dọa, cậu… cậu đừng qua đây, cản cậu ta lại cho tôi!”

Thấy ánh lửa bùng ra trong mắt Lý Phàm, cảm xúc của Âu Dương Trung Thành trong nháy mắt bị sự sợ hãi che phủ, hoảng loạn rúc đằng sau ba người Tiền tổng, đem ba người Tiền tổng làm lá chắn.

Tiền tổng, Lâm tổng, Lý tổng tuy vô cùng lo lắng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cứng đầu đứng ở đó, che chắn giúp cho Âu Dương Trung Thành.

“Cậu muốn làm cái gì! Tôi cảnh cáo cậu đánh người là phạm pháp, cậu nếu như đánh chúng tôi, chúng tôi mời luật sư nổi tiếng nhất kiện cậu, tuyệt đối kiện cho cậu nửa đời sau đều phải ngồi tù!”

“Bụp.”

Lý Phàm tung ra một đấm, nặng nề đấm vào mũi của Tiền tổng.

Âm thanh rắc rắc truyền ra!

Mũi của Tiền tổng lõm cả vào, xương sống mũi bị Lý Phàm đấm gãy.

Máu tươi thì trong mũi trào ra, Tiền tổng cảm thấy trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã ra sau.

Lý tổng và Lâm tổng hoảng nỗi muốn đái ra quần, căng thẳng lùi ra sau.

Lý Phàm cười lạnh lắc lắc nắm đấm, liên tiếp hai quyền đấm vào mặt của Lý tổng và Lâm tổng, đánh cho hai người rơi vào hôn mê.

Âu Dương Trung Thành run rẩy co trong góc tường, không ngừng chắp tay cầu xin Lý Phàm.

Lý Phàm giơ nắm đấm lên: “Đến ông rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận