Thiếu Chủ Bí Mật


“Cảm hóa bọn họ? Các ngươi thật sự đề cao chúng tôi quá rồi.
Nếu như chúng tôi có khả năng này, thì thế giới sớm đã thống nhất rồi.”

Người của bộ phận liên quan lắc đầu.

“Vậy thì tại sao, mau nói cho tôi biết.”

Cố Thiệu Dũng cười hỏi.

“Hỏi tôi làm gì.
Sao không hỏi ngài Lý kìa, có chắc ngài Lý là người trong nhà các người không? Đó là ông lớn đấy, có thể để cho nhà họ Tô dùng quan hệ khiến cho chúng tôi đưa đám người này đến xin lỗi.”

“Vừa mới nghe lệnh, tôi còn rất băn khoăn.
Nhà họ Tô ở tỉnh lỵ lúc nào thì e sợ người khác như vậy, sau đó tôi nhờ một người bạn nghe ngóng, các người biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Người ở bộ phận liên quan nửa úp nửa mở, điểm mấu chốt vẫn chưa nói ra.

Cố Thiệu Dũng gấp gáp nói: “Tôi làm sao biết chứ, không phải đang nghe ngài nói sao.”

“Sản nghiệp của nhà họ Tô ở tỉnh lỵ trực tiếp bị người ta niêm phong, giá cổ phiếu của công ty tụt dốc không phanh, bỗng chốc không đáng một đồng.
Tôi cam đoan nhà họ Tô khi đó chắc chắn sợ muốn tiểu ra quần.
Những chuyện này, tôi đoán chắc là có quan hệ với ngài Lý.”

Cố Thiệu Dũng sau khi nghe xong, đầu óc trống rỗng, vốn dĩ đang mông lung, lúc này hoàn toàn suy sụp, không còn khả năng tư duy.

Đám người Cố Thiệu Phong dựng đứng tai nghe, sau khi nghe xong cũng giống như Cố Thiệu Dũng.
Đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía Lý Phàm, đầu óc cũng không có cách nào hoạt động được.

Cố Họa Y nắm lấy tay Lý Phàm kéo nhẹ, sau đó thì thào: “Đi thôi, em muốn về nhà.”

“Nghe lời vợ, chúng ta về nhà.”

Lý Phàm nắm tay Cố Họa Y, vòng qua đám người lão Bạch đang cầu xin, nghênh ngang rời khỏi phòng họp.

Đám người lão Bạch khổ sở nhìn bóng lưng của Lý Phàm, tự hỏi không biết chuyện cầu xin đã xong hay chưa.

Những người trong bộ phận liên quan đều sửng sốt, sau đó vẫy tay chào, mang theo đám người lão Bạch rời đi.

Đám người Cố Thiệu Dũng nhìn nhau, hồn bay phách lạc ngồi xuống chỗ của mình.

Trong lòng bọn họ tràn đầy thắc mắc, họ cảm thấy những gì người kia vừa nói chưa chắc là thật, dù sao thì người kia cũng nói đó chỉ là tin đồn mà thôi.

Nhưng nếu lời ông ta nói không phải sự thật, đám người lão Bạch làm sao có thể đi đến trước mặt Lý Phàm xin lỗi, hơn nữa còn quỳ xuống xin lỗi!

Thắc mắc như làn sương mù dày đặc, bao phủ toàn bộ suy nghĩ của đám người Cố Thiệu Dũng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lý Phàm sao có thể khiến cho nhà họ Tô nhận lỗi được.”

Cố Thiệu Dũng yếu ớt hỏi.

Hai tay Cố Thiệu Phong chống cằm, ngơ ngác lắc đầu: “Thực sự có quỷ mới tin.
Tên rác rưởi đó căn bản không có khả năng này.
Có phải đúng lúc có người muốn chỉnh đốn nhà họ Tô, nên kết quả khiến cho nhà họ Tô hiểu lầm tưởng là Lý Phàm làm hay không.”

“Cũng không phải không có khả năng này, nhưng cảm thấy rất khó xảy ra.
Dù sao nhà họ Tô cũng không phải là một gia tộc nhỏ, không thể không tìm ra kẻ đứng sau chỉnh đốn bọn họ được.”

Cố Thiệu Dũng hơi mệt mỏi nói một câu, lấy một lọ thuốc giảm đau tim cấp tốc ra, lấy vài viên rồi bỏ vào miệng, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng phải đề phòng trước rồi hãy nói sau.

Cố Tuấn Hào kiểm tra tin tức về công ty niêm yết của nhà họ Tô bằng điện thoại di động của mình, nói một câu giống như nhìn thấy quỷ: “Cổ phiếu của nhà họ Tô đã giảm từ hai mươi mốt nghìn một cổ phiếu và bây giờ tụt xuống chỉ còn dưới ba đồng trên mỗi cổ phiếu.”

“Rít!”

Cố Thiệu Dũng hít vào một hơi, cảm thấy cả người không ổn, nhà họ Tô lần này phải bốc hơi bao nhiêu giá thị trường vậy chứ!

“Lý Phàm hẳn là không có năng lực này.
Nhất định là có người khác đối phó với nhà họ Tô.
Lý Phàm chỉ gặp may mà thôi!”

Cố Bội Sam cao giọng nói.

Có phải là Lý Phàm may mắn?

Chuyện này không ai dám bảo đảm, dù sao thì toàn bộ chuyện này cũng rất kỳ lạ, Cố Thiệu Dũng cảm thấy vẫn nên quan sát một chút thì hơn.

“Chuyện này đoán chừng sẽ không có lời giải thích.
Chúng ta hãy quan sát, quan sát xem tình hình thế nào.
Dù sao chuyện này từ trong ra ngoài đều rất kỳ lạ.
Tốt hơn hết là nên cẩn thận một chút.”

Cố Thiệu Dũng đưa ra kết luận cuối cùng, ngoại trừ Cố Bội Sam không vui ra thì những người khác đều có những tính toán nhỏ của riêng mình.



Khi Lý Phàm và Cố Họa Y trở về nhà, Vương Cẩn Mai thấy họ về sớm, hơi nghi ngờ nhìn họ.

“Hôm nay sao lại về sớm vậy? Có phải tên rác rưởi Lý Phàm này gây chuyện gì ở công ty rồi không!”

“Mẹ, không có đâu, hôm nay con không được khỏe nên về sớm.”

Cố Họa Y giải thích giúp Lý Phàm.

Vương Cẩn Mai nhìn Cố Họa Y một chút, sau đó hừ lạnh nói: “Mẹ thấy mắt con sưng một chút, có phải khó chịu ở đâu hay không, là bị chọc tức mà khóc à! Lý Phàm, tên khốn kiếp này, mau qua đây cho tôi! Có phải cậu muốn tạo phản hay không, dám chọc cho Họa Y nhà chúng tôi khóc!”

“Mẹ, không phải Lý Phàm chọc con khóc, do cát bay vào mắt nên con mới chảy nước mắt thôi.”

Vương Cẩn Mai trợn mắt tức giận, Cố Họa Y bảo vệ Lý Phàm đến nỗi Vương Cẩn Mai không biết phải nói gì.

“Họa Y, qua đây ngồi chút đi.”

Vương Cẩn Mai vỗ vị trí bên cạnh nói.

Cố Họa Y đẩy nhẹ Lý Phàm ra, ra hiệu cho Lý Phàm về phòng trước, đừng đứng đây kẻo bị mắng.

Lý Phàm khẽ gật đầu, một mình trở về phòng.

Cố Họa Y ngồi bên cạnh Vương Cẩn Mai, Vương Cẩn Mai nắm lấy tay Cố Họa Y và nói: “Con còn nhớ Lý Thúy Liên chứ, chị em cũ của mẹ, khi còn nhỏ đã từng đến nhà chúng ta rồi.”

“Cũng có ấn tượng, dì Lý đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

“Dì Lý nói Lâm Thành có một cuộc đấu giá ngọc thạch, mời gia đình chúng ta đến xem.
Mẹ nghĩ gia đình chúng ta cũng lâu rồi chưa đi ra ngoài chơi, cho nên mới đồng ý lời mời của bà ấy.”

Vương Cân Mai vừa nói vừa nhìn biểu hiện trên mặt cua Cố Họa Y, Cố Họa Y khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Không sao, nhà chúng ta đi cũng được ạ.”

“Vậy thì tốt, chẳng qua mang theo tên rác rưởi Lý Phàm kia đi thì quá mất mặt.
Để cho dì Lý nhìn thấy cậu ta, khuôn mặt già này của mẹ không biết giấu đi đâu, cho nên ba người chúng ta đi thôi, đừng mang theo Lý Phàm.”

Cố Họa Y sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: “Không được.”

“Đứa nhỏ này, sao lại không được? Không phải vừa mới nói không sao rồi mà? Sao bây giờ lại không đồng ý? Tên rác rưởi Lý Phàm kia cho con uống thuốc mê gì rồi à?”

Vương Cẩn Mai thất thanh kêu lên.

“Dù sao thì, nếu Lý Phàm không đi, con cũng không đi.
Mẹ cũng nói là gia đình chúng ta, Lý Phàm cũng là người trong gia đình chúng ta.”

Cố Họa Y bướng bỉnh nói.

Vương Cẩn Mai ôm trán, không biết phải nói gì.

“Con muốn thấy mẹ mất mặt ở bên ngoài phải không, mang tên Lý Phàm kia đi, ngoài mất mặt ra thì được gì đâu! Nếu cậu ta có một chút năng lực thì mẹ đã không nói vậy rồi.”

Vương Cẩn Mai tức giận nói.

Lý Phàm nghe thấy tiếng la của Vương Cẩn Mai ra khỏi phòng, thản nhiên nói: “Con đi hay không cũng được.”

“Không được, phải đi cùng nhau.
Nếu anh không đi, em cũng không đi.”

Cố Họa Y bướng bỉnh nói.

Vẻ mặt Vương Cẩn Mai phiền muộn, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Lý Phàm, cậu về phòng trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Họa Y.”

Lý Phàm quay trở lại phòng, Cố Họa Y nhìn Vương Cẩn Mai đầy nghi ngờ.

“Họa Y, mẹ nói thật cho con biết.
Đây là do Hoa Nhật Tâm mời.
Ba của con thích ngọc thạch, cho nên nghe xong đồng ý.
Bây giờ từ chối cũng không được, cho nên con xem…”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui