Thiếu Chủ Bí Mật


Trong tòa nhà trung tâm đấu giá Kim Hải chia thành hai khu, phòng triển lãm chiếm hai phần ba diện tích, phần còn lại chia thành mấy phòng đấu giá lớn nhỏ khác nhau.

Mỗi lần trước khi đấu giá, sản phẩm đấu giá sẽ được triển lãm vài ngày tùy tình huống, rất nhiều người thích thú sản phẩm đấu giá đều sẽ đi ngắm nghía thử ở khu vực triển lãm.

Thậm chí có người còn dẫn chuyên gia theo cùng, tiện thể giám định tính chân thật, hình dáng, giá trị v.v của đồ vật.

Cố Thiệu Huy đến buổi đấu giá nhưng không có ý muốn mua đồ, mục đích chỉ là ngắm nghía.

Hiện nay giá phỉ thúy và ngọc Hòa Điền tinh khiết đã đội lên tận trời, Cố Thiệu Huy hoàn toàn mua không nổi, còn mấy sản phẩm rẻ hơn thì Cố Thiệu Huy lại xem thường.

Vì vậy, Cố Thiệu Huy chỉ có thể đến ngắm nghía sản phẩm triển lãm cho đã con mắt.

Hoa Nhật Tâm dẫn Cố Họa Y và Lý Phàm đi về phía phòng đấu giá: “Triển lãm cũng chẳng có gì đáng xem, muốn xem thì ở sảnh có sách minh họa, xem sách là được.”

“Họa Y, em và cô chú có ưng sản phẩm nào thì nói với anh, anh giúp mọi người đấu giá thành công, tuyệt đối đừng khách sáo với anh nhé.”

Hoa Nhật Tâm nói xong thì liếc nhìn Lý Phàm, châm chọc nói: “Đồ vô tích sự, tôi mặc kệ anh, anh muốn gì thì tự mình kiếm tiền mua, có điều tiền anh kiếm cả đời, e là không đủ một lần giơ bảng đâu, đồ nghe rớt mồng tơi này thật đáng thương.”

Cố Họa Y kéo tay Lý Phàm, ngón cái xoa nhẹ mu bàn tay anh, dùng hành động của bản thân để an ủi Lý Phàm.

Lý Phàm mỉm cười với cô, không đếm xỉa đến lời châm chọc của Hoa Nhật Tâm.

Hoa Nhật Tâm nhìn dáng vẻ vợ chồng đồng lòng của Lý Phàm và Cố Họa Y, trong lòng ghen tỵ, hận không thể bổ một rìu chia cắt Lý Phàm và Cố Họa Y đang nắm tay nhau.

Bước vào phòng đấu giá, có một đám thanh niên nam nữ đang tụ tập với nhau, có vẻ là đám nhà giàu ở Kim Hải.

Một số thanh niên nhà giàu nhìn thấy ba người Lý Phàm, cảm thấy đều lạ mặt nên cũng không đoái hoài đến họ, tiếp tục tụ thành nhóm tán dóc.

“Nghe nói hôm nay anh Tài bị trật hông, lát nữa phải nắm lấy cơ hội phục vụ anh Tài.”

“Hông anh Tài e là không phải trật đâu, chắc là lao lực quá độ nên hông mới không khỏe, lát nữa tôi xoa bóp đàng hoàng cho anh Tài.”

“Con trai mấy người chả hiểu gì cả, chuyện này phải để chị em chúng tôi ra tay, chỉ cần chúng tôi ngủ với anh Tài, phê duyệt của nhà chúng ta nhất định được thông qua.”

Nhà mấy thanh niên này đều muốn khai thác hạng mục mới, có lẽ cần phê duyệt gấp rút, vừa khéo cần Phùng Tử Tài ra tay giúp đỡ.

Vì để thể hiện bản lĩnh trước mặt tiền bối, mấy thanh niên nhà giàu vẫn luôn trăn trở làm sao để nịnh bợ Phùng Tử Tài, buổi chiều nhận được cuộc gọi tụ họp của anh ta, lập tức cun cút chạy đến buổi đấu giá đợi.

Lý Phàm tìm một vị trí khá khuất ngồi xuống, Hoa Nhật Tâm không hài lòng nói: “Đồ bất tài nhà anh sao lại tìm cái nơi xấu nhất mà ngồi thế, phía trước có bao nhiêu là chỗ đẹp biết mấy, Họa Y, chúng ta lên trước ngồi đi.”

“Họa Y, anh nói này, trong buổi đấu giá, càng ngồi phía trước càng tôn quý, có điều vị trí chính giữa mấy hàng phía trước hầu như là chỗ ngồi của các nhân vật có máu mặt ở Kim Hải, không thích hợp cho chúng ta ngồi, nhưng chúng ta ngồi ở mấy hàng ở ngay giữa chắc chắn không có vấn đề gì.”

Hoa Nhật Tâm muốn thể hiện học thức uyên thâm và năng lực giỏi giang của mình, có điều Cố Họa Y không hề nghe Hoa Nhật Tâm nói, vẫn ngồi cùng Lý Phàm ở chỗ khuất.

Hoa Nhật Tâm tức muốn hộc máu, anh ta nghiến răng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Phùng Tử Tài, hỏi Phùng Tử Tài khi nào đến.

Chốc sau tin nhắn của Phùng Tử Tài đã đến, nói rằng anh ta đã ở trước cửa, sẽ vào ngay.

Hoa Nhật Tâm nhướng mày cười vui sướng, ra khỏi phòng đấu giá, đứng trước cửa đợi Phùng Tử Tài.

Mấy thanh niên nhà giàu cũng nhận được tin nhắn của Phùng Tử Tài, cùng lũ lượt chạy ra cửa đón Phùng Tử Tài.

Hai bên lối đi bên ngoài phòng đấu giá, có hai hàng người vạm vỡ tinh anh, mặc vest đen, đang đứng sát tường, chỉ khí chất thôi cũng đủ dọa người.

Hoa Nhật Tâm nhìn hơn trăm người đàn ông mặc vest đen, nét mặt hơi căng thẳng, dù sao anh ta cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thế này.

Đám thanh niên đi ở sau lại không như vậy, cả đám trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng hân hoan.

“Khí thế như vậy, không lẽ anh Tài gọi anh Dương đi cùng hả, ở Kim Hải chúng ta, người có thể bày ra cảnh tượng này cũng chỉ có anh Dương.”

“Chắc chắn là anh Dương, đã bảo với các cậu là quan hệ giữa anh Tài và anh Dương rất tốt, chỉ cần nắm được anh Tài, việc di dời sau đó đều dễ dàng cả.”

“Bọn con trai các cậu tránh ra, để con gái chúng tôi đứng ở giữa, với nhan sắc xinh đẹp trẻ trung của chúng tôi, nhất định có thể mê hoặc anh Tài và anh Dương.”

Hoa Nhật Tâm nghe mấy cô cậu nhà giàu nói chuyện, khẽ lắc đầu cười.

Hoa Nhật Tâm không ngờ Phùng Tử Tài có năng lực như vậy, trong lòng thầm kinh ngạc, anh ta nghĩ lát nữa sẽ mượn uy của Phùng Tử Tài, chắc chắn có thể dạy dỗ tử tế tên vô dụng Lý Phàm kia.

Trương Trung Dương mặc áo nhà Đường màu đỏ sậm, dưới sự hộ tống của bốn vệ sĩ vạm vỡ, sánh vai cùng Phùng Tử Tài bước vào.

Tướng đi của Phùng Tử Tài hơi lạ, tay phải đỡ sau hông, bước đi chậm rãi.

“Haha, tôi bảo cậu ngồi xe lăn đi mà cậu không nghe, bây giờ bị người ta vây xem, cậu không thấy xấu hổ sao?”

Trương Trung Dương đùa.

“Xe lăn con khỉ, đồ khốn họ Lý kia, tôi nhất định sẽ cho hắn một đêm đáng nhớ! Khiến hắn ăn năn suốt phần đời còn lại.”

Phùng Tử Tài nổi cơn thịnh nộ.

“Anh Tài, em đỡ anh.”

“Anh Tài, anh khó chịu ở đâu, em xoa bóp cho anh.”

Đám con nhà giàu đều xúm lại bên cạnh Phùng Tử Tài cung phụng bợ đỡ, hai người đẹp một trái một phải đỡ Phùng Tử Tài.

Phùng Tử Tài cười vui vẻ, hai tay sờ soạng mặt mày của người đẹp, hớn hở nói: “Anh Dương, anh thấy chưa, tôi đây là đại nạn không chết ắt có phúc báo.”

“Haha, cũng thường thôi, tôi muốn xem thử tiên nữ mà cậu nói là người nào.”

Tiểu thư nhà giàu hoặc là biết giữ mình trong sạch nên không thể ra tay, hoặc là ăn chơi trác táng, sớm đã bị vấy bẩn, Phùng Tử Tài hoàn toàn chẳng xem hai người đẹp này ra gì.

Trong lòng Trương Trung Dương luôn trăn trở về Cố Họa Y mà Phùng Tử Tài nói, nếu Cố Họa Y thật sự đẹp như thế, anh ta sẽ chơi thử trước, sau đó tặng cho người chống lưng, há chẳng phải tiện cả đôi đường sao.

Hoa Nhật Tâm cười cười đi về phía Phùng Tử Tài, một thanh niên nhà giàu ở cạnh Phùng Tử Tài nhìn Hoa Nhật Tâm đầy ác cảm: “Anh là ai, đừng cản đường chứ.”

“Anh Phùng, hông bị trật sao?” Hoa Nhật Tâm thân thiết nói.

Phùng Tử Tài phất tay với thanh niên nhà giàu, sau đó mỉm cười, vươn tay về phía Hoa Nhật Tâm.

Hai người bắt tay, Phùng Tử Tài nói: “Đừng nhắc nữa, buổi chiều chẳng phải chuẩn bị gấp rút làm việc của cậu đó sao, kết quả lúc ra ngoài vấp phải bậc cửa, sau đó phần hông liền có chuyện, nằm viện đến giờ mới ra, chuyện của cậu cũng chưa làm xong, thật xấu hổ quá.”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui