Thiếu Chủ Bí Mật


Lục Kiến Bân kinh ngạc nhìn thanh trường đao trong vali.

Ông ta là người trong giới đồ cổ nên có tìm hiểu sơ qua về các loại binh khí, chỉ vừa nhìn qua đã có thể nhận ra lai lịch của thanh đao trong vali này.

“Chiến đao Tu La là chiến đao do đại sư nước Nhật luyện ra.

Có người nói thanh đao này được rèn suốt ba năm mới xong.

Không nói tới giá của nó rất đắt, còn rất khó mua.

Cuối cùng chính là có người nói ai bị thương vì chiến đao Tu La, cả đời đều sẽ gặp xui xẻo.”

Lục Kiến Bân thì thầm giới thiệu cho Sở Trung Thiên nghe nhưng ông ta chỉ cười thản nhiên, ánh mắt vẫn nhìn về phía Lý Phàm.

Sở Trung Thiên đã hoàn toàn yên tâm khi thấy vẻ mặt thản nhiên của Lý Phàm.

Bạch Thiên Lý nâng vali đặt thanh đao lên, nhìn Lý Phàm với vẻ xem thường: “Tên vô dụng, cậu nhìn thật kỹ đi.

Thanh đao này còn đáng giá hơn cả tài sản của cậu đấy.”

“Nói nhiều với tên vô dụng này thì có ích gì.

Cứ xem viên đá nát của anh ta có màu gì, cho anh ta chết tâm mà quỳ xuống trước mặt chúng ta là được.”

Sư phụ cắt đá mở nắp bảo vệ ra, bắt đầu mở kẹp cố định.

Phùng Tử Tài nhìn Lý Phàm với ánh mắt trêu tức, sau đó nhìn về phía máy cắt đá, chờ xem màu sắc viên đá thô của anh sau khi mở ra.

Khi sư phụ cắt đá chuẩn bị tách viên đá thô ra, Lý Phàm đã xoay người đi về phía Cố Họa Y.

Cố Họa Y căng thẳng nhìn máy cắt đá, thậm chí không nhận ra Lý Phàm đang đi về phía mình.

Ngoài Lý Phàm, mọi người đều tập trung vào trên máy cắt đá.

Sau khi sư phụ cắt đá đẩy mạnh ra, chính giữa viên đá thô được chậm rãi chuyển động tách ra, hai mặt cắt dần hiện ra.

Xanh, xanh biếc, xanh biếc cả một màu!

Phỉ thúy màu xanh có thể làm người ta lóa mắt đã hiện ra trước mặt mọi người.

Vào giờ phút này, ai nấy đều hoảng hốt.

Những người này chưa từng thấy qua phỉ thúy xanh hết một màu như vậy.

Cho dù là ở nơi khai thác đá thô phỉ thúy, một năm cũng chưa chắc đã mở được mấy viên đá thô xanh hết như vậy.

Lục Kiến Bân là người hoàn hồn đầu tiên.

Ông ta đẩy sư phụ cắt đá đang đứng ở trước máy cắt đá ra, sau đó ghé sát đầu lên viên đá thô cẩn thận quan sát.

“Xanh lục hết, đây là phỉ thúy băng chủng cao cấp.

Điều này… điều này thật sự là kỳ tích! Rõ ràng là may mắn cực lớn! Không ngờ đây là một viên có vỏ lá sắt, thảo nào ai nấy đều nhìn nhầm.”

Lục Kiến Bân kinh ngạc kêu lên, đánh thức đám người đang ngây người.

Quần chúng hóng chuyện đều xúm lại trước máy cắt đá, khiếp sợ nhìn viên đá thô đã được mở ra.

“Từ lúc tôi chào đời tới nay mới lần đầu tiên thấy được đá thô xanh hết như vậy.

Đây là băng chủng cao cấp, thiếu một chút nữa chính là thủy tinh chủng trong truyền thuyết đấy.”

“Ôi trời ơi, nó được đấu giá ba trăm nghìn đấy! Không ngờ viên đá thô phẩm chất cao như vậy lại đấu giá ba trăm nghìn! Sao tôi không đấu giá được nó chứ?”

“Điều này cũng quá khoa trương đi.

Tôi có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.

Sao có thể có người may mắn như vậy chứ?”

Quần chúng ăn dưa đều đang khiếp sợ trước may mắn của Lý Phàm.

Còn Hoa Nhật Tâm lại đang kinh ngạc tới trợn trừng mắt, nhìn anh với vẻ khó tin.

Vụ cá cược này vốn phải thua chắc, sao có thể xoay ngược kinh người như vậy? Lẽ nào Lý Phàm may mắn tới mức đó? Không thể nào!

Hoa Nhật Tâm cảm thấy tam quan đều bị lật đổ, hoàn toàn không hiểu nổi Lý Phàm làm sao xoay chuyển được tình thế.

Đám người Phùng Tử Tài lại rơi vào trong sự khủng hoảng.

Chỉ nhìn mặt viên đá thô màu xanh lục kia, Phùng Tử Tài đã biết được đây tuyệt đối là tiết đấu thua cược.

Nhưng sao anh ta thua cược được chứ?

Tại sao mở viên đá thô nát mà tất cả chuyên gia đều không coi trọng lại có phỉ thúy xanh hết thế kìa!

Trong lòng Phùng Tử Tài thầm gầm hét, căm tức cho số phận bất công.

Sao số phận có thể đùa bỡn mình như vậy?

“Sẽ không có đâu.

Tuyệt đối sẽ không như vậy đâu.

Gian lận! Các người đang gian lận giúp tên vô dụng này! Tất cả đều là giả, là giả hết!” Phùng Tử Tài hét to.

Sắc mặt Lục Kiến Bân lạnh đi, bước tới trước mặt Phùng Tử Tài nói: “Cậu đang nói tôi gian lận giúp cậu ta à?”

“Đúng, đúng là ông đang gian lận giúp nó.

Nếu không sẽ không thể như vậy được! Các người liên kết với nhau hãm hại tôi!”

Phùng Tử Tài có hơi điên cuồng, tinh thần cũng bất ổn.

Bốp!

Lục Kiến Bân vung tay tát Phùng Tử Tài một cái, lạnh giọng nói: “Tỉnh táo lại đi.

Cậu tự xem viên đá thô kia đi.

Nếu cậu có thể tìm ra được chứng cứ gian lận, tôi sẽ chặt đầu xuống cho cậu.”

Phùng Tử Tài ngạc nhiên, sau khi tỉnh táo lại cũng hiểu rõ không thể nào gian lận được.

Sở Trung Thiên vừa cười vừa nói: “Có phải các cậu nên thực hiện vụ cá cược, quỳ xuống dập đầu nhận tội, sau đó là tự chọc ba đao sáu lỗ không? Hơn nữa còn dùng thanh chiến đao Tu La mà cậu mang tới để chọc ra ba đao sáu lỗ, cũng xem như dùng máu của cậu mở niêm phong cho thanh đao của cậu.”

Phùng Tử Tài lảo đảo, suýt nữa thì bất tỉnh.

Đám người Hà Lợi Quần sau lưng anh ta cũng hoảng hốt lo sợ, bắt đầu xin tha.

“Chú Lục, chú nể mặt người nhà của chúng cháu, bỏ qua cho chúng cháu được không? Đều là… đều là sai lầm của Phùng Tử Tài thôi.

Anh ta ép chúng cháu cùng sỉ nhục tên vô dụng kia.”

“Chúng cháu đều bị ép cả.

Giờ chúng cháu nhận sai, dập đầu xin lỗi, nhưng không cần dùng ba đao sáu lỗ với chúng cháu.

Chỉ cần không dùng tới ba đao sáu lỗ, chú bắt chúng cháu làm gì cũng được.”

Đám người Hà Lợi Quần thật sự sợ rồi.

Lúc này bọn họ đã không để ý tới chuyện gì khác, chỉ mong có thể thuyết phục người làm chứng Lục Kiến Bân này cho mình tránh chịu nỗi khổ ba đao sáu lỗ.

Lục Kiến Bân lắc đầu: “Các cậu không có não à? Các cậu tìm tôi có tác dụng gì.

Muốn cầu xin cũng phải cầu xin ngài Lý mới đúng chứ!”

Đám người Hà Lợi Quần nhìn Lý Phàm, muốn xin tha nhưng không sao nói lên lời.

Bọn họ xin Lục Kiến Bân tha thì không sao, dù sao thân phận và địa vị của ông ta còn đó.

Nhưng nếu bọn họ xin Lý Phàm tha, vậy chắc chắn là mất hết thể diện.

Phùng Tử Tài cắn răng, căm tức nhìn Lý Phàm: “Khốn kiếp, tên vô dụng nhà mày cậu thắng thì sao chứ? Cậu dám để chúng tôi quỳ xuống xin lỗi à? Cậu dám đâm ba đao sáu lỗ với chúng tôi à? Chỉ cần cậu dám, tôi sẽ làm cho cậu khỏi nhìn thấy mặt trời ngày mai!”

“Tôi chẳng có gì mà không dám cả, mau xin lỗi đi.”

Lý Phàm thản nhiên nói.

Cố Họa Y nhìn bên mặt của Lý Phàm, trong lòng không ngừng xuất hiện đủ mọi suy nghĩ, có phần không dám tin vào mọi chuyện trước mắt.

Vậy là thắng rồi?

Lý Phàm thắng cũng quá dễ dàng nhỉ? Hòn đá mà chẳng ai coi trọng rơi vào trong tay của anh, không hiểu sao lại có thể biến thành bảo bối? Lẽ nào vận may anh thật sự tốt nhất trên đời?

Sau vô số những suy nghĩ rối bời, Cố Họa Y cũng dần bình tĩnh lại.

Cô cảm thấy may mắn gì đó đều không quan trọng, được ở cùng với Lý Phàm mới là chuyện quan trọng nhất.

Phùng Tử Tài cười lạnh gật đầu: “Được! Cậu cứ chờ báo ứng đi!”

Thấy Lý Phàm cố chấp thực hiện vụ đánh cược, Phùng Tử Tài ngược lại cũng thức thời, dứt khoát quỳ ở trước mặt Lý Phàm, bắt đầu ba quỳ chín lạy với Lý Phàm.

Cho dù trong lòng đám người Hà Lợi Quần không tình nguyện, nhưng trước có Trương Trung Dương, sau có Phùng Tử Tài, những người trâu bò như vậy còn phải quỳ, bọn họ không thể không quỳ theo.

Nhìn Phùng Tử Tài dẫn theo một đám con ông cháu cha nổi tiếng ở Kim Hải quỳ lạy Lý Phàm, trong lòng đám người hóng chuyện lại chấn động, còn khiếp sợ hơn cả lúc nhìn thấy viên đá thô mở ra phỉ thúy xanh hết như vậy.

“Rốt cuộc người này là ai mà dám thật sự tiếp nhận lời xin lỗi ba quỳ chín lạy của nhiều người như vậy? Anh ta không sợ bị trả thù sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui