Thiếu Chủ Bí Mật


“Đất công nghiệp rất thích hợp.

Các người hãy chuyển mảnh đất đó cho tên vợ tôi, bây giờ hãy dẫn thằng con của các người cút về Kim Hải, sau này đừng để tôi thấy bọn chúng nữa.”
Hà Lợi Hoa thấy Lý Phàm nhận lời xin lỗi, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó ông ta bảo nhân viên lấy tất cả giấy tờ ra giao cho Cố Họa Y.

Cố Bội Sam nhìn thấy thì tức đỏ mắt, the thé nói: “Không thể đưa cho Cố Họa Y, đây cũng được tính là tài sản của nhà họ Cố, dựa vào đâu lại đưa cho một mình Cố Họa Y chứ?”
Cố Tuấn Hào phụ họa nói: “Không sai, đây hẳn cũng là tài sản của nhà họ Cố, Cố Họa Y cô phải suy nghĩ vì đại cục, miếng đất lớn như vậy ở trong tay cô cũng vô dụng.”
Lý Phàm cười chế giễu nói: “Các người có chắc chắn muốn giao cho nhà họ Cố không?”
Hà Lợi Hoa hờ hững nhìn người nhà họ Cố nói: “Các người nói như vậy là coi chúng tôi như người vô hình sao? Đây là quà xin lỗi chúng tôi tặng riêng cho cậu Lý, nếu người họ Cố cứ mặt dày vô liểm sỉ như vậy, chúng tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.”
“Chỉ cần cậu Lý nói một câu, giới bất động sản Kim Hải chúng tôi sẽ làm răm rắp làm theo.

Cậu Lý nói một chúng tôi không dám làm hai.”
“Người nhà họ Cố các người đừng quá đáng, nếu còn dám không tôn trọng cậu Lý và cô Cố Họa Y nữa thì các người chính là kẻ thù của giới bất động sản Kim Hải chúng tôi.”
Đám thương nhân bất động sản Kim Hải đều nhao nhao tỏ thái độ, nhất thời Cố Bội Sam và Cố Tuấn Hào không dám nói nữa.

Cố Thiệu Dũng nén giận cười khan nói: “Bọn nhỏ không hiểu chuyện, các người đừng chấp nhặt, các người muốn tặng đất cho cũng không liên quan gì đến chúng tôi.”
Cố Họa Y và Hà Lợi Hoa làm xong thủ tục giao nhận, Cố Họa Y thấp thỏm không yên cầm một đống giấy tờ trở lại bên cạnh Lý Phàm.


Lý Phàm đứng lên nói: “Họa Y, chúng ta đi thôi.”
Lý Phàm dẫn Cố Họa Y rời đi, đám người Lục Kiến Bân cũng rời đi theo, thoáng chốc trong phòng họp chỉ còn lại một đám người nhà họ Cố.

Cố Thiệu Dũng sa sầm mặt móc điếu thuốc ra, rầu rĩ châm lửa.

“Ba, thấy Cố Họa Y ký hợp đồng với Hằng Huy, còn có một miếng đất lớn như vậy, mấy thứ này đúng là làm lợi cho cô ta mà!”
Cố Tuấn Hào ghen tức nói.

“Kêu gào cái gì? Những việc này không gấp được, phải tính toán từ từ, dù sao cuối cùng chúng cũng sẽ là của nhà chúng ta thôi.”
Cố Thiệu Dũng nói sâu xa.

“Đúng là phải nghĩ cách, chẳng qua Hằng Huy chỉ ký hợp đồng với Cố Họa Y mà thôi, sau này việc phụ trách sẽ giao cho Bội Sam và Tuấn Hào, bên Hằng Huy cũng không nói được gì, ngược lại là mảnh đất kia, nhất định phải nghĩ cách chiếm cho bằng được.”
Cố Thiệu Phong cũng đỏ mắt.

Cố Thiệu Dũng khẽ gật đầu, lặng lẽ tính toán, liên tục rít mấy hơi thuốc rồi nói: “Khoan nóng vội, mấy ngày nữa hãy sắp xếp để bọn họ ngoan ngoãn nhả miếng đất đó ra.”

Sau khi Lý Phàm và Cố Họa Y rời khỏi công ty thì lái xe rong ruổi trên đường.

“Lý Phàm, em cứ cảm thấy mọi chuyện không chân thật, sao đám thương nhân bất động sản kia lại tặng chúng ta miếng đất to như vậy?”
Cố Họa Y hơi hoảng hốt nói.

“Cũng không lớn lắm, chỉ có năm trăm mẫu thôi.

Mảnh đất này chẳng đủ xây dựng mấy tòa nhà cao tầng đâu.”
Lý Phàm buột miệng nói.

“Nói cứ như anh là ông trùm bất động sản không bằng, cái gì mà chỉ có năm trăm mẫu chứ? Chúng ta lấy miếng đất lớn như vậy cũng vô dụng, chắc chắn mấy ông bác kia sẽ nhìn chằm chằm như hổ rình mồi cho coi, nói không chừng sau này sẽ làm ra chuyện gì nữa đó.”
Trong lòng Cố Họa Y vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ trong nhà sẽ xảy ra sóng gió gì nữa.

Hơn nữa, miếng đất lớn như vậy Cố Họa Y cũng không đủ vốn để mở rộng xưởng.

“Không vội, hôm nay có người tặng đất, sau này không chừng còn có người tặng xưởng, tặng thiết bị, từ từ sẽ có hết.”

Lý Phàm nói xong thì nhìn ra đường nói: “Chúng ta đến thăm Xuyến Xuyến đi, hỏi thăm bác sĩ tình hình của con bé thế nào, nếu được hôm nay chúng ta sẽ dẫn con bé đi công viên trò chơi.”
Cố Họa Y gật đầu: “Được, em cũng nhớ Xuyến Xuyến rồi.”
Cố Họa Y lái nhanh đến bệnh viện, sau khi đỗ xe xong hai người vào bệnh viện tìm bác sĩ phụ trách chữa bệnh cho Xuyến Xuyến.

Bác sĩ thấy Lý Phàm và Cố Họa Y đến thì thái độ rất khách sáo, bởi ông ta biết hai người này là người quen của viện trưởng.

“Chào hai vị, hai vị đến thăm Xuyến Xuyến phải không? Mời hai vị uống chút trà trước đã.”
“Chúng tôi đến thăm Xuyến Xuyến sắn tiện muốn tìm hiểu tình trạng bệnh gần đây của con bé xem có thích hợp dẫn con bé đi dạo công viên trò chơi không? Dù sao con bé cũng ở bệnh viện lâu rồi, chắc chắn cũng thấy bức rứt trong người.” Cố Họa Y hơi lo lắng nói.

“Bệnh tình của Xuyên Xuyên là thế này, phẫu thuật ghép tủy đã xong một thời gian rồi, trước mắt tình hình hồi phục sau phẫu thuật rất tốt, đang trong thời kỷ quan sát lâm sàng.

Hai vị có thể dẫn cô bé đến công viên trò chơi nhưng không được chơi những trò chơi mạo hiểm, kích thích như tàu lượn siêu tốc hoặc tàu hải tặc…”
Bác sĩ cần thận giải thích một hồi lại dặn dò những việc cần chú ý sau đó mới đưa Cố Họa Y và Lý Phàm đến khu nội trú Xuyên Xuyến đang ôm búp bê đi trên hành lang bệnh viện, thầy bóng dáng của Lý Phàm và Cố Họa Y thì lập tức cười vui vẻ chạy tới “Ba mẹ rốt cuộc hai người cũng đền rồi.

Con cứ tưởng hai người không cần Xuyên Xuyến nữa chức”
Xuyên Xuyên hơi tủi thân nói Cố Họa Y ngồi xổm xuống, ôm Thiên Thiên nói: “Xuyên Xuyên ngoan, gần đây ba mẹ rất bận nên không có thời gian đến thăm con thường xuyên được, ba mẹ thật sự xin lỗi con.”
“Không có gì đâu, chỉ tại con nhớ hai người thôi, con muốn ba bề con.”
Lý Phàm bể Xuyên Xuyên lên cười híp mắt nhìn con gái nói: “Xuyên Xuyên, ba mẹ dẫn con đi công viên trò chơi được không?”
Nhất thời hai mắt Xuyên Xuyên sáng rực, liên tục gật đầu nói: “Được, con rất muốn đi công viên trò choi, chúng ta đi ngay bây giờ sao?”
“Đúng, đi ngay bây giờ, nào đi thôi.”
Lý Phàm bề Xuyên Xuyên đi ra ngoài Xuyên Xuyên vui vẻ ôm chặt cỗ Lý Phàm, hôn lên mặt anh nói: “Moa, ba là tốt nhất, Xuyên.

Xuyên muốn đi công viên trò chơi.”
Nhìn bộ dạng ríu ra ríu của Xuyến Xuyến, Cố Họa Y chảy nước mắt, cô lấy tay lau đi sau đó nhanh chóng đuổi theo.


Ra khỏi bệnh viện, sau khi đặt Xuyến Xuyến vào xe, một nhà ba người thẳng tiến tới công viên trò chơi.

Công viên trò chơi nằm ở ngoại ô thành phố, bình thường cuối tuần khách đến đây chơi đông nghẹt, bởi vì hôm nay không phải là cuối tuần nên người xếp hàng mua vé không nhiều lắm.

Xuyến Xuyến theo sát Lý Phàm không buông tay, Cố Họa Y cười nói: “Anh dẫn Xuyến Xuyến đi mua vé đi, em đi mua chút đồ ăn vặt đã.”
Lý Phàm gật đầu nắm tay Xuyến Xuyến đi tới chỗ bán vé, đứng đợi ở cuối hàng.

Phía trước Lý Phàm là một bà già hơn sáu mươi tuổi, đang nắm tay một thằng bé béo ục ịch.

Nhóc mập kia kia thấy Xuyến Xuyến đứng đằng sau thì giơ tay ra túm lấy cô bé.

Xuyến Xuyến trốn ra sau lưng Lý Phàm: “Ba ơi, bạn ấy túm con.”
Nhóc mập bĩu môi khinh thường, cao giọng nói: “Ba mày ăn mặc rách rưới như vậy, nhìn là biết nghèo kiết xác, mày phải cố gắng lấy lòng tao để tao bảo ba tao sắp xếp công việc cho ba mày.”
Lý Phàm nghe được tức giận cười nói với bà cụ: “Bà à, bà trông chừng cháu trai bà cho đàng hoàng đấy.”
“Cháu tôi vẫn bình thường.

Nó nói không sai chút nào, cậu là người nghèo, cháu tôi muốn chơi với con gái cậu đó là may mắn của nhà các cậu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận