Thiếu Chủ Bí Mật


Quả thật khu đất công nghiệp đó là của Lý Phàm, nhưng mấy người Cố Thiệu Dũng lại không nghĩ thế, bọn họ đều nghĩ khu đất nên thuộc về nhà họ Cố, dù gì anh cũng là người ở rể nhà họ Cố, nên mọi thứ của anh cũng là của nhà họ Cố.”
Có Thiệu Dũng lấy một điếu thuốc ra châm lửa, rồi rít một hơi nói: “Họa Y, Lý Phàm, bác mong hai đứa có thể cân nhắc kỹ lưỡng chuyện khu đất, đây là nghiệp lớn để gia tộc phát triển, nếu hai đứa có thể cống hiến, thì gia tộc sẽ không quên công lao của hai đứa.”
Lý Phàm cười khinh thường, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Đất là tài sản riêng của vợ chồng chúng tôi, chứ không phải của gia tộc, nếu mấy người muốn sử dụng cũng được thôi, nhưng không thể lấy không được, một là bỏ tiền ra mua lại từ tay tôi, hai là chia cổ phần công ty mới thành lập cho chúng tôi.”
“Mẹ kiếp! Tên nhu nhược này còn muốn đòi tiền? Chẳng phải toàn bộ tiền ăn uống của cậu đều do nhà họ Cố chi trả à, đồ mấy người đang mặc cũng từ nhà họ Cố chúng tôi, khu đất của hai người là cái thá gì, hai người chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.”
Cố Tuấn Hào nổi giận đùng đùng quát.

Cố Thiệu Phong chép miệng hai lần, rồi từ tốn nói: “Lý Phàm, cậu nói thế là sai rồi, nhà họ Cố hưng thịnh phát đạt, tất nhiên hai người cũng sẽ nước đẩy thuyền lên kiếm được nhiều tiền hơn, khu đất đó cũng chỉ có thể bỏ hoang khi nằm trong tay hai người, nên hai người đưa cho gia tộc sẽ tốt hơn.”
Toàn bộ người nhà họ Cố không ngừng phối hợp hát hí khúc, muốn hợp lực chiếm đoạt khu đất trong tay Lý Phàm.

Lý Phàm đứng dậy nói: “Nói đi nói lại thì mấy người vẫn không chịu bỏ tiền ra đúng không?”
“Cậu vẫn còn mặt mũi đòi tiền chúng tôi à? Mỗi đồng tiền cậu ăn mặc đều do nhà họ Cố chi trả, cậu đừng nói là do Cố Họa Y kiếm được, vì đó cũng là tiền của nhà họ Cố chúng tôi.”
Cố Tuấn Hào lớn tiếng nói.

“Vậy tôi suy nghĩ thử xem chi phí ăn mặc tốn bao nhiêu, có đủ để đổi một khu đất công nghiệp rộng 500 mẫu kia không?”
Lý Phàm nói xong thì đứng dậy, định nắm tay Cố Họa Y rời khỏi phòng hội nghị.

Cố Thiệu Dũng tức đến mức đập bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y: “Hai người định rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không? Nếu ngày mai hai người không giao hết giấy tờ nhà đất ra, thì đừng trách chúng tôi mời ông cụ tới chủ trì đòi lý lẽ.”
Cố Thiệu Dũng thấy Lý Phàm rất khó chơi mềm cứng đều không ăn, đành phải lấy ông cụ Cố ra để tạo áp lực.

Lý Phàm nhún vai, cười nói: “Vậy thì ngày mai tôi sẽ tính sổ với ông cụ, chúng tôi đi trước nhé.”
Lý Phàm dẫn Cố Họa Y rời khỏi phòng hội nghị, Cố Thiệu Dũng tức đến mức ném vỡ ly nước: “Khốn khiếp! Thật khốn nạn! Sao chúng ta lại gặp phải thằng nhãi khốn nạn thế này?”
“Ba, ba đừng nóng, chúng ta vẫn nên quay về tìm ông nội đi, chỉ cần ngày mai ông nội nói một câu, chắc chắn bọn họ sẽ giao hết giấy tờ nhà đất ra thôi.”
Cố Thiệu Dũng khẽ gật đầu, nhìn Cố Thiệu Phong ở bên cạnh: “Cậu cùng chúng tôi đi nói với ông cụ về vấn đề nghiệp chướng này đi.”
“Được, nhất định phải bắt cậu ta giao ra khu đất đó!”
Cố Thiệu Phong đỏ mắt nói.

Một khu đất lớn như thế, nếu có thể tính trong gia sản nhà họ Cố, thì gia sản mấy người Cố Thiệu Dũng bỗng tăng lên một khoản tiền rất lớn, đến khi ông cụ qua đời, cả nhà Cố Thiệu Huy sẽ bị đá ra khỏi hàng ngũ người thừa kế, rồi Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong sẽ chia đôi miếng thịt béo bỡ này.

Đối mặt với cám dỗ từ lợi ích lớn như thế, cả người Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều nhiệt huyết sôi trào, tràn đầy khát vọng chiến đấu.

Lý Phàm và Cố Họa Y lái xe về nhà, trên đường về cô hơi thất thần, nghĩ tới chuyện ngày mai ông cụ Cố sẽ được mời tới, cô lại cảm thấy tình hình hơi bất ổn.

“Lý Phàm, ngày mai anh định làm thế nào?” Cố Họa Y hơi lo lắng hỏi.

Lý Phàm khẽ nắm tay phải Cố Họa Y, cười đáp: “Em đừng lo lắng, anh ắt sẽ có cách.”
“Vâng, vậy em không nghĩ nữa.”
Cố Họa Y chợt cảm thấy rất thoải mái, như thể Lý Phàm thật sự trở thành chỗ dựa trong đáy lòng cô.

Lý Phàm lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tiền Phúc, bảo ông ta cử luật sư soạn ra một hợp đồng cạm bẫy.

Lý Phàm không định cho không nhà họ Cố toàn bộ giấy tờ về khu đất, mà muốn cho bọn họ ký vào thỏa thuận chuyển nhượng, chỉ cần anh âm thầm thêm vào điều khoản cạm bẫy là được.

Tiền Phúc nhanh chóng nhắn lại dò hỏi chi tiết về yêu cầu của Lý Phàm, nhưng anh chỉ nhắn lại một câu đơn giản: Ông chỉ cần sắp đặt một cạm bẫy kịch độc trong hợp đồng là được.

Tiền Phúc đọc được tin nhắn của anh thì ngẫm nghĩ một lúc, rồi liên lạc với các luật sự đứng đầu trong và ngoài nước để thảo luận soạn thảo hợp đồng.

Sau một hồi bận rộn, điều khoản hợp đồng đã được gửi tới email của Lý Phàm.

Lý Phàm đọc điều khoản hợp đồng, rồi dừng xe trước tiệm photo ở gần nhà, để in hợp đồng.

In xong hợp đồng, Lý Phàm lại gọi cho Tiền Phúc: “Gần đây Long Hậu có động tĩnh gì không?”
“Long Hậu triệu tập rất nhiều thuộc hạ cốt cán để gặp mặt, như đang sắp xếp chuyện gì đó rất bí mật, nghe nói trong vòng nửa tháng nữa Long Hậu sẽ tới Hán Thành.”
Tiền Phúc nhanh chóng báo cáo.

Lý Phàm híp mắt lại hỏi: “Kruff tới đây rồi, ông đã biết chuyện ông ta tới nhà họ Cố để bàn hợp tác chưa?”
“Tôi biết rồi, tôi đang thăm dò ý đồ của ông ta, theo tình hình hiện tại, chắc Kruff chỉ là con rối, có lẽ Long Hậu định làm gì đó với nhà họ Cố.”
Trong lòng Tiền Phúc bắt đầu căng thẳng, ông nhìn thấy rất rõ Lý Phàm cưng chiều Cố Họa Y đến đâu, nếu Long Hậu thật sự gây bất lợi với Cố Họa Y, thì ông không thể tưởng tượng được Lý Phàm sẽ làm gì với bà ta.

“Thiếu chủ, cậu phải bình tĩnh, tuyệt đối đừng kích động, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ an toàn cho thiếu phu nhân, chắc chắn cô ấy sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Tiền Phúc đứng thẳng người, như đang thực hiện quân lệnh.

Lý Phàm hờ hững đáp lại, rồi nói: “Ông tiếp tục thăm dò hướng đi của Long Hậu đi.”
Lý Phàm cúp máy xong thì lắc đầu, không nghĩ đến chuyện Kruff nữa, binh tới thì tướng đỡ.

Về đến nhà, Cố Thiệu Huy đang ngồi trên sofa với sắc mặt thâm trầm, Vương Cẩn Mai cũng nhìn Lý Phàm đang đi vào với vẻ mặt khó chịu, Cố Họa Y cúi đầu im lặng ngồi trong góc sofa.

“Tên vô dụng nhà cậu tài giỏi lắm đúng không? Tại sao gia tộc cần khu đất để xây dựng nhà máy mới, mà cậu lại giấu giếm không cho?”
Cố Thiệu Huy mặt mũi hung tợn quát.

“Ba, ba biết chuyện này rồi ạ?” Lý Phàm cười hỏi.

“Cậu đừng cợt nhả với tôi, khu đất đó chỉ đáng chút tiền, hơn nữa còn do người ở Kim Hải tặng cho cậu, cậu phải lấy đại cục làm trọng, đặt sự phát triển của nhà họ Cố lên hàng đầu.

Chỉ cần làm cho nhà họ Cố lớn mạnh, thì chúng ta có thể kiếm được nhiều lợi ích hơn, đừng mãi cố chấp với những thứ trước mắt như thế!”
Lý Phàm đi tới trước mặt Cố Thiệu Huy rồi ngồi xuống nói: “Ba, chúng ta không nói tới chuyện phát triển của nhà họ Cố, mà ba hãy nhìn thái độ ông cụ và mấy người bác cả đi, ba cảm thấy ba sẽ có phần trong việc thừa kế di sản ư?”
“Cậu! Tên vô dụng nhà cậu đang có ý gì, sao tôi lại không thể có phần?”
Cố Thiệu Huy tức giận nói.

Vương Cẩn Mai đảo mắt, khẽ kéo tay Cố Thiệu Huy nói: “Lần này Lý Phàm nói cũng đúng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui