Tuy Kruff không hiểu ý của Bát gia nhưng ông ta biết mình chỉ cần làm theo là được, không cần để ý những thứ khác.
“Tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức tạo mối quan hệ tốt đẹp với Cố Họa Y và Lý Phàm.”
“Không không, ý của tôi không phải bảo cậu đi lấy lòng bọn họ, mà là muốn cậu lấy được lòng tin của bọn họ, là tin tưởng, cậu hiểu không?”
Bát gia ung dung nói.
“Đã hiểu, tôi sẽ lấy được lòng tin của bọn họ.” Kruff cung kính nói.
“Rất tốt, cậu về trước đi, chú ý chừng mực.”
“Dạ rõ.”
Kruff xoay người rời đi, tuy chỉ nói mấy câu nhưng đối mặt với khí thế của Bát gia, Kruff vẫn cảm thấy như đang đi trên lớp băng mỏng.
Trở lại xe, Kruff ngồi trên ghế lái thở hổn hển, như cá mắc cạn vừa được trở về dòng sông đầy nước.
“Tạo được lòng tin đối với bọn họ? Nói thì dễ làm mới khó.”
Kruff thì thầm nói.
Muốn có được lòng tin của một người cần rất nhiều thời gian mà Kruff thì không còn nhiều thời gian nữa.
Phải dựa vào sức hấp dẫn của bản thân? Kruff cảm thấy mình không có sức hút như vậy? Còn lại là tự tạo cơ hội cho mình.
Thừa dịp Cố Họa Y và Lý Phàm gặp khó khăn, ông ta vươn tay giúp đỡ, từ đó khiến cho Cố Họa Y và Lý Phàm cảm thấy tin tưởng ông ta.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Kruff thấy bản thân đã tìm được cách để hoàn thành nhiệm vụ, liền nhắm mắt lại tính toán cẩn thận hơn.
Một lát sau Kruff mở mắt ra, lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
“Lấy danh nghĩa của tập đoàn tổ chức tiệc rượu ở Hán Thành, mời những nhân vật có tên tuổi ở Hán Thành, không ở Hán Thành không thì chưa đủ tư cách, chủ yếu là mời các nhân vật tiếng tăm và cậu ấm cô chiêu của tỉnh lỵ tham dự.
Còn ở Hán Thành chỉ mời vài người làm nền là được.”
Kruff dặn dò trợ lý của một hồi rồi nói: “Gởi trước một thiệp mời cho cô Cố Họa Y và cậu Lý Phàm, nhớ phải gởi tới công ty của bọn họ.”
“Đã rõ, tôi sẽ làm ngay.”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
Trợ lý làm việc rất nhanh nhẹn, sau khi cúp điện thoại xong thì bắt đầu làm theo lời dặn của Kruff, tiến hành sắp xếp mọi thứ, gửi thiệp mời tới những nhân vật nổi tiếng và các cậu ấm cô chiêu đủ tư cách.
Kruff cất điện thoại cười híp mắt khởi động xe rồi lẩm bẩm nói: “Yến tiệc long trọng, đối mặt với sự sỉ nhục của đám người quyền cao chức trọng, nếu mình đứng ra giúp đỡ, rất có khả năng sẽ chiếm được lòng tin của bọn họ.
Đúng là một kế hoạch hoàn mỹ.”
Chiếc xe rú ga lao vun vút trên đường y như tâm trạng lúc này của Kruff.
…
Sáng sớm, Cố Thiệu Huy ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc ngồi trước bàn ăn sáng.
Cố Họa Y cúi đầu ăn bữa sáng, Vương Cẩn Mai như sư tử bị chọc giận trừng mắt nhìn ba người.
“Ba người không nghe lời của tôi có phải không? Thật sự muốn tặng miễn phí miếng đất đó à?”
Vương Cẩn Mai vẫn canh cánh trong lòng về việc giao miếng đất kia cho gia tộc, bà ta thấy không nên làm như vậy.
“Bà đừng vì lợi ích trước mắt nữa được không? Hơn nữa việc này đã kinh động đến ba, ông cụ cũng sắp ra mặt lên tiếng rồi.
Bà nói xem tôi có thể cất làm của riêng sao? Đổi lại là bà, bà có thể từ chối không?”
Cố Thiệu Huy nghiêm mặt nói.
Vương Cẩn Mai nghẹn lời, nếu ông cụ ra mặt thật thì chắc chắn phải giao ra rồi.
Địa vị trong nhà quá thấp kém, ai cũng có thể bắt nạt được.
Vương Cẩn Mai bực bội trút hết lửa giận lên người Lý Phàm, oán hận nói: “Còn không phải vì nhà chúng ta không có địa vị gì hết sao? Tất cả đều tại đứa con rể vô dụng Lý Phàm này.
Nếu có được đứa con rể có quyền có tiền còn ai dám bắt nạt nhà chúng ta nữa chứ?”
“Đồ vô dụng! Hại một nhà chúng ta đều bị bắt nạt theo! Đồ người khác tặng cũng không giữ được, cậu nói xem một kẻ bất tài như cậu sao còn mặt mũi sống tiếp nữa chứ?”
Vương Cẩn Mai càng nói càng tức, cuối cùng quăng luôn đũa xuống đất trở về phòng.
“Haiz.”
Cố Thiệu Huy thở dài, bất đắc dĩ nhìn Lý Phàm: “Con đừng suy nghĩ nhiều, tính của mẹ vợ con là vậy.”
“Không sao đâu ba.
Chúng ta mau ăn sáng rồi còn đến công ty.”
Lý Phàm dửng dưng nói.
Lý Phàm đã chuẩn bị xong tất cả, không sợ sẽ xảy ra chuyện bất lợi gì.
Ngược lại miếng đất này là một miếng mồi có độc, chỉ cần Lý Phàm muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể dùng những điều khoản có móc câu trong hợp đồng khiến đám người có ý đồ xấu kia ói máu.
Cố Thiệu Huy cũng không còn tâm trạng ăn sáng nữa, ông ta để đũa xuống đứng lên, dẫn Lý Phàm và Cố Họa Y ra khỏi nhà.
Ba người ra khỏi nhà đi thẳng đến công ty.
Trong phòng họp của công ty, ông cụ Cố đã ngồi ở vị trí trung tâm.
Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong ngồi hai bên ông cụ Cố, Cố Tuấn Hào và Cố Bội Sam thì đứng sau lưng bóp vai cho ông ta.
“Ba, lần hợp tác rất quan trọng với nhà họ Cố chúng ta.
Hơn nữa bên kia lại hối gấp, mà trong tay Lý Phàm lại có miếng đất này, con đang nghĩ nói thế nào cũng phải để nhà chúng ta sử dụng chứ, có phải không?”
“Ừm, con suy nghĩ đúng lắm.
Thằng ăn hại kia lấy đất làm gì? Tốt nhất là xây dựng công xưởng mới.
Sao thế? Nó không chịu à?”
Ông cụ Cố nhắm mắt nói.
Cố Thiệu Phong cười châm chọc nói: “Ba à, ba không nhìn thấy dáng vẻ hống hách của nó ngày hôm qua đâu.
Đúng là có thể chọc điên người khác, nó dám bảo chúng con móc tiền ra mua, nếu không thì phải chia cổ phần công ty mới cho nó.
Nó làm vậy chẳng khác nào lừa bịp chúng ta.
Nó chỉ là một người tới ở rể, tất cả đồ của nó đều là của chúng ta!”
Ông cụ Cố bỗng mở mắt ra, trong mắt lóe lên tia sắc bén.
“Đồ vô lại! Là người tới ở rể mà còn dám nói năng như vậy.
Nó đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!”
Ông cụ Cố nói giận nói.
“Ông nội nói rất đúng, cái tên ăn hại kia là đồ vong ân phụ nghĩa, nhà họ Cố thật sự uổng công nuôi nó rồi.”
Cố Tuấn Hào thừa dịp quạt gió thổi lửa.
“Hừ, tôi thật muốn nhìn thử xem lát nữa nó có chịu giao miếng đất đó ra không? Nếu nó không giao ra thì hôm nay bắt nó ly hôn với Cố Họa Y luôn.
Nhà họ Cố chúng ta không cần thứ ăn hại chỉ biết hưởng lợi cho riêng mình!”
Ông cụ Cố đã quyết định trừng trị Lý Phàm.
Đám người Cố Thiệu Dũng nhìn nhau cười, cũng vững bụng hơn.
Chỉ cần ông cụ Cố ra mặt, Lý Phàm nhất định sẽ ngoan ngoãn giao ra ngay.
“Ba, chỉ cần ba ra tay nhất định có thể khiến Lý Phàm chịu thua.
Có điều gần đây tên khốn kiếp Lý Phàm kia càng lúc càng càn rỡ, vẫn mong ba dạy dỗ nó một phen.”
Cố Thiệu Dũng nham hiểm nói.
“Ừm, ba cũng nghe nói rồi, một đứa ăn hại mà còn đi gây chuyện khắp nơi, đáng bị trừng trị.”
Ông cụ Cố nhắm mắt lần nữa, như thể vừa đang nghỉ ngơi dưỡng sức vừa nghĩ cách đối phó Lý Phàm.
Cửa phòng họp bị đẩy ra, thư ký dẫn Wallace – trợ lý của Kruff đi vào.
“Anh Wallace, sao anh lại đến đây?”
Cố Thiệu Dũng nhiệt tình chào hỏi Wallace.
“Tôi đến đưa thiệp mời.
Chủ tịch mời Cố Họa Y và Lý Phàm đến dự tiệc của giới thượng lưu tối nay.”.